Mục lục
Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây rõ ràng là đang tra hỏi. Vãn Thanh thầm nghĩ. 

Hoàng hậu hỏi thăm chuyện của nàng cùng Mặc Viêm làm gì? Bà ta không phải là loại người ăn không ngồi rồi. Bà ta làm như vậy tự nhiên là có mục đích … Nhưng, mục đích này là … cái gì? 

Thật đúng làm cho người ta khó dò. 

Trong lòng suy nghĩ, trên mặt vẫn treo nụ tươi ngọt.

"Hoàng hậu nương nương chắc biết tính tình của thế tử gia, không khác gì một đứa trẻ năm tuổi. Chiều theo ý, thì khuôn mặt tươi cười hớn hở, chuyện gì cũng đều thuận theo. Nếu là chọc chàng ấy tức giận thì …  lại gây chuyện ồn ào"

Lời nói này nói đến vô cùng chân thành, thật sự nghe vào không cần đoán cũng biết.

Ánh mắt Mộ Dung Yên lóe ra tia sáng, nhìn chằm chằm nữ tử phía dưới. Chỉ thấy, nàng tao nhã thưởng thức trà, không có nửa điểm khẩn trương bất an.

Chuyện thật sự như nàng ta nói sao? Bà không tin.

Thằng ngu kia làm sao lại chỉ duy nhất đối xử tốt với Thượng Quan Vãn Thanh. Nữ nhân này không giống người thường … Chẳng lẽ … ngay cả một thằng ngu cũng cảm nhận được. Hay là hắn … căn bản không có ngu ngốc. 

Trải qua bao nhiêu năm như vậy, bà luôn luôn chú ý đến chuyện này. Nhưng, thông qua hành động của hắn, đều cho thấy, thằng ngu đó đúng thật là ngu, không phải là người bình thường.

Nhưng, trong lòng bà chưa từng thả lỏng quá, trừ phi Lạc Thần đăng cơ làm hoàng đế. Bằng không, trái tim của bà … dù là một ngày cũng không thể buông xuống được.

Hạ Hầu Mặc Viêm thật sự là nhi tử của Hán Thành Vương sao? 

Khi lần đầu tiên bà nhìn thấy hắn, hắn đã hai tuổi, ánh mắt hắn rất giống một người. Cho nên,  từ khi đó bà đã bắt đầu gieo hạt giống trong lòng. Bà vẫn luôn nghi ngờ, luôn đề phòng hắn. Đã nhiều năm như vậy, bà đều không có phát hiện ra, cũng không có bất kì dấu vết để nghi ngờ. 

Hắn vẫn là một thằng ngu của Hán Thành Vương phủ.

Mộ Dung Yên suy nghĩ đến nhập thần, Vãn Thanh thì mơ hồ. 

Nàng không rõ? Hoàng hậu gọi nàng lại đây là để hỏi chuyện của nàng cùng Mặc Viêm? Trong đây nhất định có ẩn chứa việc gì đó mà nàng không biết. 

Nghĩ, ngẩng đầu cười nhìn Mộ Dung Yên.

"Tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm đến chuyện tình phu thê thần thiếp"

"Ừ" 

Mộ Dung Yên sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, cười gật đầu: 

"Chỉ cần phu thê các ngươi êm đẹp là ta yên lòng rồi. Sau này, nếu không có việc gì thì hãy tiến cung nói chuyện với bản cung một chút” 

“Tuy rằng, bản cung có đôi khi hơi nghiêm khắc, nhưng thân là hậu cung đứng đầu trong hậu cung, tự nhiên nên có nghi phạm. Bằng không, sao có thể nào quản lý hậu cung phi tần. Kỳ thực, đây chẳng qua là bề ngoài mà thôi"

"Vãn Thanh đã biết, vừa nhìn thì đã biết nương nương là một người lương thiện, Vãn Thanh có rảnh nhất định sẽ tiến cung thăm nương nương"

Vãn Thanh ngoài miệng nói, nhưng trong lòng tương đối khinh thường. Nữ nhân này nếu hiền lành, thì thiên hạ này sẽ không có người ác, bụng dạ của bà ta tất cả đều viết ở trên mặt. Bản thân bà ta chắc đại khái còn tưởng rằng mình hiền lành ngây thơ lắm hay sao?

Mộ Dung Yên cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười hài lòng, có vẻ như cho rằng, Vãn Thanh là người biết điều, tâm tình buông lỏng một chút, cùng Vãn Thanh trò chuyện hai ba câu.  

Ngoài cửa, cung nữ đi vào cung kính bẩm báo: 

"Nương nương, thái tử điện hạ phái người đến hỏi, đã đến giờ mở tiệc, nương nương muốn ra ngoài dùng thiện hay dùng trong đây?"

Mộ Dung Yên dựa lưng vào trên ghế nệm êm, nhắm mắt, vẫy tay phân phó: 

"Dùng tại đây, bản cung sẽ không đi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của những người khác."

Vãn Thanh nghe xong, dịu dàng đứng dậy cáo từ: 

"Vãn Thanh cáo lui, không quấy rầy nương nương dùng bữa"

Mộ Dung Yên gật đầu, phân phó cung nữ: 

"Tiễn thế tử phi"

"Dạ, nương nương."

Cung nữ cung kính nhận lệnh, mắt thấy hoàng có chút yêu thích Vãn Thanh, cũng thu liễm tính tình lúc trước, cung kính mở miệng: 

"Thế tử phi, mời theo nô tì"

"Ừ" 

Vãn Thanh gật đầu, đi theo phía sau người cung nữ kia đi ra ngoài. Sau khi nàng quay đầu đi Mộ Dung Yên hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thẳng đến khi nàng đi ra ngoài mới nhắm mắt lại. 

Thượng Quan Vãn Thanh chẳng những thông minh, mà nghe nói tu vi huyền lực cũng rất cao. Một cái người bất phàm như vậy, Mộ Dung Dịch thế nhưng xua đuổi như rác, tên kia thật sự là thành không được bại có thừa.

Nhưng mà, nếu nàng ta ở bên cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn cho kế hoạch của bà. Cho nên, nàng ta không thể ở lại Hán Thành Vương phủ.

Phủ thái tử.

Nam nhân và nữ nhân được tách ra đãi tiệc riêng, những món ăn tinh xảo ngon miệng được trải rộng khắp bàn, chén ngọc bình rượu vàng, rượu ngon lâu năm, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tiếng nói chuyện hăng hái không ngừng vang lên, chuyện xảy ra trước đó giữa Vãn Thanh cùng Lã Phượng Kiều cũng dần trôi qua. Lã Phượng Kiều đã nhân lúc Vãn Thanh đi gặp hoàng hậu đã lặng yên hồi Thừa Tướng phủ.

Mấy nữ nhân cùng phụ nhân trong bàn tiệc luôn miệng bàn về nam nhân, ai tuấn tú phi phàm, ai quyến rũ chết người không đền mạng, rồi sau đó là đến quần áo, trang sức, mỹ phẩm … không gì không nói đến, vô cùng nhuần nhuyễn.

Vãn Thanh đối với mấy chuyện này một chút cũng không có hứng thú, một bên nhấm nháp thức ăn ngon, một bên cẩn thận nhớ lại tình huống mới vừa rồi. Trong đầu mãi suy đoán, hoàng hậu rốt cuộc muốn gì từ nàng cùng Mặc Viêm. 

Tại sao hoàng hậu lại cảm thấy hứng thú đối với nàng cùng Mặc Viêm, đến tột cùng là nhằm vào nàng, hay là Mặc viêm? Thật hiển nhiên là nàng còn không có năng lực khiến cho hoàng hậu cảm thấy hứng thú. 

Như vậy … người mà hoàng hậu cảm thấy hứng thú chính là Mặc Viêm. Nhưng mà, Mặc Viêm thì có cái gì làm cho hoàng hậu cảm thấy hứng thú kia chứ? Thật đúng là làm cho người ta không thể nắm bắt được.

Bữa tiệc diễn ra cũng đã gần một canh giờ, thẳng đến có người đến bẩm báo, kiệu hoa của thái tử phi đã đến, mọi người nhanh chóng dừng lại mọi việc, nhanh chân đi ra chính điện của phủ thái tử.

Thái tử phi Vũ Văn Thư, là hoàng tộc khác họ, là người của Nam Chiêu Vương phủ, cùng hai trắc phi, một là người của Mộ Dung phủ, một là nữ nhi của quốc sư Văn Nhân Khanh.

Hoàng thượng làm như vậy chủ yếu là muốn mượn sức của ba thế lực, muốn các thế lực cân bằng với nhau. Những nữ nhân này ở trong phủ thái tử, chỉ sợ sẽ có một phen ác đấu.

Vãn Thanh đi theo phía sau những nữ nhân kia, đi đến chính điện phủ thái tử.

Trước cửa chính điện, thảm đỏ thẫm trải dài thành một đường thẳng, giữa thảm là chỉ vàng thêu thành đóa hoa mẫu đơn rất lớn, nhìn vào rất sang trọng, xinh đẹp phi phàm.

Thái tử phi mặc một bộ phượng y đỏ thẵm, đầu đội khăn hỉ, thấy không rõ gương mặt. 

Hai mama đi phía trước dẫn đường, bên cạnh là hai nha hoàn hồi môn, phía sau là bốn tỳ nữ nâng váy đỏ, cuối cùng là hai đội nhạc công cùng của hồi môn, chậm rãi đi vào cửa lớn, bước từng bước một đi vào chính điện.

Dọc hai bên viền mép thãm đỏ, có vô số người bu xem, Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đứng xa xa quan sát.

Chỉ thấy chính điện phủ thái tử, có tám trụ lớn hình ngân lang mạ vàng, cao to hoa lệ. Chính giữa là thảm đỏ lớn, hai hai hàng ghế được bên xếp dọc hai bên, đều là vị trí của những trọng thần trong triều. 

Nhìn lên là, hai chiếc ghế dựa long phượng mạ vàng.

Hôm nay là ngày thái tử đại hôn, hoàng thượng không đến, bởi vì có bệnh trong người. Nên, hoàng hậu toàn quyền chủ trì. Do đó, giờ phút này, chỉ có bóng dáng của hoàng hậu Mộ Dung yên ngồi trên ghế phượng xinh đẹp cao quý.

Hoàng hậu vốn là muốn để cho Mộ Dung Lăng gả cho thái tử vì làm chánh phi, nhưng hoàng thượng lại đem Nam Chiêu Vương phủ - Vũ Văn Thư làm thái tử phi.

Nam Chiêu Vương phủ là hoàng tộc khác họ, mà từ trước đến nay đều bất hòa với Mộ Dung gia, trong triều thường chống đối nhau. Không ngờ, hoàng đế lại bất ngờ ban hôn, làm cho bọn họ phải sắp xếp lại kế hoạch.

Vãn Thanh nhìn Mặc Viêm, bỗng nhiên tâm tình thấy tốt hơn một chút. Đúng là nhìn Mặc Viêm sẽ làm tâm tình của nàng thoải mái. Tuy rằng chàng ấy đôi lúc cũng làm nàng tức giận, nhưng rốt cuộc không phải người không có trái tim.

"Thiếp muốn đi trở về, chàng muốn đi cùng hay không? Hay là ở lại dùng tiếp tiệc"

"Ta đương nhiên sẽ đi cùng nương tử trở về, chúng ta cùng đi đương nhiên phải cùng về"

Nói cười đến mặt mày hớn hở, gương mặt hạnh phúc như muốn bay lên, khẽ vươn tay kéo tay Vãn Thanh, đi thẳng ra ngoài cửa lớn.

Vãn Thanh muốn tránh ra, nhưng mà chàng ngốc này lại nắm thật chặt, không buông tay. Đợi cho đến khi Vãn Thanh không giãy giụa nữa, bỗng nhiên quay đầu, nụ cười trên khóe môi đó làm điên đảo chúng sinh, Vãn Thanh nhìn mà ngẩn người. 

Trong lòng thầm nghĩ, có thể đừng cười đến câu hồn như vậy hay không? Làm hại ta chỉ muốn nhào lên đè chàng ra mà … nàng không khỏi kinh hãi với ý nghĩ của mình. 

Chẳng lẽ, chuyện sáu năm trước lại muốn tái diễn? Hết chuyện sao lại muốn đè hắn làm gì? Không được, ngưng ngay cái ý nghĩ đó mới được.

Trong lúc nhất thời, đã ra khỏi phủ thái tử.

Trước cửa phủ, liên tiếp có người rời khỏi, cũng có người ở lại, vô cùng náo nhiệt, đại tổng quản của phủ thái tử ở trước cửa tiễn khách.

Vãn Thanh cùng Mặc Viêm vừa xuất hiện, đại tổng quản nhanh chóng ân cần tiễn hai người lên trên xe ngựa, cong thắt lưng xuống không dám ho he nửa tiếng. Thẳng đến khi xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ thái tử mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Cuối cùng cũng tiễn được vị tổ tông này đi, bằng không lại chọc chuyện phiền toái thì … haizzz!!!!

Xe ngựa một đường hồi Hán Thành Vương phủ.

Vãn Thanh vừa hồi phủ, đã phái người đi báo cho thái phi nương nương, sau đó trở về Cổ Uyển nghỉ ngơi, còn Mặc Viêm thì đi tìm Đồng Đồng chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK