Giờ phút này trống trải mà yên tĩnh.
Đài cao có hình chữ nhật được đặt ở chỗ cao nhất kia, là nơi Tôn Hàm dùng để bán đấu giá Lưu Ly phẩm, phía dưới được bố trí rất nhiều bàn ghế, dùng để chiêu đãi khách.
Trên trần nhà còn có các ngọn đèn tự chế bóng loáng, thời điểm bán đấu giá Lưu Ly phẩm, sẽ chiếu vào Lưu Ly phẩm có giá trị cao nhất, cho nên mới bố trí bốn phía đều có bình phong.
Vì để phù hợp với việc trưng bày các vật phẩm, mới mở rộng ra thêm, gia tăng thêm ánh đèn lóa mắt màu xanh da trời rực rỡ, như thế hiệu quả sẽ cao hơn.
Vãn Thanh đi một vòng xung quanh, kiểm tra một lần, thẳng đến khi xác định mọi chuyện đều ổn thỏa, hài lòng gật đầu.
Tôn Hàm quả nhiên không làm nàng thất vọng, làm việc rất thỏa đáng, một giọt nước cũng không rỉ, nâng mắt nhìn Tôn Hàm, cười mở miệng:
“Ừ, tiểu Hàm Hàm làm việc vĩnh viễn làm cho người khác yên tâm.”
Lưu Dận nghe lời này của nàng, rất không vui, âm thanh nhảo nhẹt nói với Vãn Thanh:
“Lão đại, đây không phải là công lao của một mình hắn, còn có ta nữa nha?”
Bộ dáng tranh thủ tình cảm của hắn giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo, còn bĩu môi, rõ ràng là bộ dạng bất mãn, nếp nhăn giữa lông mày trên mặt của Vãn Thanh càng giãn ra khi cười:
“Ừ, đều là công lao của hai người các ngươi, thiếu một người cũng không được.”
“Đúng, đúng, chính là vậy.”
Lưu Dận nở nụ cười vui vẻ, giống như đứa trẻ được ăn kẹo ngọt, gật đầu, gương mặt tuấn lãng càng phát ra ánh sáng ấm áp.
Hồi Tuyết ngó hắn một cái.
Lúc này đây khó có dịp không có cười nhạo hắn. Ngược lại hơi cười cười, quay đầu nhắc nhở Vãn Thanh.
“Tiểu thư, chúng ta cần phải trở về, trời không còn sớm rồi.”
“Ừ, nên trở về “ Vãn Thanh gật đầu.
Tôn Hàm từ trong tay áo lấy ra một tấm bảng đưa tới trong tay Vãn Thanh, là số ba mươi sáu.
“Năm nay, có rất nhiều người tham gia buổi đấu giá?” Vãn Thanh nhận lấy, chăm chú nhìn, mở miệng hỏi.
Số ba mươi sáu, nói rõ phía trước có ba mươi lăm khách hàng muốn đấu giá mua Lưu Ly phẩm.
Lưu ly Các có các thẻ bài được chế tạo đặc biệt, nên muốn lấy số hiệu phải chi một trăm lượng bạc, tiền trao cháo múc, giao một trăm lượng trước sau đó mới lấy số sau.
Tôn Hàm theo các nàng hướng sân sau mà đi, vừa đi một bên vừa báo cáo tình hình:
“Năm nay, xác định có rất nhiều người tham gia, còn có hai ngày mới đến ngày khai màn. Ta nghĩ sẽ còn có thêm nhiều người muốn tham gia, chỉ sợ thời điểm đấu giá sẽ rất kịch liệt. Mặt khác, trừ bỏ vương công quý tộc của Kim Hạ quốc, năm nay Long Phiên cùng Hiên Viên cũng tới.”
“Ừ, vậy các ngươi càng phải cẩn thận.”
Vãn Thanh lại nhắc nhở một lần, cùng Hồi Tuyết hai người như cũ theo cửa nhỏ Tây Bắc đi ra.
Tôn Hàm cùng Lưu Dận luôn luôn tiễn các nàng ra cửa, cho đến các nàng rời đi, mới đóng cửa Lưu Ly Các.
Tuy rằng sắc trời không còn sớm, nhưng Vãn Thanh vì không để cho người khác nghi ngờ, nên lại cùng Hồi Tuyết trên đường đi dạo một vòng, mua vài thứ, sau đó mới hướng tới chỗ xe ngựa dừng lúc trước mà đi.
Mã phu đang lo lắng nhìn xung quanh, còn tưởng rằng đại tiểu thư cùng hồi Tuyết cô nương đi về trước. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng hai người mới yên lòng, đi tới giúp Hồi Tuyết xách đồ vật, thu thập xong hết thảy, lên xe ngựa trở về phủ.
Ánh nắng ấm áp lúc chiều tà chiếu thẳng vào trước cửa Thượng Quan phủ, trên đường phố yên tĩnh, một bóng người cũng không có. Chỗ ở của các nàng, chẳng phải là khu giàu có và đông đúc, nên bình thường không có bất kì bóng dáng khả nghi nào.
Lúc này ở trước cửa phủ, có mấy người đang ở kiễng chân trông ngóng, người đứng đầu chính là bà vú Trương thị.
Giờ phút này trên mặt rất lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy chiếc xe ngựa cách đó không xa đang chạy tới, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đợi cho đến khi xe ngựa dừng lại, liền dẫn mấy nha hoàn bà tử ra nghênh đón, cung kính khom người ở bên dưới xe ngựa.
Hồi Tuyết dẫn đầu xuống xe ngựa, nhìn mấy người đang khom người ở bên ngoài xe ngựa, đúng là bà vú Trương thị cùng mấy người nha hoàn cùng bà tử trong Ngọc Trà Hiên.
Lúc này, gương mặt của những người này đều nôn nóng vội vàng, Hồi Tuyết không khỏi nhíu mày.
“Trương ma ma đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hồi Tuyết vừa nói, vừa nhấc màn xe giúp đỡ Vãn Thanh đi xuống, sau đó gọi hai người nha hoàn lấy đồ trong xe ngựa xuống, đưa đến Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh nhìn bà vú Trương thị, nhìn thấy Trương thị há miệng mấy lần, muốn nói lại thôi, nhìn liền biết, sắc mặt kia rõ ràng là chỉ có chuyện của bé mà thôi, là ngại có nhiều người bên cạnh mình sao, hay là có lời khó nói, Vãn Thanh nghĩ, nhấc chân đi vào trong, hỏi.
“Bà vú, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hay là Đồng Đồng ở học đường gây ra chuyện gì rồi?”
Vãn Thanh đi vào, phía sau một chút thanh âm đều không có, bà vú cũng không có trả lời, cả đám đi vào bên trong. Trương quản gia đem người ra cung kính nghênh đón, nhưng sắc mặt cùng bà vú giống nhau như đúc như đang băn khoăn lại bất an, xem ra là thật sự đã có chuyện xảy ra.
Vãn Thanh dừng bước, nhìn bà vú Trương thị:
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng cười tủm tỉm, như ánh sáng chiều tà đang đắm chìm trong sự sáng chói của chính mình, như đóa hoa dại thơm ngọt ngào, vừa lộng lẫy lại chói mắt, làm người ta nhìn đến không thở nổi.
Những nha hoàn bà tử kia nhanh chóng cúi đầu, âm thầm la lớn trong lòng.
Đại tiểu thư, cô làm sao lại đẹp đến như vậy? Sao lại giống thần tiên trên trời đến như vậy? Thật là không ăn nhân gian khói lửa mà, đừng nói nam nhân, chính là các nàng, chỉ nhìn một cái cũng muốn thở không nổi rồi.
Bà vú Trương thị thấy Vãn Thanh đang chờ câu trả lời của bà, hơn nữa việc này rõ ràng phải nhanh chóng nói ra, nếu chờ đại tiểu thư bước vào Ngọc Trà Hiên, thì phiền toái lớn rồi. Nghĩ vậy, nhanh chóng nhỏ giọng mở miệng.
“Tiểu thư, ngày hôm nay chúng nô tỳ, đón tiểu công tử trở về phủ, ở trên đường đụng phải xe ngựa của người khác một chút.”
Bà vú tiếng nói vừa dứt, Vãn Thanh biến sắc, vẫn giữ nguyên nụ cười trên khóe môi, nhưng đồng tử rõ ràng đang chìm dần xuống, âm thanh lạnh thêm vài phần.
“Đồng Đồng đã xảy ra chuyện?”
Vừa dứt lời, đã một mạch đi vào Ngọc Trà Hiên, bà vú đuổi theo, vừa đi vừa nói.
“Tiểu thư, cô đừng vội, tiểu công tử không có việc gì, bé một chút việc cũng đều không có, tất cả mọi người đều không có việc gì, chính là đụng nhẹ một cái, mã phu kịp thời dừng xe ngựa, nên không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bà vú dứt lời, Vãn Thanh thả chậm bước chân, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bé không có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà nếu bé không có việc gì, bà vú vì sao có vẻ mặt như thế, rõ ràng là có chuyện gì đó.
Hồi Tuyết thấy bà vú một câu nói cũng nói không ra hồn, không khỏi nóng lòng, hướng bà vú mở miệng:
“Trương ma ma, bà luôn là người thẳng thắng. Khi nào thì học được cách nói chuyện ngập ngừng như vậy, cứ ú ú ớ ớ, không phải làm cho tiểu thư lo lắng thêm sao?”
Bà vú nghe xong, nào dám cãi lại, không dám trì hoãn nữa, nhanh mở miệng nói:
“Thưa tiểu thư, tiểu công tử lại muốn nhận thức người mà xe ngựa chúng ta đụng phải làm phụ thân, người đó bây giờ đang ở bên trong Ngọc Trà Hiên.”
“Cái gì?”
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đồng thời kêu một tiếng, dưới chân dừng lại một chút. Sau đó nhanh chóng hướng Ngọc Trà Hiên mà đi, Vãn Thanh sắc mặt khó coi, con ngươi lóe lên tia sáng không rõ.
Không nghĩ tới thằng nhóc này thật nhanh chân nhanh tay, so với ai khác đều nhanh hơn. Thấy bé yên tĩnh không đòi hỏi nữa, nàng vốn cho là bé đã bỏ qua vụ đó, không nghĩ tới chỉ yên tĩnh có một ngày.
Lúc này lại tặng cho nàng một bất ngờ, lại dám nhận bừa một người cha, còn dám đem trở về.
Nàng nhớ là đã định ra ba điều kiện, chẳng lẽ người đó thật sự đạt được cả ba điều kiện kia sao, điều này làm sao có thể? Vãn Thanh nghi hoặc nghĩ, không khỏi hỏi Trương thị.
“Bà vú, người đó là ai, các ngươi biết không?”
Bà vú Trương thị cười khổ, nàng tất nhiên là biết chứ, cuối cùng điều này mới là điểm mấu chốt, thành thật đáp lời:
“Tiểu thư, nô tì biết, người đó có lai lịch không nhỏ, gia tộc đứng hàng thứ hai trong ngũ đại thế gia, là thế tử gia của Trấn Quốc công phủ.”
“Đoan Mộc Lỗi?”
Vãn Thanh thanh âm có chút cao, Hồi Tuyết cũng thay đổi sắc mặt.
Tiểu công tử thật đúng là rất lợi hại, lần đầu tiên liền đem thế tử Hán Thành Vương trở về. Lần này lại đem trở về thế tử gia của Trấn Quốc công phủ, không biết lần tới sẽ đem thêm ai trở về đây?
Đoàn người đã đi đến ngoài cửa Ngọc Trà Hiên, thủ vệ cùng bà tử đang nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Vãn Thanh trở về, lập tức cung kính chào hỏi.
“Đại tiểu thư.”