Liên Sinh Oản được bán với mức giá là mười bảy ngàn hai trăm lượng.
Vật phẩm xuất hiện kế tiếp là Dược Chẩm. Dược Chẩm vừa xuất hiện, liền dẫn tới rất nhiều sự chú ý.
Ngũ đại thế gia trong đó có Đoan Mộc Lỗi cùng Mộ Dung Dịch, còn có mấy danh gia vọng tộc tại Sở kinh, đều tham dự đấu giá từ vật phẩm thứ tư, giá càng lên càng cao.
Từ giá khởi điểm mười hai ngàn hai trăm lượng.
Lên đến ba mươi lăm ngàn hai trăm lượng.
Có thể thấy được mọi người điên cuồng đến trình độ nào.
Vãn Thanh đối với cái này chút đấu giá không có gì hứng thú, nàng cảm thấy hứng thú chính là tên trộm vừa rồi đến tột cùng là ai, có phải giống như nàng đoán?
Nếu thật như vậy, vừa rồi quần áo người đó chạm nhẹ vào nàng, cũng không có giống như trong tin đồn, không có nữ tử nào có thể tới gần trong vòng ba mét?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nghe đồn Đàm Đài Văn Hạo căm ghét nữ tử nhất, cho nên mới được gọi là Yêm Hoa công tử. Nhưng vừa rồi nàng có thể cảm nhận được, áo của hắn chạm đến mu bàn tay nàng, hơn nữa hình như là cố ý.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Lại nhìn hắn ngồi im không nhúc nhích từ đầu tới đuôi, thần thần bí bí nhìn chăm chú trên khán đài, căn bản không tham dự đấu giá, giống như là chỉ đến xem náo nhiệt, không phải đến để đấu giá.
Đàm Đài Văn Hạo xuất hiện tại nơi này, thật đúng là thần bí, làm cho người ta nghĩ không ra.
Vãn Thanh nghĩ đến ngẩn người, chợt nghe phía trên phát ra ba tiếng búa, thanh âm Tôn Hàm vang lên.
“Thành giá”
“Ba mươi chín ngàn hai trăm lượng”
“Dược Chẩm thuộc về Mộ Dung công tử.”
Không nghĩ tới Dược Chẩm lại thuộc về Mộ Dung Dịch, Vãn Thanh nhìn qua, đúng lúc tầm mắt của hắn quay lại.Mặt đầy vẻ kiêu ngạo, giống như vừa hoàn thành xong một vụ mua bán lớn không bằng.
Mộ Dung Dịch, thân là con trưởng dòng chính nhánh thứ hai của Mộ Dung thế gia, có khả năng trở thành thế tử kế thừa Hầu phủ nhất. Nghe nói hiện tại lão Hầu gia rất coi trọng hắn, đối với nhánh của con trai trưởng rất không hài lòng.
Mộ Dung Dịch chẳng những anh tuấn, hơn nữa rất có tài buôn bán, đem toàn bộ các cửa hàng dưới danh nghĩa của Hầu phủ đều kinh doanh rất tốt, tài nguyên cuồn cuộn mà vào.
Đừng nói trong vòng một ngày kiếm hơn năm mươi ngàn lượng bạc, mà kể cả tám trăm hai mươi ngàn lượng bạc, cũng chỉ là chuyện nhỏ, nên hắn mới kiêu ngạo như thế.
So với nhiều nhị thế tổ trong Sở kinh, hắn xem như là tự thân vận động gây dựng sự nghiệp của mình, cho nên mới xem tiền như rác.
Vãn Thanh nghĩ xong, thu hồi tầm mắt.
Tôn Hàm cùng Lưu Dận đã giao vật phẩm đến trong tay Mộ Dung Dịch, cũng thu ngân phiếu.
Ngay sau đó là hai vật phẩm cuối cùng. Một là Lung Linh Bội, một là Ly Châu, hai vật phẩm này đấu giá vô cùng thuận lợi, không có lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lung Linh Bội thuộc về một vị quý tộc Hiên Viên, còn Ly Châu thì bị Duẫn Quận Vương lấy bảy ngàn lượng mua đi.
Ly Châu giá khởi điểm là sáu ngàn lượng. Duẫn Quận Vương vừa ra giá, đừng nói người trong Sở kinh, cho dù là người Long Phiên cùng Hiên Viên, cũng không dám ra giá.
Cho nên Ly Châu bán được với giá tiền thấp nhất, Vãn Thanh có chút không vừa ý. Nhưng mà cũng may những vật khác bán được với giá tiền cao hơn dự kiến của nàng.
Cuối cùng buổi đấu giá cũng đã hoàn thành êm đẹp.
Tôn Hàm cùng Lưu Dận trừ phục vụ nước trà, còn phân phó hạ nhân mang các loại hoa quả tốt nhất ra phục vụ mỗi người. Mọi người vừa ăn vừa tụ ba tụ năm chia phe ngồi nói chuyện phiếm.
Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi bên cạnh Vãn Thanh, trái phải nhìn xung quanh, khuôn mặt không vui, Vãn Thanh vẻ mặt khó hiểu. Hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Tỷ tỷ”
“Ngươi không có vật gì hết sao?”
“Ngươi thích Ly Châu kia hả?”
“Bằng không ta bắt đệ đệ tặng cho ngươi nha.”
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nói lời này ra, trên mặt nhiều người ngồi xung quanh hiện lên vui sướng khi người gặp họa, cười đểu, vừa ăn hoa quả, vừa xem kịch vui.
Vãn Thanh nâng mắt nhìn Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân ngồi cách đó không xa.
Phát hiện gương mặt tuấn tú của nam nhân này có chút ảo não, lại không dám lên tiếng cãi lại, không khỏi buồn cười, quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Ta không thích mấy thứ kia, ngươi xem trên thân ta có đồ gì giống với mấy thứ kia sao?”
Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, Hạ Hầu Mặc Viêm mở to hai mắt quan sát nàng, sau đó lắc đầu, không nói thêm điều gì.
Nhưng mà luôn luôn chu miệng lên, tương đương mất hứng.
Vãn Thanh không dám lại chọc người này thêm nữa. Nếu chạm phải dây thần kinh nào đó của hắn, bắt Duẫn Quận Vương đưa Ly Châu cho nàng, chỉ sợ nàng sẽ trở thành kẻ thù của Duẫn Quận Vương.
Cho nên đừng để ý đến hắn là mọi việc đều êm xuôi.
Bán đấu giá cũng đã bán xong, cũng ăn no bụng rồi. Tôn Hàm đứng ở trên đài cao cười nhìn mọi người, cao giọng mở miệng.
“Cảm tạ các vị tham gia buổi đấu giá năm nay”
“Hẹn gặp lại các vị vào buổi đấu giá năm sau.”
Nói xong liền cung kính khom người cảm tạ mọi người.
Lúc này người của Thiên Ưng Lâu có hành động, mấy hắc y nhân đang đứng bảo vệ bốn góc phòng, nhanh chóng đứng thẳng hàng vọt tới phía trước Đàm Đài Văn Hạo.
Vì chủ tử nhà mình mà mở đường, mười mấy người phía trước, mười mấy người phía sau, đồng loạt rời khỏi phòng đấu giá.
Vãn Thanh nhìn mấy người kia đi ra, cho đến khi không thấy bóng dáng, lại ở trước cửa dừng lại.
Đàm Đài Văn Hạo quay đầu nhìn sang, khóe môi không dễ nhận thấy lộ ra một độ cong tuyệt đẹp, giơ lên một bàn tay hướng về phía Vãn Thanh làm một tư thế.
Vãn Thanh không biết điều đó là có ý gì? Nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được.
Phía sau, thanh âm Hồi Tuyết vang lên
“Tiểu thư, người ta đều đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.”
Nàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện mấy người xung quanh đã đi hơn phân nửa, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không biết đi lúc nào rồi, người còn lại không nhiều lắm, đang đi ra ngoài.
Vãn Thanh đứng dậy, dẫn Hồi Tuyết đi ra ngoài, đi vài bước kỳ quái mở miệng:
“Nhị muội đâu? Sao không thấy nữa?”
Hồi Tuyết nghe vậy, quay đầu nhìn xung quanh mấy vòng, cũng không thấy Thượng Quan Tử Ngọc, biến đâu mất tiêu, không khỏi tức giận:
“Tiểu thư, người cứ mặc kệ ả ta đi”
“Kỳ thực nô tì phát hiện một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
Vãn Thanh thấy Hồi Tuyết đang nổi giận, việc này nhất định không phải là chuyện gì tốt, cho nên nhẹ giọng hỏi.
Ai ngờ Hồi Tuyết chăm chú nhìn trong trong ngoài ngoài, lắc đầu: “Trở về rồi hãy nói đi.”
Hai người đi ra ngoài, xe ngựa đậu trước cửa Lưu Ly Các đã vơi đi rất nhiều, rất nhiều người đều đi rồi, chỉ còn có mấy chiếc xe ngựa đang đậu.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, hai người dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc cùng nha hoàn Vân Tụ, hai người này giống như đã mất tích vậy.
“Tiểu thư, bọn họ rốt cuộc là đã đi nơi nào? Chúng ta tiếp tục đợi bọn họ sao?”
Thời điểm rời khỏi phủ mọi người cùng đi, lúc muốn trở về lại không thấy bóng dáng đâu, chỉ sợ bọn họ đã trở về trước rồi.
Bất quá đó cũng là chuyện của bọn họ, sắc mặt Hồi Tuyết khó coi, vươn tay muốn đỡ Vãn Thanh lên xe ngựa.
Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, khiến hai chủ tớ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có mấy người đang bước đi thong thả dưới ánh trăng, đi đầu là Mộ Dung Dịch, bên cạnh là mấy vị công tử có tiếng trong Sở kinh. Ngay cả Đoan Mộc Lỗi cũng ở trong đó.
Trừ bỏ mấy danh gia công tử, còn có không ít nữ tử.
Đoan Mộc Hương theo sát phía sau hắn, một bước cũng không nhường, gương mặt hạnh phúc. Trong tay nắm thật chặt cái hộp gấm kia.
Trong hộp là Tình Nhân Trụy, là vật mà Vãn Thanh gài bẫy làm cho Mộ Dung Dịch ra giá trên trời để mua.
Lúc này một lũ người đã đi tới phía trước cửa, lập tức nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đứng ở ngoài xe ngựa, không khỏi kinh ngạc.
Đoan Mộc Hương đứng dựa sát vào Mộ Dung Dịch vừa thấy bóng dáng của Vãn Thanh, không khỏi tức giận, hướng về phía nàng phát điên mà la mắng.
“Thượng Quan Vãn Thanh”
“Mày không phải nói mày với Mộ Dung ca ca là người xa lạ sao?”
“Tại sao bây giờ còn chưa đi?”
“Rõ ràng là cố ý ở chỗ này chờ Mộ Dung ca ca”
“Mày đừng có nằm mộng, Mộ Dung ca ca chắc chắn sẽ không mắc mưu của mày đâu”.
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi.
Đoan Mộc Hương có thể bớt háo sắc một chút không?
Không nói nàng, chỉ nói bản thân nàng ta. Mộ Dung Dịch là thật lòng thích nàng ta sao?
Người có mắt đều nhìn ra, hắn căn bản khinh thường nàng ta. Tình Nhân Trụy, cũng là bất đắc dĩ mới mua về.
Bất quá Vãn Thanh điều gì cũng không muốn nói, quay đầu nhìn Hồi Tuyết.
“Chúng ta đi thôi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Hồi Tuyết tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Đoan Mộc Hương, liếc mắt một cái, sau đó vươn tay ra đỡ Vãn Thanh, chuẩn bị trở về phủ.
Nào ngờ Vãn Thanh còn chưa có lên xe ngựa, Mộ Dung Dịch thế nhưng lại mở miệng nói chuyện, giọng điệu hơi mờ ám vang lên.
“Thượng Quan Vãn Thanh”
“Trong phòng đấu giá ngày hôm nay, ngươi cái gì cũng đều không mua”
“Có phải không có tiền hay không?”
“Nếu ngươi mở miệng cầu xin ta một tiếng, ta lập tức đem Tình Nhân Trụy, tặng cho người một cái.”
Mộ Dung Dịch vừa nói xong, Đoan Mộc Hương liền nổi điên, không thừa nhận, hung hăng nói:
“Mộ Dung ca ca”
“Dựa vào cái gì mà đem Tình Nhân Trụy cho con nhỏ đó”
“Nó là người đàn bà không biết xấu hổ”
“Cặp mặt dây chuyền này là của ta cùng với ngươi”
“Mỗi người một cái”
“Vì sao lại nói cho nó”
“Ta không cần cùng nó đeo đồ giống nhau.”
Vãn Thanh nghe Đoan Mộc Hương nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười khinh thường, giọng nói trêu tức mở miệng nói.
“Đúng vậy nha, Mộ Dung công tử”
“Tình Nhân Trụy, là vật định tình dành riêng cho những cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm”
“Ngươi nên cùng Đoan Mộc tiểu thư mỗi người đeo một cái”
“Vãn Thanh ở tại đây chúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm, một đời một kiếp không chia lìa.”
Vãn Thanh nói xong, xoay mình lên xe ngựa, Hồi Tuyết theo sát phía sau, cũng lên xe ngựa, phân phó mã phu đi thẳng về phủ.