Sáng sớm ngày hôm sau. Ánh nắng mặt trời ven theo rèm cửa chiếu vào trong phòng ngủ. Đinh Dược chậm rãi mở mắt, trong đầu liền cảm thấy mệt mỏi không thôi, bùng ùng ục kêu lên vài tiếng, thật đói. "A..." Ngáp một cái, Đinh Dược theo bản năng trở mình, chuẩn bị ôm lấy cái gì. Kết quả rõ ràng ôm lấy sự cô đơn lạnh lẽo. Bên cạnh trống không. "Hả?" Đinh Dược phát hiện có chuyện không đúng, tranh thủ xoa xoa đôi mắt của mình, sau đó nhìn xung quanh chiếc giường. Trên giưởng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.