Thanh nha đầu không phải là một người yếu đuối. Tuy rằng, chuyện này là do bà thất trách, nhưng mà thôi, xem như có thể tôi luyện cho nha đầu này một chút cũng được.
Tuy rằng Hán Thành Vương phủ không lớn như hoàng cung, nhưng là đầu trâu mặt ngựa, dạng người gì không có. Nàng phải học được cách đối phó với bất cứ dạng người nào. Mới đủ sức chống đỡ nổi cái Hán Thành Vương phủ này.
Nghĩ, cười vỗ vỗ tay của Vãn Thanh:
"Con nói như thế, nãi nãi đã yên tâm. Tóm lại, con phải nhớ kỹ. Phía sau lưng con còn có ta đây chống đỡ"
"Cảm ơn nãi nãi"
Vãn Thanh cười rộ lên, có những lời này của lão thái phi, nàng dễ làm việc hơn. Nếu nàng thật sự tra ra những việc xấu mà Tống trắc phi đã làm… thì không cần bản thân mình ra tay. Vì đã có người thay nàng làm rồi.
Lão thái phi thấy nàng nói như thế, thì đã yên lòng. Hơn nữa, bà tin tưởng Vãn Thanh nhất định có năng lực xử lý tốt mấy chuyện loại này.
"Nếu vậy thì nãi nãi đã an tâm."
Thái phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói chuyện với Vãn Thanh một hồi. Vãn Thanh cáo an trở về Cổ Uyển.
Trong phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm đang nằm sấp ở trên giường đùa nghịch, chơi đến quên trời đất. Ngẩng đầu thấy Vãn Thanh mang sắc mặt khó coi đi vào trong phòng. Lập tức bỏ món đồ chơi kia bò qua hỏi thăm nàng:
"Nương tử, nàng làm sao vậy? Sắc mặt thật là khó xem"
Thật ra, trong lòng hắn biết rõ, vì sao sắc mặt của Vãn Thanh lại khó coi đến như thế? Còn không phải là do cái bọn người đáng chết bên Song Khuyết Viện kia chọc tức nương tử hay sao?
Bọn người đó thật sự là chán sống rồi mà.
Trước kia luôn tính kế hắn. Không ngờ tới, bây giờ lại còn muốn tính kế đến trên đầu nương tử nhà mình. Được lắm, nếu bọn họ dám khiêu khích thêm lần nữa. Lúc này đây, hắn sẽ khiến cho Tống trắc phi quỳ xuống, bò khỏi Hán Thành Vương phủ.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi vào trong phòng, vừa ngồi xuống thì đã nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Mặc Viêm, nhìn gương mặt tuấn mỹ đầy vui vẻ như vậy. Cục tức trong lòng cũng bị đánh tan không ít.
"Không có việc gì, chàng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi"
"Ừ, nương tử cũng đi ngủ sớm một chút"
Hạ Hầu Mặc Viêm cười, mở miệng trả lời. Vãn Thanh đi vào trong phòng, rửa mặt rồi đi ngủ.
Hôm sau, nàng chưa rời giường, thì đã nghe được ngoài cửa có tiếng nói chuyện. Giọng nói không kiên nhẫn của Hạ Hầu Mặc Viêm truyền vào trong phòng:
"Khiến nàng ta cút về, nương tử còn chưa thức dậy nữa, bò đến đây thỉnh an làm gì?"
Vãn Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, vội gọi Hồi Tuyết vào hỏi chuyện:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hồi Tuyết cung kính nói:
"Tiểu thư, tứ tiểu thư thật đúng là không biết xấu hổ, vậy mà còn dám vác mặt lại đây thỉnh an, bị thế tử gia phái người đuổi đi rồi"
Vãn Thanh không nói gì, khóe môi hơi nhếch, cười khinh bỉ.
Không biết vị Tứ muội này là được Tống trắc phi chỉ lối đưa đường, hay là tự mình làm chủ sang đây thám thính?
"Ừ, chuẩn bị nước rửa mặt đi"
"Dạ"
Hồi Tuyết vừa hầu hạ Vãn Thanh rời giường xong, tiếng vén rèm cửa vang lên rất nhỏ. Hạ Hầu Mặc Viêm vén rèm đi vào.
Vãn Thanh đang mặc quần áo trong, đứng trên mặt đất. Thân thể linh lung nhỏ gầy có độ cong hoàn hảo, uyển chuyển hàm xúc động lòng người. Quần áo trong màu trắng rộng rãi, mái tóc thật dài, hai màu trắng đen phân biệt rõ rệt, hiện ra dáng dấp xinh đẹp lả lướt.
Hạ Hầu Mặc Viêm ngây người nhìn bóng dáng của người nữ nhân mỹ diễm đang đứng trước giường một cách sững sờ. Trong đầu không tự chủ nhớ lại chuyện một đêm kia.
Trong thời gian ngắn, gò má nhanh chóng nhiễm lên màu sắc rực rỡ, toàn thân đều bắt đầu nóng lên. Ý thức thì muốn dời mắt đi, nhưng đôi mắt vẫn dừng ở trên người Vãn Thanh.
Thật ra, sau khi chuyện đêm hôm đó xảy ra … hắn rất tức giận. Vì lòng tự tôn của nam nhân bị thương tổn, nên trong lòng lúc nào cũng muốn trả thù Vãn Thanh. Còn một việc nữa khiến mình … không thể chấp nhận.
Chính là … thân thể của mình thế nhưng … lại xảy ra phản ứng với sự đụng chạm của Vãn Thanh.
Giống như ngọn lửa nguyên thủy, muốn kiểm lại, tự dập tắt … nhưng lại không được. Rõ ràng đã đè nén, nhưng cố tình lại càng phản ứng lớn hơn. Cho dù trải qua sáu năm, nhưng mỗi khi nhớ tới chuyện lần đó, thật hận không thể tái diễn lại cái cảm giác mất hồn đó thêm lần nữa.
Trong phòng, giờ phút này, Vãn Thanh đâu biết trong lòng Mặc Viêm đang rối như tơ vò. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, quay đầu lại thì nhìn thấy một người nam tử đang thất hồn lạc phách, gương mặt ngẩn ngơ đứng trước cửa.
Một đôi mắt sâu thẳm nhưng giờ đây lại nhuộm ánh sáng đầy cháy bỏng, còn là đang nhìn vào mình chằm chằm nữa chứ. Không tự chủ được, nương theo tầm mắt của hắn nhìn lại, dễ dàng nhìn ra, Mặc Viêm là đang nhìn thân thể của nàng.
Trong nháy mắt, Vãn Thanh thẹn quá thành giận, cầm cái gối quăng mạnh vào người Mặc Viêm, đập thẳng vào người hắn.
"Hạ Hầu Mặc Viêm, chàng đang nhìn cái gì vậy hả?"
Mặc Viêm lập tức tỉnh táo lại, mặc dù là hắn giả ngu, nhưng cũng cần phải nghiêm chỉnh, tuyệt đối không chơi lưu manh, nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài.
Hồi Tuyết vừa thấy chủ tử phát giận, không rõ như thế nào, kỳ quái hỏi:
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Thế tử gia làm sao vậy?"
"Làm sao là làm sao?"
Vãn Thanh hừ lạnh.
Hừ, cái đồ nam nhân thối, đầu óc đã không tốt, cũng dám nghĩ vớ nghĩ vẩn. Vừa rồi, còn dám nhìn chằm chằm vào thân thể của nàng. Đừng tưởng rằng nàng không nhận ra … ánh mắt kia có bao nhiêu dục vọng chiếm hữu.
Chàng ấy tốt nhất đừng đánh chủ ý vào nàng, muốn tìm thì xin mời đi tìm cái vị Quỳnh di nương kia, còn Diễm di nương nữa, hừ. Đồ sắc quỷ.
Vãn Thanh ngồi trước bàn trang điểm, sắc mặt vô cùng khó coi. Từ từ điều hòa lại tâm trạng, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Không có việc gì, chải đầu cho ta đi"
"Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn thế tử gia đang chạy trối chết. Trong lòng thắc mắc, không biết hai người này vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vừa thắc mắc, vừa chải đầu.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Hỉ nhi đi vào, cung kính khẽ cúi người bẩm báo:
"Thế tử phi, có người trong cung đến, Tương phi nương nương phái người đến truyền thế tử phi vào cung"
"Tương phi nương nương?"
Vãn Thanh sửng sốt, không rõ vị Tương phi này muốn nàng vào cung làm gì? Ngẩng đầu, nhìn Hồi Tuyết, vẻ mặt Hồi Tuyết mơ hồ khó hiểu.
Mấy ngày trước đây, hoàng hậu vừa mới gặp qua nàng, nói một đống chuyện vớ vẩn. Hiện tại, Tương phi lại phái người cho truyền nàng vào cung. Những người này rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Ta đã biết, kêu bọn họ chờ một chút"
Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết tay chân mau lẹ chải đầu cho Vãn Thanh, lại mang một vài món trang sức thanh lịch đơn giản:
"Tiểu thư, đã xong"
"Ừ, chúng ta vào cung thôi"
Vãn Thanh thật sự là muốn nhìn xem trong hồ lô của vị Tương phi - Vũ Văn Thư này, bán loại thuốc gì?
Đúng là một đám người ăn cơm no rửng mỡ, đều phải đâm chọc nàng mới hả dạ. Vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, Hồi Tuyết đi ở phía sau nhắc nhở:
"Chủ tử, còn chưa có dùng điểm tâm sáng nữa đó"
"Còn có khẩu vị ăn sao?"
Vãn Thanh tức giận mở miệng trả lời.
Từ khi trở về Hán Thành Vương phủ, tuy rằng đã hòa thuận vui vẻ lại với Mặc Viêm. Tuy nhiên lại bổ nhào ra một đống chuyện rắc rối, trực giác cho nàng biết. Sắp xảy ra một cơn bão lớn cất dấu một dòng xoáy nước khổng lồ.
Đến tột cùng là chuyện gì sắp xảy đến đây?
Đang trên đường đi ra phòng khách chính, thì chạm phải một bóng dáng, kèm theo tiếng kêu ĩ ôi. Vãn Thanh cúi đầu nhìn lại, thì ra là Đồng Đồng. Vừa nhìn thấy bé, tâm tình đã tốt hơn nhiều.
"Đồng Đồng, con đang làm gì đó?"
Chỉ thấy Đồng Đồng giơ lên một tấm thiệp màu vàng chói sáng, câu được câu không kêu lên:
"Mẫu thân, đây là thiệp mời của Hào Quang Vu Điện phát con đó. Trong thiệp nói rõ, sáng ngày mai phải đến Vu Điện Hào Quang kiểm tra năng lực thông qua hắc thủy tinh. Hễ là người từ năm tuổi đến mười lăm tuổi đều nhận được thiệp mời này nha"
" Vu Điện Hào Quang?"
Gương mặt của Vãn Thanh có chút đăm chiêu. Nàng từng nghe qua Vu Điện Hào Quang này, hàng năm, vào ngày này đều sẽ tiến hành đo lường năng lực thông qua hắc thủy tinh. Nghe nói, hắc thủy tinh là tinh thạch có thể đo lường ra người có thiên phú về pháp lực.
Không biết, nếu như mình thử đi kiểm tra đo lường năng lực thông qua tinh thạch hắc thủy tinh kia thì nó có hiện lên năng lực vốn có của mình hay không nữa?
Từ khi đi đến thế giới này, nàng chưa từng sử dụng qua siêu năng lực đọc số mệnh, không biết năng lực đó có còn hay không?
Vãn Thanh vừa nghĩ vừa vươn ra năm ngón tay dài mảnh khảnh, nhìn đến ngây người.
Đồng Đồng cùng Hồi Tuyết đều mang gương mặt khó hiểu, kỳ quái mở miệng, hỏi:
"Mẫu thân, mẫu thân sao vậy?"
Vãn Thanh lập tức lấy lại tinh thần, nhàn nhạt cười.
Nàng muốn năng lực trước kia để làm gì kia chứ? Từ khi xuyên qua đây, nàng cũng đã hứa, sẽ không sử dụng thuật đọc tâm nữa. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều không còn quan trọng, nhưng lại không nghĩ tới, Vu Điện Hào Quang còn phát cả thiệp mời cho bé.
Con trai hình như không có năng lực về phương diện pháp thuật thì phải. Nhưng mà, nếu người ta đã mời, thì nhất định phải tới để cho có với người ta mới được.
"Ừm. Ngày mai mẫu thân sẽ đi cùng với con đến xem Vu Điện Hào Quang rốt cuộc có thần thánh như lời người ta nói hay không? Hiện tại, mẫu thân muốn vào cung một chuyến"
"Dạ, mẫu thân đừng quên nha "
Đồng Đồng cười tủm tỉm gật đầu, cầm thiệp đi ra ngoài. Hoa Nhi cùng mama đuổi theo sát phía sau đi vào hậu viện.
Buổi sáng, chính là lúc Đồng Đồng phải tu luyện huyền lực, cho nên bé nhanh chân chạy tới nơi luyện tập.
Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi ra khỏi vương phủ. Dọc theo đường đi, có rất nhiều hạ nhân dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ. Bởi vì trong lòng có chuyện rối rắm, cho nên bọn Vãn Thanh cũng không để ý đến.