Sở kinh, nơi mà rất nhiều xe ngựa ngược xuôi qua lại, người qua đường tránh lui hai bên, sợ đụng vào bản thân.
Lưu Dận thúc giục ngựa chạy cực nhanh, thời điểm quẹo cua, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết thừa cơ nhảy xuống, nhảy vào trong đám người đông đúc cố gắng ẩn núp.
Nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý, nhanh tay kéo mặt nạ trên mặt mình xuống. Đợi kéo rớt mặt nạ, liền yên tâm thoải mái nhìn xung quanh.
Quả nhiên có người theo dõi xe ngựa của bọn họ.
Có một đám người hắc y nhân im hơi lặng tiếng ẩn ở trong đám đông, xem ra là thủ hạ của Đàm Đài Văn Hạo.
“Hắn muốn gì? Sao lại phái người theo dõi chúng ta?”
Hồi Tuyết buồn bực mở miệng, Vãn Thanh thì không hề tức giận, nhàn nhạt mở miệng:
“Chúng ta dịch dung, hắn đương nhiên là tò mò”
“Nên mới phái người theo dõi chúng ta, không có gì phải tức giận”
“Đi thôi”
“Hiện tại cần tìm một chỗ thay quần áo đã, đợi lát nữa còn trở về phủ, trời đã tối rồi”
“Dạ”
Hai người một trước một sau ôm quần áo yên lặng tìm địa điểm thay đồ, rất nhanh tìm thấy một góc tối không ai để ý. Nhanh chóng đổi đi nam trang trên người, khôi phục lại bộ dạng nữ nhân, trên đầu, tóc cũng tùy ý cột lên:
“Đi thôi.”
“Dạ”
Hai người trở lại dung mạo vốn có liền lẩn vào trong đám người, mua vài thứ, đi về hướng lúc trước xe ngựa Thượng Quan phủ dừng lại.
Mã phu đang ngồi chơi ngủ gật, mắt thấy các nàng đang lại đây, liền đi đến xách đồ, sau đó điều khiển xe ngựa trở về phủ.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết trở về Ngọc Trà Hiên, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đang đứng chờ trước cửa viện, gương mặt đầy ý cười, nịnh nọt đến cực điểm.
“Tiểu thư, cô đã trở lại.”
“Ừ “
Vãn Thanh gật đầu, cũng không nói thêm gì, quay người trở về Ngọc Trà Hiên, phân phó Yên Nhiên kêu Đồng Đồng đến phòng khách. Nàng muốn xem bé viết giấy kiểm điểm như thế nào rồi.
Yên Nhiên lui ra ngoài, rất nhanh mang Đồng Đồng đi qua.
Lúc này đây, Đồng Đồng đứng im tại chỗ rất nghiêm túc, không nhanh tay nhanh chân, miệng nói lia lịa giống như ngày xưa.
Ngay cả Chiêu Chiêu đang đứng phía sau bé cũng cảm nhận được không khí nghiêm túc, một tiếng động cũng không dám phát ra.
Vãn Thanh cho Yên Nhiên cùng nha hoàn trong phòng tất cả lui ra ngoài, chỉ để lại Hồi Tuyết cùng bà vú, sau đó nhìn bé:
“Đồng Đồng, giấy kiểm điểm con viết ra sao rồi?”
Đồng Đồng nhanh chóng gật đầu, rất nghiêm túc mở miệng:
“Mẫu thân, con đã viết xong rồi”
“Một bản cho mẫu thân, một bản cho lão sư”
Vãn Thanh nghe xong, cuối cùng hài lòng gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút, nhìn Hồi Tuyết:
“Cầm lấy, đọc lên xem thử xem Đồng Đồng viết cái gì?”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết đi qua, nhìn thấy gương mặt ủy khuất của Đồng Đồng, nàng không khỏi đau lòng.
Nhưng mà tiểu thư nếu đã ra mặt, không ai dám nói nhiều, nếu chọc tới nàng, Đồng Đồng sẽ bị phạt còn nghiêm trọng hơn.
Cho nên nàng không dám nói gì, ngay cả bà vú cũng không dám nói lời nào.
Đồng Đồng đem giấy kiểm điểm viết riêng cho mẫu thân, giao tới trên tay Hồi Tuyết
Hồi Tuyết nhìn thoáng qua, sắc mặt liền có chút cổ quái, hơn nửa ngày không nhúc nhích, Vãn Thanh không khỏi nhíu mày, kỳ quái mở miệng:
“Sao vậy?”
“Đồng Đồng viết không được sao?”
“Không”
“Tạm được”
“Hay là sau đó tiểu thư tự mình đọc lại đi”
“Hả? Được.”
Vãn Thanh gật đầu, nàng ngược lại muốn xem xem con rốt cuộc là viết cái gì, nhìn bé đang đứng với dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, có vẻ như thật sự đã nhớ kỹ lần dạy dỗ này.
Trong phòng khách, vang lên thanh âm của Hồi Tuyết.
“Hôm nay ta làm tròng đỏ tròng đỏ, khiến mẫu thân tức giận”
“Đồng Đồng biết tròng trắng, về sau không bao giờ trứng gà trứng vịt nữa”
“Nếu làm tiếp tròng đỏ tròng trắng, liền vĩnh viễn không đi tìm trứng gà trứng vịt”
Hồi Tuyết đọc xong, trong phòng khách, mọi người mở to hai mắt nhìn nàng, khóe miệng Vãn Thanh co giật, một miệng trà liền phun ra, thiếu chút nữa mắc nghẹn, nhìn bé tức giận la lên:
“Thượng Quan Đồng”
“Con viết giấy kiểm điểm kiểu gì thế này”
“Làm sao mà tất cả đều là trứng hết vậy hả”
Đồng Đồng chớp chớp mắt, ủy khuất mở miệng:
“Mẫu thân, Đồng Đồng có một số chữ không biết viết nha”
“Cho nên con mới vẽ vòng tròn, đó là vòng tròn nhỏ nha”
Điều này Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, nguyên lai là có một số chữ không biết viết, nên mới dùng vòng tròn thay thế.
Không nghĩ tới Hồi Tuyết đọc thành trứng gà trứng vịt, ngước mắt nhìn qua. Nha đầu kia tuyệt đối là cố ý, muốn chọc nàng vui, như vậy Đồng Đồng liền không sao sao.
“Hồi Tuyết, em cố ý hả”
“Nô tì đáng chết.”
Hồi Tuyết phịch một tiếng quỳ xuống, gương mặt thành khẩn, có vẻ như tình nguyện bản thân mình bị phạt, cũng không chấp nhận tiểu thư phạt Đồng Đồng.
Vãn Thanh thở dài một hơi, vẫy tay áo, ý bảo Hồi Tuyết đứng lên, nhìn bé:
“Đồng Đồng”
“Về sau không cho phép con lại trốn học lần nữa. Nếu tiếp tục xảy ra việc như lần này, lão sư sẽ không sẽ dạy con nữa, biết không?”
Trong phòng khách, vài người nghe Vãn Thanh nói vậy nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt đã rạng rỡ tươi cười, bà vú Trương thị nhìn Đồng Đồng:
“Tiểu công tử, còn không mau đồng ý với đại tiểu thư đi”
Đồng Đồng đâu còn tâm trí nhớ tới phải trả lời mẫu thân, bé đã nhanh chóng bay vào trong lòng Vãn Thanh, ôm cổ của nàng cười tủm tỉm.
Nghe bà vú nói xong, mới mở miệng cam đoan với mẫu thân:
“Mẫu thân, mẹ yên tâm đi”
“Sau này Đồng Đồng thật sự, thật sự, sẽ không bao giờ lại trốn học, về sau có chuyện gì nhất định sẽ xin phép mẫu thân cùng lão sư”
“Được rồi, nhớ lời con nói đó “
Vãn Thanh hài lòng gật đầu, bảo Đồng Đồng:
“Nào đến đây, giấy kiểm điểm phải viết cho lão sư đâu”
“Không biết viết, mẫu thân sẽ dạy con.”
Kỳ thực đối với một đứa nhỏ năm tuổi mà nói, Đồng Đồng chính là một thiên tài, bé biết tự lập học rất nhanh, đều là những điều mà nàng bình thường hay dạy cho bé, trước kia thời điểm còn ở dưới chân núi, Long diệu cũng dạy bé rất nhiều, nhưng mà cũng không được đầy đủ, nên bé vẫn có rất nhiều chữ không biết viết.
“Dạ được, mẫu thân.”
Vãn Thanh phân phó bà vú:
“Đem giấy bút mực đến đây, ta dạy bé viết chữ cùng sửa lại lỗi chính tả.”
“Dạ, tiểu thư”
Bà vú đáp lời lui ra ngoài lấy bút giấy lại đây, nhìn thấy tiểu thư cùng tiểu công tử tốt đẹp như lúc ban đầu, bọn họ thật lòng rất vui, hai người im lặng lui ra ngoài, canh gác ở trước cửa.
Trong phòng khách, truyền đến giọng nói rõ ràng trong trẻo của Vãn Thanh:
“Nhìn, chữ này con viết sai rồi”
“Làm sự cố sai trái phải chịu trách nhiệm, chữ này phải viết là ‘việc’, con phải thêm vào đây mới đúng”
“Dạ, dạ”
“Con đã biết.”
Hai mẹ con hai người câu được câu không nói chuyện rơm rã.
Ánh sáng bên ngoài từ từ tối dần.
Trong phòng khách, Đồng Đồng đã biết viết thêm mấy chữ, sửa lại bản kiểm điểm viết cho lão sư, giờ phút này ngồi ở trên đùi mẫu thân:
“Mẫu thân, mẹ đừng tức giận với Đồng Đồng nữa nha”
“Đồng Đồng sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không bao giờ chọc mẫu thân tức giận nữa đâu”
“Thằng nhóc đáng ghét, con nhớ kỹ lời của mình đã nói đó”
Vãn Thanh nhéo mũi cao cao nho nhỏ của bé, mẹ con hai người nói nói, nở nụ cười tươi sáng.
Hồi Tuyết mang tiểu nha hoàn đi vào, thắp đèn lên, trong phòng lập tức sáng hẳn lên, không khí căng thẳng trước đó đã biến mất. Trong phòng giờ đây tràn ngập ấm áp.
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đến xin chỉ thị:
“Tiểu thư, cần dọn bữa tối lên hay không?”
“Ừ, dọn lên đây đi.”
Vãn Thanh mở miệng, Yên Nhiên liền lui ra ngoài, chuẩn bị bữa tối, ngoài cửa lại có thanh âm vang lên:
“Đại tỷ có ở bên trong không vậy?”
Âm thanh nũng nịu mềm mại đáng yêu vang lên, Vãn Thanh nghe liền biết người tới lần này là tứ muội, Thượng Quan Liên Tinh. Thượng Quan Liên Tinh cũng được gọi là xinh đẹp, được di truyền từ tứ di nương.
Nói đúng hơn là vẻ mềm mại đáng yêu di truyền từ tứ di nương, ngọt đến tận xương.
Là đàn ông chỉ sợ đều chịu không nổi.
Dùng lời Vãn Thanh hay nói, là số mệnh trời sinh thích hợp làm Tiểu Tam nhất.
“Vào đi.”
Vãn Thanh mở miệng, ngoài cửa liền có tiểu nha hoàn dẫn Thượng Quan Liên Tinh đi vào.
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đem bữa tối chuẩn bị đi lên, nhất thời trong phòng khách không tiếng động, chỉ có tiếng chén dĩa va chạm, Yên Nhiên cùng mấy tiểu nha hoàn sắp xếp bàn ăn xong, tự động lui xuống.
Các nàng biết thói quen của tiểu thư, xưa nay không thích có người ở bên cạnh phục vụ.
Vãn Thanh buông bé ra, đứng dậy, kéo bé cùng nhau ngồi xuống dùng bữa, không quên hỏi thăm Thượng Quan Liên Tinh:
“Tứ muội cũng cùng nhau dùng bữa đi.”
“Đại tỷ khách khí, muội đã dùng qua, tỷ cứ ăn đi, muội uống ly trà là được rồi.”
“Ừ, Hồi Tuyết, ngâm một ly trà ngon đến cho tứ tiểu thư.”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết nhanh chóng đi ngâm trà bưng lại, đưa cho Thượng Quan Liên Tinh, cũng mời nàng ngồi xuống.
Hai mẹ con Vãn Thanh ngồi ăn cơm, Thượng Quan Liên Tinh liền ngồi ở một bên uống trà, Hồi Tuyết đi đến trước bàn chia thức ăn cho các chủ tử.
Vãn Thanh vừa ăn cơm vừa đánh giá Thượng Quan Liên Tinh, thấy trên khuôn mặt nàng, hai gò má cứ co vào co ra, như có điều suy nghĩ.
Xem ra vị tứ muội này, ngày hôm nay qua đây là có chuyện. Bằng không cũng không có khả năng qua đây, rốt cuộc là chuyện gì?
Nghĩ nhàn nhạt mở miệng:
“Tứ muội, ngày hôm nay làm thế nào mà muội lại có thời gian rảnh rỗi mà qua đây thăm ta vậy?”
“Bọn muội muội vốn là nên ngày ngày qua đây thỉnh an đại tỷ”
“Chỉ là vì tỷ tỷ xưa nay yêu thích yên tĩnh, cho nên bọn muội muội mới không dám ngày ngày qua quấy rầy”
“Chỉ ngẫu nhiên bớt chút thì giờ qua đây thỉnh an tỷ tỷ, cũng đúng là đến lượt muội đi mà thôi”
“Ồ, tứ muội thật là có lòng, tỷ tỷ sẽ ghi nhớ kỹ”
Vãn Thanh gật đầu tiếp tục ăn cơm, không hề để ý tới Thượng Quan Liên Tinh.
Trong phòng khách, chỉ có âm thanh ăn cơm.
Thượng Quan Liên Tinh có chút ngồi không yên, mông nhúc nhít lên xuống, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Liều thôi, nàng còn chưa nói những gì cần nói đâu.
Không đi đâu hết, thấy người ta đã không để ý tới, không khỏi có chút bực mình, há miệng to uống trà.
Vãn Thanh lại cứ cố ý trưng ra vẻ mặt xem thường, coi như không thấy được nàng ta. Nàng chính là muốn nhìn một chút xem, nữ nhân này có thể giả bộ nhu mì tới bao giờ.
Quả nhiên không tới một khắc, Thượng Quan Liên Tinh không nhịn nổi nữa.
Nếu mà không ai hỏi nàng, nàng liền chính mình nói.
Nghĩ, buông ly trà, ho khan hai tiếng.
Vãn Thanh liền nhìn sang, vừa nhìn thấy Vãn Thanh nhìn, Thượng Quan Liên Tinh cố tình mở miệng:
“Đại tỷ, nghe nói hai ngày này ngươi cùng nhị tỷ qua lại rất thân”
“Gì?”
Vãn Thanh có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Thượng Quan Liên Tinh tìm nàng là vì chuyện gì to tát lắm?
Không nghĩ tới dĩ nhiên là vì Thượng Quan Tử Ngọc, không khỏi đoán Thượng Quan Liên Tinh rốt cuộc muốn nói đến điều gì?
Gật gật đầu, tỏ vẻ nàng ta nói không sai.
Thượng Quan Liên Tinh nhìn thấy vậy, sớm đã quên lời Tứ di nương dặn dò.
Cần phải uyển chuyển nhắc nhở Thượng Quan Vãn Thanh, không cần bại lộ bản thân mình.
Giờ phút này nàng ta triệt để gọn gàng dứt khoát mở miệng:
“Đại tỷ, ngươi phải đề phòng nhị tỷ”
“Tâm tư ả ta độc ác lắm”
“Muội muội đây tốt bụng nhắc nhở ngươi, đừng có mà lại ăn thêm một lần thua thiệt nữa.”
Vãn Thanh nghe lời này xong thấy rất thú vị, nhìn Thượng Quan Liên Tinh:
“Tứ muội”
“Lời này của muội là ý gì?”
“Nhị muội đã từng tính kế gì với ta sao?”
Thượng Quan Liên Tinh nghe Vãn Thanh hỏi xong, nghẹn lời.
Chuyện này … làm sao mà mình có thể trả lời đây?
Chẳng lẽ nói thẳng, đúng vậy sao?
Nàng cũng không có chứng cớ, chỉ là đoán bừa mà thôi, nghĩ vậy, ngẩng đầu nói:
“Đại tỷ, muội muội chỉ là thấy đại tỷ tỷ quá tốt bụng. Cho nên mới nhắc nhở đại tỷ một tiếng”
“Chớ đem cái kẻ có ý đồ xấu xa kia trở thành tỷ muội thân thiết”
“Cần phải nhìn rõ xem, ai mới là người xứng đáng trở thành tỷ muội tốt với tỷ”
Trên mặt Vãn Thanh ý cười không thay đổi, trong lòng lại hừ lạnh.
Cái người Thượng Quan Liên Tinh này thật không biết xấu hổ.
Không hổ là do di nương tiểu thiếp sinh, da mặt dày thật là không ai so được.
Cái gì gọi là người xứng đáng trở thành tỷ muội tốt, nàng ta là chỉ mẹ con bọn họ sao?
Lúc trước, thời điểm nàng bị mẹ con nhị di nương lừa bịp, bọn họ ở nơi nào?
Thời điểm nàng bị hạ dược, bọn họ lại ở nơi nào?
Trước kia bọn họ cũng chưa từng cho nàng một tia ấm áp. Lúc này vậy mà dám nói xứng đáng với không xứng đáng.
Thật đúng là buồn cười.
Nghĩ vậy nâng mi, ý cười càng sâu:
“Tứ muội nói lời này là, … cái gì gọi là kẻ có ý đồ xấu”
“Tỷ hay muội đều giống nhau, đều là người một nhà”
“Ta”
“Thượng Quan Vãn Thanh, từ trước tới nay làm người đều có nguyên tắc”
“Ta không phạm người, người cũng đừng phạm ta”
“Nếu không, đừng trách ta sao lại độc ác, không có tình người”
Vãn Thanh âm thanh nhàn nhạt, tuy nhiên lại lạnh lẽo, khiến Thượng Quan Liên Tinh có chút ngồi không yên, lập tức đứng lên:
“Đại tỷ, muội muội đi về trước”
“Nói chung tỷ cứ để ý cẩn thận một chút là được rồi”
“Muội muội chỉ nói đến thế”
“Làm phiền muội muội nhọc lòng rồi”
Thượng Quan Liên Tinh làm gì còn có gan mà ở lại.
Thượng Quan Vãn Thanh này, cho dù nghe được cái gì, cũng không vội vàng hấp tấp, không nôn nóng.
Nhưng, lời nàng ta nói ra càng khiến cho nàng bất an, có vẻ như đang cảnh cáo.
Ai cũng đừng nghĩ giở trò thủ đoạn với nàng ta. Nếu không …
Chủ tớ hai người cơ hồ là chạy trối chết.
Phía sau, Thượng Quan Đồng nhìn thấy vậy, kỳ quái mở miệng:
“Mẫu thân, vị di nương này chạy thật nhanh nha”
Lời này bị Thượng Quan Liên Tinh nghe được, khiến nàng ta muốn chết tử tế cũng không xong.
Bỗng nhiên ngừng chân, thiếu chút nữa trồng cây chuối trên đất. Cắn răng, mắng thầm trong lòng.
Thằng quỷ nhỏ chết tiệt, thằng quỷ nhỏ thối tha. Dám nói mình như vậy.
Tức giận một bụng rời khỏi Ngọc Trà Hiên.