Ngày 28 tháng 9.
Sáng sớm.
Sau khi trải qua một tháng nóng bức, thì sáng hôm nay cũng liền chào đón trận mưa đầu tiên.
Sau cơn mưa, đại học Văn Lý một mảnh tươi mát, vô cùng mát mẻ.
Đinh Dược rời giường, đứng ở ban công lầu trọ, nhìn về tòa núi nhỏ cách xá đại học Văn Lý, từng đám mây trôi nổi, mông lung kỳ ảo.
Dưới lầu trọ.
Mấy giáo quan quân sự xếp thành hàng tới căn tin ăn điểm tâm, ăn no mới có khí lực tham gia nghi thức bế mạc huấn luyện quân sự.
Mỗi khi khóa huấn luyện quân sự của tân sinh chấm dứt, thời điểm lễ bế mạc, cuộc diễu hành là điểm quan trọng nhất.
Đây cũng là thời khắc kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của tân sinh.
Đông đông đông!
Cửa phòng Đinh Dược vang lên tiếng gõ.
'"Đinh ca, dậy chưa? Đi ăn sáng đi."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Hoàng Hữu Kiệt.
Đinh Dược quay người vào phòng, mở cửa, lão Hoàng cùng Từ Bân liền xuất hiện trước mặt.
"Đi thôi."
Ba người đi xuống lầu trọ, trên đường đi tới căn tin, vừa hay nhìn thấy chủ nhiệm phòng giáo vụ Tề Xuân Sinh lái xe tới trường học.
"Đinh hiệu trưởng, buổi sáng tốt lành."
"Đinh hiệu trưởng buổi sáng tốt lành."
"Đinh hiệu trưởng thật đẹp trai a."
Trên đường đi đến căn tin, không ít sinh viên nhìn thấy Đinh Dược, liền nhao nhao chủ động chào hỏi, một ít nữ hài cũng nhịn không được phải nhìn nhiều lần khuôn mặt soái ca ấy.
Phàm là đệ tử chào hỏi, Đinh Dược đều tươi cười đáp lại.
"Đinh hiệu trưởng, Goodmorning."
Thời điểm đi đến căn tin, một đệ tử dùng tiếng Anh chào hỏi.
Đinh Dược quay đầu nhìn lại, ồ là một sinh viên khá quen mắt, nếu như Đinh Dược nhớ không lầm, hẳn người này tên là Lưu Vũ Hào?"
"Chào, ngươi là Lưu Vũ Hào đúng không?"
Đinh Dược gật đầu cười ,hỏi.
"Đinh hiệu trưởng rõ còn có Rememberme, có chút excited a." Lưu Vũ Hào kích động không thôi.
"Tiếng Anh của ngươi rất tốt?"
Đinh Dược thấy Lưu Vũ Hào giống như ưa thích bổ vào vài từ tiếng Anh, đột nhiên nghĩ tới một việc.
"Đinh hiệu trưởng, tiếng Anh của Vũ Hào quả thật không tệ."
Trương Tử Minh ở bên cạnh Lưu Vũ Hào tiến lên nói ra.
"Đúng đúng đúng, Vũ Hào không phải còn thi qua IELTS, nếu không phải vì Tiểu Ngọc, đoán chừng đã ra nước ngoài du học." Chu Tinh Giang cũng nói.
Đinh Dược nhớ kỹ mấy người Trương Tử Minh, Chu Tinh Giang, còn có một người tên là Trần Dương, đều là bằng hữu của Lưu Vũ Hào.
Cũng là Lưu Vũ Hào đem bọn họ 'lừa dối' đến đại học Văn Lý đi học, điều kiện gia cảnh bọn họ đều không tệ, bỏ tiền ra nước ngoài du học cũng không phải việc gì khó.
Sở dĩ không ra nước ngoài học, chủ yếu là nữ hài tử mà Lưu Vũ Hào thích học ở Học Viện Mỹ Thuật đối diện với Đại học Văn Lý.
Đinh Dược rất hài lòng, nhẹ gật đầu: "Giỏi, Lưu Vũ Hào, nếu Anh ngữ ngươi tốt, nếu không cân nhắc tham gia giải đấu biện luận tiếng Anh dàng cho sinh viên cả nước? Làm trường học chúng ta thêm vẻ vang?"
Những thành tự bên trong hệ thống.
Thì những thứ liên quan đến Khoa Học Kỹ Thuật tạm thời không cần tính, dù sao trường học mới bắt đầu, công tác dạy học còn chưa chính thức triển khai, không trải qua vài năm, cũng khó mà bồi dưỡng được nhân tài trong lĩnh vực này.
Nhưng giải thi đấu biện luận tiếng Anh cho sinh viên cả nước thì không giống vậy.
Theo suy nghĩ của Đinh Dược, có thể cho sinh viên giỏi tiếng Anh báo danh tham gia thử xem, coi như là lấy kinh nghiệm.
Vạn nhất không cẩn thận đạt được giải thưởng thì sao?
Hơn chín nghìn sáu trăm sinh viên, mặc dù có một bộ phận lớn là sinh viên thi rớt, nhưng thi rớt đại học cũng có nhiều nhân tố, học lệch, đến trễ, khoanh lệch đáp án, dù thế nào chắc cũng có mấy người giỏi tiếng Anh đi?
Như Lưu Vũ Hào có thể tính một người.
"Vũ Hào, Đinh Hiệu Trưởng đã khâm điểm ngươi, ngươi hay làm trường học vẻ vang đi, ha ha ha." đồng bạn Lưu Vũ Hào bắt đầu ồn ào.
"Đinh hiệu trưởng, ta....ta sợ đến lúc đó tham gia còn không qua được vòng loại, vậy cũng quá xấu hổ mất rồi."
Lưu Vũ Hào lo lắng nói ra.
"Không sao, tham dự lấy kinh nghiệm là chính, trường học cũng không yêu cầu ngươi phải có thành tích." Đinh Dược sẽ không cho đệ tử của mình bất luận áp lực gì.
"Tốt lắm!"
Nghe được hiệu trưởng đã nói vậy, Lưu Vũ Hào cũng không lẩn tránh: "Vậy, Đinh hiệu trưởng, ta sẽ báo danh tham gia cuộc thi biện luận tiếng Anh."
Lưu Vũ Hào đối với trường học rất có cảm tình.
Bởi vì Lữu Vũ Hào còn nhớ rất rõ ràng, trước ngày huấn luyện quân sự, Lưu Vũ Hào cùng đồng bạn đúng lúc gặp Đinh hiệu trưởng, liền biểu đạt muốn ở cùng phòng ký túc xá với bạn mình.
Không nghĩ tới Đinh hiệu trưởng rất sảng khoái đồng ý.
"Rất tốt." Đinh Dược thấy Lưu Vũ Hào đáp ứng, liền hướng hắn giơ ngón tay cái lên: "Cố gắng lên!"
"Từ Bân, xem ra sinh viên trường chúng ta, tư tưởng giác ngộ cũng không tệ nha." Hoàng Hữu Kiệt nói khẽ vào tai Từ Bân.
"Nói thật, từ lúc khai giảng đến giờ, quả thật ta thấy không ít sinh viên biến hóa rất lớn, theo lý mà nói, sinh viên trường chúng ta đều là thí sinh thi rớt đại học, sức học khong tốt lắm, vậy mà trong khoảng thời gian này, hết huấn luyện quân sự liền tới thư viện đọc sách, khiến thư viện lúc nào cũng chật trội."
Từ Bân cũng buồn bực.
Có lẽ bởi vì hoàn cảnh đại học Văn Lý quá tốt đẹp đi, dù sao trường học đối với sinh viên cũng vô cùng tốt.
Nhưng mà.
Chỉ có Đinh Dược biết được nguyên nhân cụ thể.
Quyển trục hắn dùng ở buổi lễ tự trường có tác dụng rất lớn, [Tập trung ý chí] trước mắt đã cho ra hiệu quả.
"Huấn luyện quân sự hai mươi ngày, hôm nay sẽ kết thúc, các ngươi có thu hoạch gì không?"
Đinh Dược cùng đám người Lưu Vũ Hào hướng phía căn tin đi tới, trên đường đi, Đinh Dược hỏi thu hoạch của bọn họ.
"Thân thể rắn chắc!"
Chu Tinh Giang khoe cơ bắp của mình.
"Kỳ luật hơn."
Trương Tử Minh nói ra.
"Ta nha, ta phát hiện mình thích đọc sách hơn." Lưu Vũ Hào vừa cười vừa nói: "Không biết cái này có tính là thu hoạch không?"
Đinh Dược nghe vậy, hài lòng nhẹ gật đầu, xem ra sinh viên được huấn luyện hơn hai mươi ngày, đều có thu hoạch cho riêng mình.
Lúc này.
Trần Dương lúc này cũng tới, bên cạnh hắn còn có mỹ nữ giáo quan, chỉ thấy hắn hạnh phúc cười nói: "Đinh hiệu trưởng, thu hoạch của ta...Chính là mỹ nữ giáo quan trở thành bạn gái của ta, đây có tính không?"
Nói xong, Trần Dương cùng mỹ nữ giáo quan Tô Thiên nắm chặt tay nhau.
Đinh Dược, Hoàng Hữu Kiệt cùng Từ Bân thấy thế, trong nháy mắt đơ người tại chỗ...
Móa!
Vừa sáng sớm, đã ăn thức ăn cho chó rồi?
Còn có để cho chúng ta ăn sáng nữa không?"