Trong phòng khách, Vãn Thanh và Hồi Tuyết cùng nhau nhìn Đồng Đồng, chỉ thấy cặp mắt to tròn đáng yêu trên khuôn mặt nho nhỏ phấn trang ngọc triệt của bé đã sưng đỏ.
Dáng vẻ thương tâm, bước chậm rãi đến trước mặt Vãn Thanh, dựa vào trong lòng nàng, thúc thít nói:
"Mẫu thân, Đồng Đồng rất đau lòng, Diệu thúc thúc lại rời xa Đồng Đồng rồi, mẫu thân"
"Đừng khóc, đời người vốn là như vậy, hợp hợp tan tan"
"Hợp thì rất vui vẻ hạnh phúc, tan thì đau khổ thương tâm. Bởi vì có hợp mới có tan, hôm nay hợp không có nghĩa là vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hôm nay tan cũng không có nghĩa là vĩnh viễn không gặp mặt"
"Nói không chừng, rất nhanh sẽ gặp lại"
"Phải không?"
Đồng Đồng không nói gì nữa, đối với những gì mà mẫu thân nói bé chưa hiểu rõ hết, nhưng mà một câu cuối cùng lại nghe vào lỗ tai.
Nói không chừng rất nhanh sẽ gặp lại.
Trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu một chút, Vãn Thanh trấn an con trong chốc lát, liền gọi bà vú Trương thị tiến vào dẫn bé đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi.
Tuy rằng ngày mai không đi học, nhưng mà bởi vì ngày mai Đồng Đồng của nàng có bằng hữu đến chơi, cho nên vẫn nên đi ngủ sớm một chút.
Đồng Đồng thấy Vãn Thanh quan tâm tới bằng hữu của mình như vậy, trong lòng lại dâng lên niềm hân hoan. Bé thầm nghĩ, ngày mai chắc sẽ tìm được phụ thân thân sinh của mình rồi.
Tuy rằng bé chỉ dựa vào bức chân dung của mình để tìm phụ thân, nhưng mà cũng phải để cho mẫu thân nhìn qua một chút, nói không chừng mẫu thân sẽ nhớ ra thì sao?
Vừa nghĩ như thế, thì thằng nhóc kia liền vui vẻ trở lại, không còn vẻ thương tâm trước đó.
Dù sao Diệu thúc thúc cũng đã là quá khứ rồi, bé nên nhìn vào tương lai, tìm phụ thân quan trọng hơn. Ngoan ngoãn đi theo bà vú về phòng nghỉ ngơi.
Đêm dần trôi qua, sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Long Diệu liền cùng ba thủ hạ, và Tô Mỹ Nhã rời khỏi Thượng Quan phủ, ngồi xe ngựa rời khỏi Kim Hạ quốc, hồi Long Phiên.
Chờ Vãn Thanh thức dậy, Hồi Tuyết liền bẩm báo cho nàng biết:
"Tiểu thư, Long Diệu đã đi rồi"
"Ừ"
Đi rồi thì cứ đi đi, đừng quay lại là được, cái con chim công Tô Mỹ Nhã kia nếu tiếp tục lưu lại đây, chỉ sợ nàng sẽ không có ngày nào an bình. Lúc đó không biết nàng lại gặp phải chuyện gì nữa đâu.
Nội chuyện của Thượng Quan Tử Ngọc cùng Mộ Dung Dịch đã đủ làm nàng đau đầu rồi.
Long Diệu đã đi rồi, vậy còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì sao?
Hắn cũng nên rời khỏi đây trở về Hán Thành Vương phủ của hắn rồi.
Nghĩ vậy, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết hỏi:
"Hạ Hầu Mặc Viêm đã đi chưa?"
"Bẩm tiểu thư, còn chưa, Đồng Đồng đang chơi với hắn, nói chơi xong sẽ đi"
"Ờ"
Vãn Thanh gật đầu, nàng cũng đã quên mất bé hôm nay không đi học, còn mời mấy tiểu bằng hữu của mình đến phủ chơi.
Nghĩ, liền hỏi:
"Mấy đứa nhỏ đến chưa?"
Hồi Tuyết lắc đầu, Vãn Thanh không khỏi cảm thấy kỳ quái. Bé không phải nói có khách tới chơi sao? Sao giờ này còn chưa tới?
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên thấu qua từng ô vuông của cửa giấy xuyên vào trong phòng xuyên qua tấm màn lụa mỏng màu xanh, khiến cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Sắc trời có vẻ như không còn sớm, nghĩ vậy, liền phân phó Hồi Tuyết:
"Nếu bọn trẻ giờ này còn chưa đến, chắc là muốn ở lại dùng bữa rồi. Em hãy dặn dò phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị vài món để Đồng Đồng chiêu đãi mấy vị tiểu bằng hữu của bé đi"
"Dạ"
Hồi Tuyết đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn báo cho phòng bếp, sau khi dặn dò xong thì cùng Hỉ nhi và Phúc nhi đi vào phòng phục vụ chủ tử.
Trong phòng, Vãn Thanh đang thay y phục, ngoài cửa, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo:
"Tiểu thư, khách của tiểu thiếu gia đã tới"
"Ừ "
Nàng mặc y phục chỉnh tề, gật đầu.
Nàng đối với khách của bé không cảm thấy hứng thú cho lắm, đơn giản chỉ là những thằng nhóc trong học đường mà thôi.
Nàng chỉ là không nghĩ tới, lại có nhiều người đến như vậy, con trai nàng rốt cuộc cũng có bạn rồi.
Nghĩ, liền nở nụ cười, ngồi trước bàn trang điểm, để cho Hỉ nhi chải đầu, tóc còn chưa chải xong, lại có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo:
"Tiểu thư, lại có khách tới"
"Ừ, báo cho tiểu công tử đi"
Vãn Thanh vừa phân phó xong, khi nhìn lên thì thấy gương mặt của tiểu nha hoàn ửng hồng, đo đỏ, thẹn thùng, e lệ, khiến nàng không hiểu rõ vì sao mà tiểu nha hoàn lại kích động như vậy?
Nàng thấy tò mò, cười, ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết qua kính đồng:
"Em đi xem thử xem mấy vị khách của Đồng Đồng là con cái nhà ai?"
"Ta thật tò mò, bọn chúng có xuất sắc đến nỗi làm cho mấy tiểu nha hoàn động lòng xuân như vậy hay không?"
"Dạ, em đi xem ngay"
Hồi Tuyết cười đi ra ngoài, nơi Đồng Đồng chiêu đãi khách của mình đương nhiên là ở trong Ngọc Trà Hiên. Những vị tiểu bằng hữu này giờ phút này nhất định là đang ngồi chơi ở trong phòng khách.
Hồi Tuyết vừa đi đến trước cửa sân phòng khách, liền thấy có rất nhiều nha hoàn trong viện lẫn ngoài viện đang vây quanh phòng khách.
Tụ ba tụ năm trên hành lang, trong sân, thì thầm to nhỏ, trên mặt mỗi người đều đỏ hồng, cặp mắt thì sáng rỡ. Hồi Tuyết nhướng mi, quát mắng:
"Chuyện gì xảy ra ở đây? Không lo làm việc, đều ở trong này làm gì?"
Tuy rằng khẩu khí của Hồi Tuyết rất nghiêm nghị, nhưng nàng luôn đối xử không tệ với nha hoàn trong Ngọc Trà Hiên, cho nên mấy tiểu nha hoàn nghe nàng quát mắng xong liền lập tức chạy tới trước mặt nàng, cười tủm tỉm, hưng phấn nói:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, tỷ biết không? Có rất nhiều người có địa vị tôn quý đến Ngọc Trà Hiên mình làm khách đó, hiện tại bọn họ đang ngồi ở trong phòng khách kìa"
Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt của bọn họ, một đám nữ tử sắc mặt đỏ ửng, nói chuyện kích động, ánh mắt sáng long lanh, tựa hồ như rất ái mộ đối với mấy vị tiểu bằng hữu kia. Hồi Tuyết nhịn không được bật cười:
"Đừng nói là bọn muội lại đi thích tiểu hài tử đi? Cho dù bọn chúng có tôn quý đến thế nào thì cũng chỉ là bọn trẻ con thôi?"
Hồi Tuyết vừa dứt lời, mấy tiểu nha hoàn kia hơi sửng sốt, mới giật mình hiểu ra, rằng Hồi Tuyết tỷ tỷ còn chưa biết những vị khách kia là ai? Nên bọn họ nhanh chóng thúc giục nàng:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, tỷ mau đi xem một chút đi, những vị khách mà hôm nay tiểu công tử chiêu đãi chẳng phải tiểu hài tử, mà là đại nam nhân?"
"Đại nam nhân?"
Hồi Tuyết cả kinh, sắc mặt khẽ chuyển thành đen, nhanh chóng chạy vội đến phòng khách, chân còn chưa tiến vào phòng khách, liền nghe được giọng nói vui vẻ của Đồng Đồng vang lên:
"Đến, uống trà đi, cám ơn các vị ca ca hôm nay đã đến phủ, Đồng Đồng rất hạnh phúc, Đồng Đồng cám ơn các ca ca"
Bởi vì chỉ nghe mấy tiểu nha hoàn kia nói nên Hồi Tuyết không biết mấy vị khách kia đến tột cùng là ai? Cho nên không vội tiến vào phòng khách, chỉ đứng bên ngoài cửa liếc qua khe hở nhìn vào trong.
Vừa nhìn vào liền thấy rõ khuôn mặt của người bên trong. Nàng bị những khuôn mặt đó dọa đến toàn thân run rẩy, cơ thể từ từ lui dần lui dần về phía sau. Cho đến khi đụng phải cây cột mới dừng lại.
Ngay lập tức xoay người hướng phòng Vãn Thanh mà chạy.
Mấy tiểu nha hoàn đang bu đen bu đỏ trước cửa phòng, trong sân, cùng dọc hành lang, nhìn thấy Hồi Tuyết hành động như vậy liền thấy kỳ lạ trong lòng, tự hỏi:
Tại sao Hồi Tuyết tỷ tỷ lại hoảng sợ mà bỏ chạy như nhìn thấy ma như vậy?
Rõ ràng trong phòng toàn là những công tử xuất sắc, anh tuấn bức người mà?
Hay là tại vì ngạc nhiên quá cho nên bị sốc?
Trong phòng, Vãn Thanh đã trang điểm xong, tóc được bới rất đẹp, được định hình bởi hai cây trâm ngọc phía sau, nhìn rất cao quý thanh tao.
Nàng mặc váy dài màu trắng, áo khoác ngoài màu xanh da trời nhạt, đai lưng cùng màu quấn chặt làm lộ ra vòng eo thon thả. Khiến người ta nhìn vào nhất thời không thể ly khai tầm mắt.
Nàng tựa như tiên nữ trên trời cao kia, thật thanh thuần, thật cao sang.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang tán thưởng nàng thì Hồi Tuyết chạy ào vào, cũng không để ý tới bộ dạng xinh đẹp của nàng, sắc mặt xanh đen, hớt hãi nói:
"Tiểu thư, người có biết mấy vị khách mà tiểu công tử ngày hôm nay tiếp đãi là ai không?"
Vãn Thanh nhìn thấy sắc mặt tối đen của Hồi Tuyết, trong lòng nghi hoặc, không phải chỉ là những tiểu hài tử hay sao? Không thì là ai kia chứ?
"Chẳng lẽ không phải là những tiểu bằng hữu cùng học chung học đường với Đồng Đồng sao?"
Hồi Tuyết lắc đầu, cười khổ, mở miệng:
"Tiểu thư, những vị khách đó không phải là tiểu hài tử mà là đại nam nhân"
"Em có lén nhìn vào bên trong, là Trấn Quốc công Đoan Mộc gia, thế tử gia Đoan Mộc Lỗi, còn có Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có một vài người nữa … tiểu thư có nằm mơ cũng không ngờ đâu"
Hồi Tuyết đang nói bỗng dừng lại, nhìn Vãn Thanh, chỉ thấy sắc mặt Vãn Thanh khó coi cực kỳ, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh vài cái vào mông của bé.
Bé vậy mà lại dám dùng chiêu này, mời nhiều nam nhân đến phủ như thế chẳng lẽ muốn mở đại hội tìm phụ thân sao?
Thằng nhóc vô lại này, tiểu tử thối.
Vãn Thanh trong lòng tức giận mắng bé, ngoài miệng lại hỏi:
"Ai?"
"Một trong Ngũ công tử, người đứng vị trí cuối cùng, Hiên Viên thái tử"
"Mấy tiểu nha hoàn kia không biết hắn, nhưng mà em thì nhận ra. Vì trước đó hắn từng tham gia thách đấu trong cuộc so tài Phượng Hoàng Lệnh"
"Cái gì?"
Vãn Thanh lần này là hoàn toàn bị bé chọc tức đến phát điên rồi, nàng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng cũng nghĩ không ra.
Tại sao Hiên Viên Dạ Thần còn chưa hồi Hiên Viên quốc? Lưu lại ở Kim Hạ làm gì?
Còn … làm sao mà hắn quen biết với Đồng Đồng nhà mình, trong lòng nàng bây giờ đang rất rối loạn, bỗng nhiên liền nhớ tới một việc.
Hình như nàng chưa nghe nói sứ giả cùng các tuyển thủ của các nước đã trở về quốc gia của họ. Chỉ sợ còn có nhiều người của các nước khác đang ẩn trong Kim Hạ, tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì Phượng Hoàng Lệnh sao?
Hiện tại, Phượng Hoàng Lệnh đang nằm ở trong tay Hạ Hầu Đông Thần. Những người đó chắc là sợ Hạ Hầu Đông Thần triệu tập người của Phượng Hoàng giáo, cho nên mới phái người ở lại Kim Hạ chú ý động tĩnh của Hạ Hầu Đông Thần.
Nhưng mà Vãn Thanh lại nghĩ theo chiều hướng khác.
Mộc Tiêu Dao tuyệt đối không phải hạng người vô năng, hắn không phải là loại người dễ dàng buông tha Phượng Hoàng Lệnh mà giao nó ra.
Cho nên, tấm lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh đang nằm trong tay Hạ Hầu Đông Thần kia là giả cũng không chừng?
Chỉ dùng một tấm lệnh bài giả mà đã làm cho các nước tranh nhau sức đầu mẻ trán, còn hắn thì nấp ở một nơi bí mật gần đó vừa xem kịch vừa chê cười.
Nhưng mà giờ đây bé lại đem thái tử của nước khác mời đến làm khách trong phủ, thật đúng là phiền toái lớn rồi, hơn nữa không biết còn có những ai?
Vãn Thanh nghĩ, hai tay theo bản năng nắm chặt vào nhau rồi chà qua lại, nhìn Hồi Tuyết ra lệnh:
"Em hãy đến đó nhìn xem còn có ai nữa?"
"Dạ"
Hồi Tuyết nhận lệnh, chạy vội đi tìm hiểu, nhìn xem, trừ những người mà mình trông thấy kia, còn có ai khác trong phòng nữa hay không?
Trong phòng, sắc mặt Vãn Thanh đen như đít nồi, chậm rãi ngồi xuống, dùng quạt giấy quạt qua lại, cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ.
Con trai của mình làm sao lại có thể tìm được nhiều nam nhân có thân phận đáng sợ đến thế này kia chứ? Mà bọn họ bộ rãnh rỗi lắm hay sao mà lại kết bạn với một đứa bé.
Đây chính là điều khiến nàng nghĩ mãi không ra, trong lòng buồn bực không thôi.
Đoan Mộc Lỗi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm thì nàng còn rõ, nhưng mà người có địa vị cao như Hiên Viên Dạ Thần làm sao lại để ý tới con của mình?
Đang nghĩ, Hồi Tuyết lại xông vào, thở hổn hển la lên:
"Tiểu thư, ngay cả Đàm Đài Văn Hạo cũng tới"
"Gì? Ngay cả hắn cũng đến đây nữa sao? Những người này làm sao lại để ý tới một đứa bé kia chứ, ta thật sự nghĩ không ra?"
"Trừ bỏ những người này, còn ai nữa không?"
Hồi Tuyết nghĩ một chút, sắp xếp tin tức mà nàng đang có trong đầu, bẩm báo:
"Tổng cộng có sáu người"
"Đàm Đài Văn Hạo, Đoan Mộc công tử, Hiên Viên Dạ Thần, Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có người thừa kế tương lai của Liễu gia, gia tộc đứng thứ ba trong ngũ đại gia tộc và là Phiêu Kỵ Tướng Quân, Liễu Diệp công tử"
"Mặt khác, còn có một người tên là Ngân Diện, là tuyển thủ thi đấu lần đó"
"Tổng cộng là sáu người, hiện tại đều đang ngồi uống trà với Đồng Đồng trong phòng khách"
Vãn Thanh nghe xong mắt trợn trắng, nhu nhu huyệt Thái Dương. Những người này, người nào cũng đều là nhân vật tầm cỡ, cố tình bé lại trêu chọc tới những người này.
Bé tìm những người này đến, đơn giản chỉ là muốn biết ai là cha của bé mà thôi.
Nàng không trách bé, vì nàng đã đồng ý với bé trước đó rồi.
Nhưng, kỳ thực … điều đó … ngay cả nàng cũng không rõ ràng lắm, nói chi là người khác.
Nếu mà người đã đến, có sốt ruột cũng không làm gì được, liền tùy vào tâm tình của bé thôi.
Nghĩ vậy, nhìn Hồi Tuyết:
"Thôi, cứ mặc kệ đi, chúng ta đi dạo đi, không cần để ý tới làm chi cho mệt"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đi theo phía sau Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, hướng thẳng tới hậu viện để dạo chơi.
Hậu viện Ngọc Trà Hiên có một gốc cây cây hoa quế rất cao to, hoa cỏ mọc rậm rạp xung quanh gốc cây.
Hoa trên cành mai nở rộ từng đóa từng đóa, nhưng trời đã sang thu, lúc này hoa lá đã dần héo úa, lá xanh chuyển sang vàng theo làn gió bay lả tả rơi xuống.
Tuy hoa lá đã héo tàn nhưng khung cảnh rất lãng mạn, nhìn lá cây rơi lát đát khi trời vào thu, gió thì hiu hiu thổi, khiến trong lòng Vãn Thanh bớt đi một phần bực dọc, phân phó Hồi Tuyết:
"Chuyển cái ghế dựa đến dưới gốc cây hoa quế đi, chúng ta ở đây vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, cũng không cần để ý tới chuyện của Đồng Đồng làm gì"
"Mấy người đó là do Đồng Đồng mời đến làm khách, nếu họ đã đến đây, cũng không thể trực tiếp đuổi ra ngoài"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết trả lời, lập tức phân phó tiểu nha hoàn chuyển ghế dựa, bưng khay trà, hạt dưa cùng điểm tâm tới, tất cả được sắp xếp dưới tàn cây.
Cả đám chủ tớ, vây chung lại một chỗ, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, cũng không còn để ý tới chuyện mấy người nam nhân kia.
Chỉ là, Đồng Đồng sau khi chào hỏi khách của mình xong thì nhất thời không thấy mẫu thân đâu, không khỏi sốt ruột.
Tuy rằng, bé muốn dùng bức chân dung của mình để nhận phụ thân, nhưng bé còn muốn mẫu thân xác nhận nha. Rốt cuộc là một trong mấy người này có phải là phụ thân chân chính của bé hay không đây?
Nào ngờ mẫu thân thế nhưng không thấy đâu nữa, giờ phải tính sao đây?
Nhóc con này nhất thời nóng nảy, chạy đông chạy tây nghe ngóng tình hình, mới biết được mẫu thân thế nhưng vừa nghe tin liền trốn đi, không để ý tới phụ thân của bé.
Như vậy sao được chứ? Bé rất cực khổ mới hẹn được những người này nha.
Nghĩ, liền dùng vẻ mặt thương tâm đi vào phòng khách, trong đôi mắt to tròn của bé tràn đầy nước mắt, bé dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mọi người trong phòng.
Vẻ mặt giờ phút này của bé, có thể nói là ai gặp cũng thương cũng đau lòng.
Những người trong phòng khách này, hoặc là người cùng bé có giao tình, yêu thương bé, hoặc là người có tâm địa khác cho nên mới đến phủ.
Hạ Hầu Mặc Viêm liền mở miệng hỏi:
"Đồng Đồng, ngươi làm sao vậy? Sao lại khóc"
"Mặc Viêm, kỳ thực ta bị bệnh, rất nặng rất nặng, có khả năng sống không bao lâu nữa sẽ chết"
"Ta nghĩ trước khi chết, ta muốn tìm phụ thân thân sinh của ta, cho nên mới mời các ca ca đến, muốn xem thử ai là cha ta. Nào ngờ mẫu thân biết việc này, nàng đã nổi giận với ta, giờ trốn mất rồi"
Hạ Hầu Mặc Viêm ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Đồng Đồng khóc, hắn đau trong lòng, cũng muốn khóc theo, ánh mắt liền mờ mịt, chớp chớp vài cái, mới mở miệng hỏi:
"Đồng Đồng, ngươi khi nào thì bị bệnh? Sao ta lại không biết?"
Nước mắt chảy như thác đổ trên khuôn mặt đáng yêu của Đồng Đồng, theo chiếc cằm nhỏ nhắn đáng yêu chảy xuống từng giọt:
"Ta vốn không nghĩ nói cho người khác biết, nếu ta không còn ở đây, mẫu thân phải làm thế nào đây? Cho nên ta chỉ muốn tìm cha ta, để người thay ta bảo vệ mẫu thân"
Nhất thời, trong phòng khách, những người nổi tiếng lạnh lùng phong lưu này, không người nào không cảm động, không người nào không vì bé mà đau lòng.
Nguyên lai, những người này đều là bị bé dùng bệnh tình của mình mà kéo đến.
Bọn họ vốn nghĩ, nếu đã là tâm nguyện cuối cùng trong cuộc đời này của một cậu bé thì liền hoàn thành giấc mộng cho bé thôi, vả lại bé lại đáng yêu thông minh như vậy, ai thấy mà không thương.
Cho nên, hôm nay bọn họ mới đến Thượng Quan phủ làm khách.
Nếu không phải Đồng Đồng sử dụng khổ nhục kế, những người này căn bản không có khả năng đến Thượng Quan phủ.
Lúc này, mọi người nghe Đồng Đồng nói mẫu thân bé vì giận bé mà đã trốn đến hậu viện, liền có người tức giận mắng:
"Nữ nhân này rất không biết đạo lí, có một đứa con trai nhu thuận, có hiếu lại hiểu chuyện như vậy mà lại không biết điều. Đồng Đồng, con nói, muốn chúng ta làm như thế nào?"
Người nói chuyện chính là Phiêu Kỵ Tướng Quân, công tử Liễu gia, Liễu Diệp.
Liễu Diệp tuy rằng sinh ra ở hào môn thế gia, nhưng từ nhỏ tâm địa đã thiện lương, đừng nói một người, dù là một con mèo hay một con chó bị đau, hắn nhìn mà cũng rất đau lòng.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Đồng Đồng khổ sở như vậy, đã sớm tức giận mà mắng Vãn Thanh.
Đồng Đồng nghe Liễu Diệp nói như vậy rất hợp ý của bé, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, thúc thít nói:
"Ta chỉ muốn thỉnh các vị ca ca theo ta đi hậu viện, ta muốn dùng bức chân dung của mình để xem ai mới là phụ thân chân chính của ta, cũng muốn để cho mẫu thân ta nhận thức, nhìn xem ai mới là cha ta"
Bé vừa dứt lời, trong lòng những người đó không cho là đúng. Bởi vì, người người đều tưởng rằng, Đồng Đồng nếu có phụ thân, mẹ nó tất nhiên là biết, cần gì phải khó khăn như thế?
Nhưng, đây chỉ là một đứa bé năm tuổi, cùng bé nói lý là không thể, huống chi bé đang mắc bệnh nặng, không thể mắng bé được.
Nhất thời, ai cũng không nói, Hạ Hầu Mặc Viêm đi qua, ôm Đồng Đồng đi ra ngoài.
"Được, ta cùng ngươi đi tìm tỷ tỷ, ngươi ngã bệnh, nàng thế nhưng dám làm ngơ"
Một lớn một nhỏ hai người đi ra ngoài, mấy người phía sau kia tự nhiên cũng đứng dậy mà đi theo. Trong lúc nhất thời, các danh môn công tử tuấn mỹ bức người, liền rời khỏi phòng khách, cùng nhau đi tới hậu viện.
Một đám nha hoàn trong Ngọc Trà Hiên, đứng quan sát ở chỗ không xa, chỉ trỏ, kích động vạn phần, chỉ thiếu điều reo hò thét chói tai.
Cả đám trong nháy mắt liền đi tới hậu viện, chân còn chưa bước tới, liền nghe được từ sau viện truyền đến tiếng cười, tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Khiến cho sắc mặt của mấy nam nhân này khó coi đến cực điểm, hận không thể lập tức tiến lên đánh nữ nhân đáng chết này một bạt tay.
Con trai bệnh nặng đến như vậy mà nàng ta chẳng những không quan tâm, còn có tâm tình trốn ở trong hậu viện chơi đùa cùng nha hoàn. Thật sự là uổng phí một phen tâm ý của Đồng Đồng.
Hạ Hầu Mặc Viêm dẫn đầu tiến lên chất vấn Vãn Thanh, muốn vì Đồng Đồng đòi công đạo. Bé thấy vậy liền giật mình, chạy nhanh lôi kéo Hạ Hầu Mặc Viêm lại, dùng giọng điệu đáng thương mở miệng nói:
"Các ca ca ngàn vạn lần đừng tìm mẫu thân lý luận, vừa nói ra nàng sẽ tức giận, khẳng định sẽ trực tiếp đuổi các ca ca ra ngoài, vậy ta làm sao mà tìm được phụ thân đây"
"Cho nên chờ ta nhận phụ thân rồi hãy đi qua lý luận sau, có được không?"
Bé chớp chớp đôi mắt to đang ngập trong nước mắt, nhìn từng người từng người một.
Tuy rằng mấy người này đều không đồng ý, trong lòng chỉ muốn tìm Thượng Quan Vãn Thanh để trách mắng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Đồng Đồng, nhất thời cũng không biết làm sao cho phải, thì Hạ Hầu Mặc Viêm đã mở lời đáp ứng bé.
"Đồng Đồng, ta đáp ứng ngươi"
Thỏa thuận xong, liền một đường hướng hậu viện đi tới.
Dưới tàn cây hoa quế, Vãn Thanh nghe Hỉ nhi kể chuyện cười, nàng nhịn không được, bật cười to.
Nàng nào biết rằng, con trai yêu quý của mình lại đang giở chiêu trò khiến những nam nhân kia đang muốn tìm nàng tính sổ.
Chuyện cười vừa kể xong, lại có tiểu nha hoàn nhớ tới một chuyện cười khác, đang chuẩn bị mở miệng kể, lơ đãng phát hiện từ xa có người đang đi tới gần các nàng.
Bộ dạng tựa như thần tiên, tuấn mỹ bức người, khí thế mạnh mẽ hiên ngang, khiến tiểu nha hoàn nhất thời ngây dại, nói năng ấp úng, hướng phía trước chỉ chỉ:
"Tiểu thư, có người tới"
Vãn Thanh nhìn sang, chỉ thấy từ xa có năm sáu nam tử đang từ từ tiến tới, mỗi một người đều là nhân trung long phượng, phong thái anh tuấn hiên ngang, chỉ là ánh mắt của bọn họ tựa hồ lóe ra lửa giận.
Nhìn tư thế của bọn họ hình như rất muốn giết chết nàng.
Vãn Thanh không hiểu, nàng chỉ là ra hậu viện hít thở không khí trong lành, uống chút trà, ăn chút điểm tâm thì trêu ghẹo ai chứ?
Ánh mắt không tự chủ được dời về phía bé, thằng nhóc chết bằm này lại làm ra việc gì nữa đây?
Thượng Quan Đồng vừa thấy sắc mặt của mẫu thân, liền biết ngay nàng đang cực kỳ tức giận, lập tức sợ hãi.
Nhưng mà trước mắt tìm phụ thân quan trọng hơn, lập tức quay đầu nhìn mấy nam tử đang hùng hổ đứng phía sau kia, lên tiếng nói:
"Các ca ca, các ngươi đứng ở chỗ này đi, đợi ta hỏi mẫu thân ai là cha ta trước cái đã?"
Mấy nam nhân trong lòng đồng thời nghĩ, chúng ta ai cũng không phải là cha của ngươi. Đồng Đồng đáng thương, chúng ta thật tâm nguyện ý làm cha của ngươi, nhưng đáng tiếc không phải.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng không nói gì, trên mặt bao phủ lãnh ý, trong ánh mắt lại bốc lên một trận hỏa diễm, lạnh lùng trừng nữ tử vô tình vô nghĩa đang nữa nằm nữa ngồi dưới tàn cây hoa quế kia.
Một loạt mỹ nam đồng loạt đứng ở trong hậu viện cùng một cậu bé đáng yêu phấn nộn đang cầm bức chân dung của mình thong thả bước qua lại.
Ánh mắt cậu bé nhìn mấy nam tử kia lại nhìn vào bức họa, nhìn xem ai mới là người giống bé nhất.
Trong đám người này, ai mới là cha của bé đây?
Nhưng mà, có người thì giống cặp mắt, có người thì giống cái miệng, không có ai hoàn toàn giống bé hết, rốt cuộc ai là phụ thân của bé nha?
Đồng Đồng chớp chớp mắt, gương mặt buồn rầu.
Bé quay đầu nhìn ra phía sau, chỉ nhìn thấy dưới tàng cây hoa quế, có một nữ tử kiều diễm mềm mại đang nửa nằm nửa ngồi nhàn hạ cắn hạt dưa, hoàn toàn không để ý tới việc mà bé đang làm.
Đồng Đồng tức giận đến kêu to lên:
"Mẫu thân, mẹ mau nhìn xem, rốt cuộc ai mới là cha của con?"
Người nữ nhân nào đó đầu óc không chút suy nghĩ, buồn bực ném ra một câu:
"Không biết, trời tối đen, ai mà thấy rõ"
Tiếng nói của nàng vừa dứt, ở trong đám người tuấn mỹ vô song đó, có một người dùng ánh mắt lạnh băng, lăng hàn thị huyết nhìn nàng, hận không thể băm nàng ra trăm mảnh.
Nhưng không đợi người khác kịp phát hiện thì đã khôi phục như thường, căn bản không ai phát hiện ra được.
Thượng Quan Đồng nghe mẫu thân nói xong, khuôn mặt xụ xuống, quay đầu nhìn mấy nam nhân kia. Cuối cùng nhịn không được lầm bầm lầu bầu, chẳng lẽ những người này không một ai là phụ thân của mình sao?
Vãn Thanh vốn định để mặc bé, nhưng mà nàng thật sự chịu không nổi sự ngu ngốc của bé, từ trên ghế dựa xoay người đứng lên, lập tức đi tới, liếc mắt nhìn cả đám nam nhân trước mắt.
Nàng hơi khom người, hành lễ với những nam nhân này, lên tiếng trách móc:
"Đàm Đài lâu chủ, Đoan Mộc thế tử gia, Hiên Viên thái tử, Liễu công tử, Ngân Diện công tử, Hạ Hầu Mặc Viêm, các ngươi xác định đầu óc mình vẫn bình thường? Thế nhưng bồi một đứa bé chơi cái trò tìm cha nhàm chán này?"
Vãn Thanh nói vừa xong, Hiên Viên Dạ Thần liền nheo nheo cặp mắt, ánh sáng lạnh khiếp người bắn về phía Vãn Thanh, khoanh tay đứng, trầm giọng mở miệng:
"Thượng Quan Vãn Thanh, không ngờ ngươi lại lãnh huyết như thế"
"Con trai ngươi sinh bệnh nặng, nó chỉ là muốn gặp phụ thân thân sinh của mình thôi, nó có tội gì chứ, đây là lỗi của người làm mẫu thân như ngươi, quả nhiên là không có thuốc chữa?"
"Con ta sinh bệnh nặng?"
Vãn Thanh lặp lại một câu, cuối cùng hiểu rõ vì sao những người này lại đến Thượng Quan phủ.
Thử nghĩ, hễ là người có một chút lương tri, có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của một đứa bé năm tuổi, còn sinh bệnh nặng sao?
Cho nên đây chính là lý do mà bọn họ xuất hiện ở đây.
Nghĩ vậy, trên đỉnh đầu Vãn Thanh hôi hổi bốc lên một ngọn lửa, bất chấp có người ngoài ở đây, nàng liền tiến lên một bước nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của bé lên, nhắm ngay cái mông của bé bốp bốp dồn sức đánh.
Sau khi đánh xong, đứng thẳng lưng, cười nhẹ nhàng mở miệng.
"Đã quấy rầy các vị rồi, kỳ thực nó căn bản không sinh bệnh, Vãn Thanh đã giải thích xong, hiện tại mọi người có thể rời đi"
"Hả, không sinh bệnh?"
Vài người đồng loạt kêu lên, cùng nhau nhìn bé, chỉ thấy đôi mắt của bé tràn ngập nước mắt, lắc đầu nói rõ ràng mọi việc:
"Ta không có sinh bệnh, ta chỉ là muốn tìm phụ thân thôi"
Nhất thời tất cả mọi người nói không ra lời, ai sẽ nghĩ tới một đứa nhỏ năm tuổi thế nhưng có thể bố trí ra lý do như vậy, còn diễn rất thật.
Mặc dù bé cố tình lừa gạt bọn họ, nhưng bọn họ cũng không tức giận, ngược lại thở dài trong lòng.
Thằng nhóc này tương lai tiền đồ không có ranh giới, rất sáng lạng, rất tiếc nó không phải con trai của mình.
Vãn Thanh hướng phía sau gọi Hồi Tuyết:
"Hồi Tuyết, tiễn khách"
"Dạ"
Hồi Tuyết đi đến trước mặt bọn họ, đoan trang khom người khụy gối, trầm ổn mở miệng:
"Các vị, mời"
Nàng trực tiếp mở miệng đuổi người khiến mọi người trở tay không kịp, nói không ra lời, chỉ đành phải vung tay một cái, xoay người rời đi.
Chờ mọi người đều đi hết, Vãn Thanh quay đầu nhìn bé, vẻ mặt nghiêm túc trách mắng:
"Thượng Quan Đồng, con nay lại dám cả gan nói dối gạt người, còn dám nói mình sinh bệnh nặng, thật là quá mức"
Nói xong, xoay người đi về phía trước, Đồng Đồng tự biết đuối lý, một câu cũng không nói, ngay cả lúc bị đánh cũng không dám kêu đau, đi theo phía sau mẫu thân đi thẳng vào phòng khách Ngọc Trà Hiên.
Hồi Tuyết sau khi tiễn bọn họ rời khỏi Thượng Quan phủ, liền quay lại phòng khách, thấy sắc mặt Vãn Thanh, liền biết nàng đang muốn trừng phạt Đồng Đồng, lập tức mở miệng cầu xin:
"Tiểu thư, người đừng nóng giận, Đồng Đồng đã bị đánh rồi, nhất định sẽ nhớ kỹ lần dạy dỗ này"
Vãn Thanh không nói chuyện, giương mắt nhìn bé, kỳ thực tay đánh bé, nàng lập tức liền hối hận, trong lòng rất đau, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra.
Đánh con, nhưng lòng lại đau, nguyên lai những lời này là có thật.
Nhưng mà bé còn nhỏ đã dám dùng lời nói dối lớn như vậy gạt người, bảo sao nàng không tức giận?
"Đồng Đồng, con muốn tìm phụ thân, mẫu thân không trách con, nhưng mà con không nên dối gạt người khác"
"Mọi người đều bởi vì yêu thích con, cho nên mới để cho con lợi dụng. Nếu bọn họ ghét con, chỉ sợ ngay cả mạng con cũng không còn, cho nên con không nên lừa người khác"
"Biết đâu, ngoài kia sẽ có người ghét người khác lừa gạt mình mà lập mưu hãm hại lại con, như vậy con sẽ rất nguy hiểm, con đã hiểu chưa?"
Đồng Đồng nghe mẫu thân giáo huấn xong, gật đầu:
"Mẫu thân, Đồng Đồng biết sai rồi, mẫu thân đừng tức giận"
Mẫu thân nói đúng, bé không nên dối gạt người khác, nhất là lừa các ca ca. Bọn họ đều là thật lòng thích bé, sau này nếu có dịp gặp lại các vị ca ca, bé nhất định sẽ giải thích với các ca ca.
Đồng Đồng mở miệng nhận lỗi xong, Hồi Tuyết lập tức tiếp lời:
"Đúng vậy, tiểu thư, Đồng Đồng biết sai rồi, người đừng nóng giận nữa"
Vãn Thanh cũng không muốn nói gì tiếp, trước đó nàng đã đánh bé, giờ cũng không muốn đánh tiếp, hơn nữa bé chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm phụ thân.
Nghĩ, sắc mặt liền tốt lên một chút.
Hồi Tuyết vừa nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư đã dịu xuống, lập tức hướng Đồng Đồng nháy mắt, Đồng Đồng hiểu ý, mở miệng tiếp lời:
"Mẫu thân, lần sau Đồng Đồng không gạt người khác nữa đâu"
"Tốt lắm, sau này không được lừa gạt người khác, không được nói mình sinh bệnh nặng. Con đó, cũng thật biết cách nói, sao mà nghĩ ra được vậy?"
"Con biết không, mẫu thân vừa nghe, trong lòng liền rất đau"
Nếu con thật sự … người đau khổ nhất chính là nàng.
Mấy năm qua, nàng và bé ngày đêm kề cận bên nhau, thời điểm nàng xuyên qua có hơi hoảng loạn vì hoàn cảnh xa lạ, con người cũng xa lạ.
Nhưng bởi vì có bé, nàng liền có ý niệm vượt lên tất cả, bởi vậy mới có Thượng Quan Vãn Thanh ngày hôm nay.
Vãn Thanh nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt liền dần dịu dàng lại, vẫy vẫy tay kêu bé đi qua.
Đồng Đồng vừa thấy mẫu thân không còn tức giận nữa, đã sớm nhào vào trong lòng nàng, làm nũng:
"Mẫu thân, mông Đồng Đồng rất đau"
Hồi Tuyết thấy tình hình đã ổn liền lui ra ngoài chừa không gian cho hai mẹ con.
Bà vú Trương thị đang đứng ở ngoài cửa, cố gắng nghe ngóng tình hình bên trong phòng. Vừa thấy Hồi Tuyết đi ra ngoài, nhanh chóng kéo nàng qua một bên truy hỏi, hai người ở ngoài cửa thì thào nói to nói nhỏ.
Trong phòng, Vãn Thanh đang giáo huấn cùng truy hỏi bé:
"Xứng đáng, ai bảo con dám lừa gạt người khác"
Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng mà tay lại theo bản năng vươn đến cái mông nhỏ của bé, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Trước đó, nàng đúng là rất tức giận, trong lòng rất hoảng loạn, nên nhất thời ra tay đánh bé. Kỳ thực Đồng Đồng lớn như vậy, nàng còn chưa từng đánh qua bé.
"Con ở đâu mà quen biết với những người đó vậy?"
Vãn Thanh vừa vuốt vuốt mông nhỏ của bé vừa hiếu kỳ hỏi, mấy người mà con trai tìm, người người đều rất lợi hại, không biết bé làm sao mà quen được?
Đồng Đồng nghe mẫu thân hỏi, cười tủm tỉm vươn tay ôm cổ Vãn Thanh, thì thầm nói cho nàng biết:
"Từ sau khi con nhận được sự đồng ý của mẫu thân, mỗi ngày, con nhân dịp thời gian nghỉ trưa ăn cơm, liền trèo tường phía sau học đường leo ra ngoài, đi dọc trên đường tìm người giống với bức chân dung của con"
"Sau đó liền tìm được bọn họ, rồi hẹn một ngày nhất định cùng tập hợp bọn họ lại. Chuyện chỉ có như vậy thôi"
Vãn Thanh nghe xong, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không nghĩ tới thằng nhóc chết bằm này thế nhưng lại dám một mình chuồn đi ra ngoài. Nếu như bé xảy ra chuyện thì nàng phải làm thế nào đây?