Thượng Quan Tử Ngọc từ bên ngoài đi vào, Vân Tụ thì ở lại bên ngoài.
Vãn Thanh vẫy tay cho Hồi Tuyết đi xuống, bản thân mình chậm chập tiêu sái, đến giường nhỏ ngồi xuống:
“Nhị muội ngồi xuống đi”
“Dạ, đại tỷ”
Thượng Quan Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh.
Dáng vẻ của nàng lung linh xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo, lúm đồng tiền hơi sâu với nụ cười yếu ớt. Tao nhã trong sáng, giống như một đóa phong lan, mọc kề bên cánh rừng hoa mai.
Vẻ đẹp này thật sự nói không nên lời.
Bộ dạng này của nàng, khiến cho ả ghen tị không thôi, nhưng ả cũng không hiểu.
Vì sao con tiện nhân đó xảy ra chuyện như vậy, mà còn có can đảm sinh ra một thằng con hoang như Thượng Quan Đồng. Nhưng lại có thể xinh đẹp đến như thế, giống như viên Minh Châu không nhiễm bụi.
Tại sao chỉ có mình có cảm giác bản thân mình bị ô uế, tràn đầy dơ bẩn, dường như toàn bộ thiên hạ này, mọi người đều khinh bỉ mình, xem thường mình.
Rõ ràng đều xảy ra những việc giống nhau, vì sao không đồng dạng? Vì sao nó thay đổi đến như vậy? Còn mình thì … rốt cuộc là tại sao?
Ông trời thật là bất công.
Thượng Quan Tử Ngọc tự oán tự than thở, Vãn Thanh ngước mắt nhìn ả:
“Sao vậy? Nhị muội không phải là có chuyện gì cần nói sao?”
Trong đêm tối, thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng rất êm tai, mang theo một phần lạnh lẽo.
Nhưng trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc lại biết rõ.
Con tiện nhân này, lòng dạ sâu không lường được. Nó là ác ma, lương tâm của nó là tới từ địa ngục.
Bất cứ chuyện gì cũng đều không thoát khỏi tầm tay của nó.
Nhưng mà … bây giờ … mình đã không thể nào lựa chọn.
Gả vào Mộ Dung phủ, chính là tâm nguyện lúc trước của mình, còn tra tấn Mộ Dung Dịch là tâm nguyện bây giờ của mình.
Tuy rằng tất cả những điều này, đến cuối cùng, còn có khả năng, vạn kiếp bất phục. Nhưng mà, mình đã không còn đường lui.
Bản thân mình giờ đây còn có thể gả cho người nào khác sao?
Nếu gả thì phải gả cho Mộ Dung Dịch.
Để khiến hắn nếm mùi sự tức giận của mình, về phần con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh... mình sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi những gì mà nó làm với mình.
Mình sẽ trả lại gấp đôi.
Khi mình ngồi lên cái ghế Mộ Dung phu nhân thì còn sợ nó sao, hừ.
“Đề nghị mà đại tỷ từng nói với ta … bây giờ còn … hiệu lực không?”
Thượng Quan Tử Ngọc mềm mại, ấp a, ấp úng nói. Vãn Thanh cười nhìn ả, gật đầu.
“Đương nhiên là còn hiệu lực”
“Ta biết, trong lòng ngươi nhất định là rất hận ta. Nhất định là trong lòng ngươi nghĩ, sớm muộn gì cũng đòi lại món nợ này … phải không?”
Vãn Thanh vừa nói xong, Thượng Quan Tử Ngọc liền giật mình, vội vàng lên tiếng:
“Đại tỷ, muội không có nghĩ như vậy. Muội muội chỉ nghĩ đến chuyện trả thù Mộ Dung Dịch, trong lòng chưa từng muốn quá hại qua tỷ tỷ”
Vãn Thanh gật đầu, cười đến như hoa mở, dịu dàng như nước chảy, lên tiếng:
“Vậy là tốt rồi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết. Ta là người có oán báo oán, có thù báo thù. Nếu có một ngày... ngươi ra tay đối với ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp ngàn lần”
Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong lời này, liền rùng mình ớn lạnh một cái, sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu:
“Dạ, dạ”
Nàng nói tiếp:
“Kỳ thực, ta không sợ ngươi tính kế ta”
“Nhưng mà trước mắt, việc ngươi gả vào Mộ Dung gia, chính là đi trả thù Mộ Dung Dịch. Nhớ kỹ, sử dụng bất kỳ biện pháp, khiến cho nam nhân kia không dễ chịu mà sống qua ngày”
“Đây chính là chuyện trước mắt ngươi cần làm. Bằng không, ta sẽ vạch trần diện mạo thật của ngươi”
“Lúc đó, ngươi sẽ từ trên vị trí cao nhất mà nặng nề té xuống, trở thành đối tượng người người mắng chửi, mà ta … sẽ trở thành người tâm phúc trong mắt hoàng thượng”
Thượng Quan Tử Ngọc toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không dám nói câu nào, nhiều nhất mình chẳng qua chỉ là quân cờ của con tiện nhân này, là quân cờ dùng để đối phó Mộ Dung Dịch.
Nhưng nàng không cam lòng chỉ mình mình bị trừng phạt, còn Mộ Dung Dịch thì chuyện gì cũng đều không có, nên mình chỉ có thể chấp nhận.
Thượng Quan Tử Ngọc cắn răng, thấy chết không sờn, mở miệng:
“Được, ta đáp ứng ngươi”
Vãn Thanh nghe ả nói xong, lập tức vẫy tay, ý bảo ả đi qua. Đem những chuyện ngày đó bản thân mình làm nói cho Thượng Quan Tử Ngọc biết.
Sau đó cười mở miệng:
“Hiện tại, ngươi có thể viết cho Mộ Dung Dịch một phong thơ”
“Nói, ngươi là vì hắn mới làm như thế. Tin tưởng, Mộ Dung gia nhất định rất nhanh sẽ phái người đến trước mặt lão thái thái cầu hôn ngươi”
“Lúc đó, ngươi sẽ là Mộ Dung phu nhân. Ta ở trong này, trước chúc mừng ngươi”
“Cảm ơn”
Thượng Quan Tử Ngọc phát ra hai chữ này là từ trong cổ họng rặn ra. Sau đó vội vàng cáo từ rời đi.
Hồi Tuyết đi vào, vừa đi vừa nhìn theo bóng lưng của ả, Vãn Thanh đứng dậy mở miệng:
“Sao vậy?”
“Em phát hiện, ả tới một lần, sắc mặt sẽ càng khó coi hơn lần trước. Hơn nữa, đi như bay, ả dường như có vẻ rất sợ tiểu thư”
“Ả muốn làm gì kệ ả. Chúng ta đi ngủ thôi”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết giúp Vãn Thanh đi vào trong, chảy tóc gọn gàng, sau đó hầu hạ chủ tử ngủ.
Ngày thứ hai, Thượng Quan Tử Ngọc nghiêm túc viết một phong thơ, phái người đưa đến Mộ Dung phủ.
Vì sợ tin nhắn không thể đến tới tay Mộ Dung Dịch, cho nên ả phái một tiểu nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa Mộ Dung phủ, phải tự tay đem thư giao đến trên tay Mộ Dung Dịch.
Tiểu nha hoàn đợi một ngày, rốt cục vào lúc chạng vạng, đã phát hiện ra bóng dáng của Mộ Dung Dịch đang trên đường hồi phủ.
Ngay lập tức lao tới, ngăn cản xe ngựa, sau đó đem thư tín giao đến trên tay Mộ Dung Dịch. Nhưng Mộ Dung Dịch lại vứt bên đường, không thèm nhìn, đi thẳng vào Mộ Dung phủ, không để ý đến tiểu nha hoàn kia.
Tiểu nha hoàn hồi phủ, bẩm báo với Thượng Quan Tử Ngọc.
Sau khi ả nghe xong, ả lại đối với Mộ Dung Dịch đã hận nay lại hận nhiều hơn.
Mình thật tình không nghĩ tới, bản thân mình đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mà nam nhân kia ngay cả thư của mình cũng không thèm nhìn liền vứt đi bên đường.
Mộ Dung Dịch, ngươi rất đáng hận, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ta sẽ không tha cho ngươi.
Thượng Quan Tử Ngọc cắn răng, quyết định tự mình đi tìm Mộ Dung Dịch.
Nhưng mà vì phòng Mộ Dung Dịch không muốn gặp ả, cho nên ả phái người tìm hiểu nơi Mộ Dung Dịch hay đi. Sau đó nữ cải nam trang, đi Bảo Đỉnh Lâu gặp hắn.
Nghe nói Mộ Dung Dịch thường bàn chuyện chuyện làm ăn ở Bảo Đỉnh Lâu, ả sẽ nhân lúc đó mà đi tìm hắn.
Ban đêm, Bảo Đỉnh Lâu trông rất tráng lệ, đèn đuốc sáng ngời, rất chói mắt, ánh sáng lung linh đẹp mắt đủ màu sắc. Giống như một tòa Thủy Tinh cung được khảm Bảo Châu.
Trong lâu, ngoài lâu, người ra ra vào vào, rất náo nhiệt.
Lầu một trong đại sảnh, có một sân khấu nhỏ được dựng cao, có người đang khảy đàn hát khúc, dưới đài là bọn nam nhân đang uống trà nghe hát. Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, rất náo nhiệt.
Thượng Quan Tử Ngọc mặc y phục nam nhân, đầu đội nón, hiển nhiên trở thành một vị công tử tao nhã. Vừa bước vào trong lâu, liền có người ra tiếp đón ả:
“Công tử là đến thưởng thức trà hay là đến bàn chuyện làm ăn, là phòng riêng, hay là ngồi dưới lầu nghe hát?”
Vân Tụ đi phía sau Thượng Quan Tử Ngọc mặc y phục hạ nhân, lên tiếng trả lời:
“Công tử nhà chúng ta có hẹn với Mộ Dung công tử, hắn ở trong gian phòng nào?”
“Ồ, cùng Mộ Dung công tử có ước hẹn sao. Ngài ấy hiện đang ở lầu hai, phòng chữ thiên”
“Ừ, chúng ta đã biết, làm phiền tiểu nhị ca”
Vân Tụ lập tức thưởng cho tiểu nhị kia một ít bạc vụn, tiểu nhị vẻ mặt cười, cúi đầu khom lưng nhìn theo bóng dáng của chủ tớ hai người.
Lầu hai, phòng chữ thiên.
Ngoài cửa, có mấy tên thủ hạ của Mộ Dung gia đang trông chừng. Mặt không chút thay đổi nhìn Thượng Quan Tử Ngọc cùng Vân Tụ đang đi tới, không đợi bọn họ đi qua, liền trầm giọng lên tiếng quát tháo:
“Các ngươi làm gì? Mau rời khỏi đây”
Khuôn mặt Thượng Quan Tử Ngọc trầm xuống, trong lòng tức giận, nhưng lại liều mạng đè nén, bày ra ý cười:
“Ta tìm Mộ Dung công tử có việc, thỉnh hộ vệ đại ca thông báo một tiếng”
Hộ vệ Mộ Dung phủ quen thói mắt cao hơn đầu, gặp được loại cứng rắn thì phải là quả hồng mềm, gặp được quả hồng mềm vậy thì phải cứng rắn hơn.
Lúc này, nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc thấp cổ bé họng, đã sớm hùng hổ, cả vú lấp miệng em, mở miệng:
“Mau cút, bên trong đang bàn sự tình, người không liên quan, không cho phép quấy rầy”
Bộ ngực Thượng Quan Tử Ngọc lên xuống phập phồng, tức giận đến xanh mặt, Vân Tụ thấy vậy vội vàng đỡ ả:
“Tiểu … Công tử, người không sao chứ”
Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu, đang muốn năng nỉ những thị vệ kia cho ả vào, lại nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra ngoài:
“Chuyện gì xảy ra, sao ồn ào quá vậy?”
Thị vệ phía ngoài cửa nhanh chóng ứng đáp:
“Hồi công tử gia, có người gây sự”
Thượng Quan Tử Ngọc nghe giọng của người nói chuyện kia liền biết đó chính là Mộ Dung Dịch.
Bất chấp cái gì thể diện, cái gì dung mạo, dùng hết sức đẩy người thị vệ kia.
Thể diện của mình từ sớm đã bị nam nhân này đè bẹp dưới đấy.
Cho nên ả bất chấp tất cả, thân hình khom một chút liền vọt vào trong phòng. Tuy rằng huyền lực của ả cực thấp, nhưng vẫn là người từng tập quá huyền khí.
Hơn nữa những hộ vệ kia không ngờ, người này thế nhưng dám can đảm va chạm với bọn họ.
Cho nên trong lúc nhất thời, sơ sẩy để Thượng Quan Tử Ngọc vọt vào.