Vừa bước vào cửa điện, đập vào mi mắt là cảnh phồn hoa xanh thẳm, hương thơm ngào ngạt đến khó chịu. Có rất nhiều thái giám, cung nữ đi qua lại, mọi người bận rộn làm công việc của mình, cúi đầu mà đi, không dám ngẩng đầu nhìn ngắm loạn xạ.
Có thể thấy được, hoàng hậu tuyệt đối là một chủ tử đầy nghiêm khắc
Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết đi theo phía sau cung nữ đi vào trong điện. Trong chính điện, hoàng hậu đang ngồi chờ, cung nữ đi vào trước bẩm báo, rất nhanh đã ra ngoài dẫn Vãn Thanh đi vào.
Chính điện của cung Tiêu Ninh cũng không lớn lắm, nhưng trang hoàng lại vô cùng hoa lệ. Liếc nhìn xung quanh chỉ thấy một màu vàng rực rỡ, huân hương thượng đẳng được đốt cháy trong lư hương cả ngày lẫn đêm, khiến cả điện đều tràn ngập mùi thơm.
*Huân hương: Các loại thảo mộc tốt cho sức khỏe, đuổi các loại bọ … nhưng có mùi thơm dễ chịu. Thời đại bây giờ mình lọc thành tinh dầu.
*Thượng đẳng: hàng hạng nhất, loại 1.
Hoàng hậu tùy ý dựa vào ghế phượng lát đầy vàng chói sáng, nhìn thấy Vãn Thanh đi vào, nhích cơ thể một chút, nhìn nàng cười.
Vãn Thanh không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ. Mặc dù nàng đối với người nữ nhân này không có chút cảm tình nào, nhưng cũng nên có lễ nghi, nàng cũng sẽ không vì vậy mà thất lễ.
"Gặp qua hoàng hậu nương nương"
"Ừ, đứng lên”
“Ngồi xuống đi"
Vãn Thanh đứng dậy, đi đến một bên ngồi xuống, rất nhanh đã có cung nữ đi lên rót trà.
Hoàng hậu nhẹ nhàng vung tay lên, mọi người trong điện đều lui ra ngoài. Bọn Hồi Tuyết cũng không cần Vãn Thanh phân phó, mắt nhìn xuống đất đi theo phía sau những cung nữ kia lui ra ngoài.
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh nâng lên ly trà uống một ngụm, lẳng lặng chờ đợi. Nàng muốn nhìn xem nữ nhân này muốn nói điều gì.
Ngồi ở phía trên, hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó dịu dàng mở miệng nói:
"Hôm nay, làm thế tử phi cực nhọc tới đây một chuyến, chỉ là vì hai ngày trước Dịch nhi vào cung gặp bản cung, cầu xin bản cung một việc. Cho nên, bản cung mới mạo muội mời thế tử phi tới hỏi chuyện"
Vãn Thanh ngẩng đầu, nheo mắt lại. Sau đó không nhanh không chậm mở miệng nói:
"Xim mời hoàng hậu nương nương nói tiếp"
Đầu tiên, vẻ mặt hoàng hậu có chút khó chịu, sau đó lại giãn ra, mỉm cười nói:
"Thật ra, bản cung rất thích thế tử phi, thế tử phi là một người thông minh, khôn khéo"
"Cảm ơn hoàng hậu nương nương yêu thương"
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, đúng là nữ nhân trong cung thật sự … rất không biết xấu hổ. Không biết hoàng hậu có thể nói ra những lời không biết xấu hổ nào nữa đây? Nàng cũng muốn nghe một chút xem tên Mộ Dung Dịch kia muốn cái gì?
"Dịch nhi nói với bản cung. Hắn vô cùng hối hận khi đã lỡ từ hôn với ngươi”
“Từ sau khi ngươi gả vào phủ Hán Thành Vương. Hắn … Ai!!! Trà không màng cơm không nghĩ. Toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người của ngươi. Hắn nói với bản cung, hai người các ngươi vốn là lưỡng tình tương duyệt, nhưng đều do hắn bị quỷ mê tâm hồn, nhất thời hồ đồ nên mới từ hôn"
Hoàng hậu nói xong, nhìn Vãn Thanh. Khóe môi Vãn Thanh hơi nhếch, cười lạnh. Chậm rãi đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng nói:
"Mọi việc đều đã trôi qua, còn nói đến chuyện đó để làm gì?”
“Lúc trước, Vãn Thanh chưa cưới đã sinh con. Mộ Dung công tử từ hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Vãn Thanh cũng không có trách hắn"
Vãn Thanh miệng nói, trong lòng cũng đã hiểu được lý do hoàng hậu gọi nàng đến đây.
Hoàng hậu không muốn nàng tiếp tục ở lại phủ Hán Thành Vương, không muốn nàng ở cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nếu như nói, Tống trắc phi là vì con trai của mình … Vậy thì mục đích của hoàng hậu là cái gì? Bà ta với Tống trắc phi là một bọn, nên mới ra tay giúp Tống trắc phi?
"Bản cung hôm nay gọi ngươi đến đây, chính là muốn hỏi ngươi một chuyện. Nếu như ngươi còn giữ nguyên ý nguyện gả cho Dịch nhi, bản cung có thể nói với hoàng thượng chuyện này. Cho ngươi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cùng cách, sau đó gả cho Dịch nhi"
*Cùng cách, hòa ly: Ly hôn.
"Nương nương làm như vậy chẳng khác gì đẩy Vãn Thanh vào cảnh nước sôi lửa bỏng"
Một vị hoàng hậu cao cao tại thượng sao lại có thể lo lắng cho hạnh phúc của một thường dân như mình? Chẳng qua là muốn dụ nàng cùng cách, sau đó nữ nhân này sẽ chạy đến trước mặt hoàng thượng nói một vài lời bất lợi về nàng.
Bà ta làm như vậy … Còn đường sống cho hai mẹ con nàng sao?
Mẹ nó! Nữ nhân này thật độc ác.
Gương mặt Vãn Thanh khoác lên một tầng sương lạnh lẽo. Bất kể bà ta có phải là hoàng hậu hay không, nàng cũng không hiền đến nổi dành sắc mặt tốt cho người tính kế chính mình.
"Làm sao có thể đâu! Nếu nhi tử của thế tử phi đổi họ thành Mộ Dung. Ta nghĩ … Hoàng Thượng nhất định sẽ đồng ý chuyện này"
Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng hoàng hậu. Nữ nhân này muốn tính kế nàng, còn muốn tính cả lên đầu con trai của nàng, đúng là loại nữ nhân không biết xấu hổ. Trầm giọng trả lời:
"Bẩm hoàng hậu nương nương, cho phép Vãn Thanh nói một câu không phải”
“Con trai của thiếp sao có thể mang tiếng là con của Mộ Dung Dịch, loại người như hắn … Đầu óc của hắn chỉ sợ còn không bằng một nửa trí thông minh của con trai thần thiếp. Con của thần thiếp được mệnh danh là thiên tài nha"
Vãn Thanh nói một câu không khách khí, xuất sắc khiến sắc mặt của hoàng hậu càng ngày càng khó coi. Gương mặt tươi cười giờ đã tan biến nhanh như thủy triều, đôi mắt âm u tối đen nhấp nhoáng bắn ra tia sáng lạnh người.
Thứ tiện nhân không biết điều. Trước đó thấy nàng ta thông minh, lại giỏi giang, còn có một đứa con thông minh tuyệt đỉnh. Nếu như hai người có thể đặt chân vào nhà Mộ Dung, sẽ giúp đỡ cho gia tộc càng thêm lớn mạnh. Vị trí của bà càng thêm vững chắc.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng ta thật không biết sống chết. Dám ngang nhiên từ chối bà.
Hoàng hậu dùng một đôi mắt lạnh lẽo, căm tức nhìn Vãn Thanh. Vãn Thanh không chút nào e ngại, nhìn thẳng vào mắt bà ta. Tình hình cứ giằng co như thế, hai bên không nói câu nào. Thật lâu mới nghe được giọng nói của hoàng hậu:
"Được, nếu thế tử phi không có ý tứ này. Bản cung sẽ nói cho Dịch nhi biết"
"Dạ, làm phiền hoàng hậu nương nương nói cho ngài ấy biết. Đừng tùy tiện tung tin thiếp với ngài ấy từng có quan hệ nam nữ với nhau. Mắt của thần thiếp rất sáng, sẽ không nhìn trúng cái loại nam nhân bạc tình phụ nghĩa, không biết liêm sĩ như hắn"
"Tốt, tốt lắm!!!"
Hoàng hậu cắn răng, liên tục nói hai chữ tốt, hướng ra phía ngoài kêu:
"Người tới, đưa thế tử phi về Điện Túy Kính”
Vãn Thanh khom người hành lễ:
"Vãn Thanh cáo an"
Chậm rãi lui người ra bên ngoài, sau đó đi theo cung nữ rời khỏi chính điện Cung Tiêu Ninh, mang theo đám người Hồi Tuyết rời đi.
Hôm nay, nàng xem như đã cùng hoàng hậu xé rách da mặt. Chỉ sợ bà ta sẽ tiếp tục nghĩ ra biện pháp khác đối phó với mình. Vãn Thanh thật sự nghĩ không ra. Tại sao hoàng hậu lại muốn đối phó với Mặc Viêm.
Hơn nữa, những chuyện loại này cũng không nên tùy tiện đem ra nói lung tung. Cho dù có nói cho người khác, sợ người ta cũng không tin.
Bên trong chính điện Cung Tiêu Ninh, sắc mặt hoàng hậu vặn vẹo khó coi, ngón tay nắm chặc, cắn răng hừ lạnh.
Thượng Quan Vãn Thanh, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bản cung ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có bao nhiêu năng lực?
Lúc này, bên ngoài cửa điện, có cung nữ đi vào bẩm báo:
"Hoàng hậu nương nương, đã đến giờ, yến hội tại Điện Túy Kính sẽ lập tức bắt đầu"
"Được rồi, đi thôi"
Hoàng hậu đứng dậy, đêm nay chính là thời điểm hai nước nói đến chuyện liên hôn. Hoàng Thượng rất coi trọng chuyện này, nàng cũng không thể gây ra chuyện gì nhiễu loạn đến chuyện này.
Bên trong Điện Túy Kính, tất cả mọi người đều đến đông đủ. Trong điện lớn vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện rôm rả, rất nhiều người đều nhìn nhân vật chính đêm nay, Công chúa Mộc Doanh Tú. Nàng chẳng những xinh đẹp hơn người, hơn nữa còn là công chúa một nước.
Nếu bản thân có thể lấy được Mộc Doanh Tú, như vậy địa vị bên trong gia tộc sẽ không ai sánh nổi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thanh niên tài tuấn trong điện lớn đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bở này.
Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đứng ở phía xa, nhìn tất cả diễn ra trước mắt, không biết dùng từ nào cho đúng.
Nếu để những người này biết, vị công chúa Mộc Doanh Tú này thực ra chính là Thượng Quan phủ nhị tiểu thư, lại còn đã từng xảy ra những chuyện không thể nói được kia. Không biết bọn họ còn có thể vì quyền thế mà đủ dũng cảm tiến tới hay không?
Vãn Thanh đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói:
"Vãn Thanh, nàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Vãn Thanh nhanh chóng ngẩng đầu, người nói chuyện là Mộc Tiêu Dao, nam nhân này thật là cùng quỷ hồn không kém bao nhiêu, nơi nào đều có bóng dáng của hắn. Gương mặt không khỏi trầm xuống, hừ lạnh:
"Mộc vương tử hình như quản hơi nhiều, ta nghĩ cái gì, mắc mớ gì đến ngươi?"
"Vãn Thanh, nàng làm sao vậy?"
Mộc Tiêu Dao một chút cũng không để ý, quan tâm hỏi, lúc này trong đại điện đã có rất nhiều người chú ý tới tình huống bên này.
Vãn Thanh vốn không thích làm mọi người chú ý, lạnh lẽo trừng mắt, đang muốn quát lớn với cái nam nhân không biết xấu hổ này, lại nghe đến giọng nói của thái giám vang lên.
"Thỉnh các vị dựa theo vị trí ngồi xuống, yến hội sẽ lập tức bắt đầu, mọi người ngồi xong, hoàng thượng lập tức tới ngay"
Giọng nói vừa vang lên, cũng làm Vãn Thanh đem lực chú ý dời đi, Mộc Tiêu Dao nhìn lướt qua, khuôn mặt đầy đáng tiếc, phong tình vạn chủng vẫy nhẹ tay hướng chỗ ngồi phía trước đi đến.
Đêm nay, yến hội tổ chức là vì huynh muội bọn họ, làm khách quý, bọn họ tự nhiên sẽ ngồi ở trên vị trí gần chủ nhà.
Vãn Thanh nhìn gia hỏa này đi rồi, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đối với Mộc Tiêu Dao, nàng chỉ cảm thấy … không thể nói nên lời, nam nhân này quá không biết xấu hổ, giống như thuốc cao bôi trên da chó, bỏ cũng không xong.
Phía sau, giọng nói của Hồi Tuyết vang lên:
"Tiểu thư, đi qua ngồi xuống đi"
" Ừ "
Vãn Thanh lên tiếng, đi tới vị trí của mình ngồi xuống.