Mục lục
Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vãn Thanh sau khi hành lễ, liền rời khỏi thư phòng, nàng còn chưa đi xa, liền nghe tiếng nói của Lâm Nghiêu viện trưởng trong thư phòng truyền ra ngoài:

“Vương gia, nàng dâu này của ngài thật sự là người thông minh, sắc xảo, sợ là nàng còn che dấu thực lực cũng chưa biết chừng”

“Cô nhóc này chỉ có chút thông minh vặt thôi, mong nhị vị lão sư đừng chê cười”

Giọng nói của Hán Thành Vương vang lên, ông chỉ là nói lời khách khí với viện trưởng, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều.

Trên đường trở về Cổ Uyển, Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi:

“Tiểu thư, vì sao người không để Đồng Đồng trực tiếp tiến vào Thanh Sơn học viện?”

Thanh Sơn học viện cũng không phải là ai muốn vào liền vào được, dù người đó mang thân phận tôn quý, hay là thương gia thấp hèn, chỉ cần có thể đặt chân vào nơi đó, tương lai cùng tài trí đều hơn người.

Vãn Thanh bất chợt dừng chân lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt nói:

“Đồng Đồng phải dựa vào chính thực lực của bản thân đi vào, mới có thể làm cho mọi người tâm phục khẩu phục. Bằng không, mọi người sẽ nói bé, dựa vào thế lực của Hán Thành Vương phủ mới có thể tiến vào Thanh Sơn học viện”

“Ta tin tưởng vào năng lực của bé, con trai của ta dư sức tiến vào Thanh Sơn học viện bằng thực lực của chính bản thân bé, không cần dựa vào bất luận thế lực nào để đi vào bằng cửa sau”

“Dạ, em cũng tin tưởng tiểu công tử”

Hồi Tuyết nghe xong, gật đầu đồng ý lời nói của chủ tử.

Đồng Đồng quả thật là có thiên phú bất phàm, bé nhất định sẽ tiến vào Thanh Sơn học viện bằng chính thực lực của bản thân.

“Ngày mai, tiểu thư có bồi tiểu công tử đi khảo thí không?”

Vãn Thanh gật đầu, ngày mai là ngày rất quan trọng đối với bé, nàng nhất định sẽ đi, phải giúp bé tăng thêm khí thế.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vừa nói chuyện vừa đi thẳng vào Cổ Uyển.

Một ngày này thật yên tĩnh, một chút việc nhỏ cũng đều không có, Hạ Hầu Mặc Viêm không biết đã đi đâu, cũng không xuất hiện ở Cổ Uyển, không biết lại gây ra chuyện gì nữa rồi.

Bên trong vương phủ nhất thời cũng không có bất cứ động tĩnh gì, cho nên Vãn Thanh cũng được thanh nhàn một ngày, nàng đem mọi chuyện chưa làm xong xử lý một lần.

Nàng chợt nhớ tới Hiên Viên Dạ Thần từng nói, Hán Thành vương phủ có một tòa biệt viện tên là Thiên Cơ Các, bên trong có rất nhiều bảo bối cùng tư liệu quý giá.

Không biết trong mật thất của Thiên Cơ Các trừ bỏ Phượng Hoàng Lệnh còn ẩn dấu đồ vật gì bí ẩn nữa không?

Không biết bên trong có thể có đồ vật gì đó, có thể khiến tu vi huyền lực của nàng tăng lên cấp tốc hay không?

Vãn Thanh nghĩ nghĩ, trong lòng âm thầm tính toán.

Có nên làm một chuyến viếng thăm Thiên Cơ Các hay không?

Thứ nhất, nàng cũng muốn nhìn xem xem cái gọi là Phượng Hoàng Lệnh kia có hình dáng ra sao?

Thứ hai, nàng muốn thăm dò bên trong mật thất của Thiên Cơ Các có cái loại gì bảo bối.

Nhưng, lấy thực lực cùng tu vi của Hiên Viên Dạ Thần đột nhập vào Thiên Cơ Các mà còn bị trọng thương, huống chi là nàng.

Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng không nghĩ ra được kế sách hoàn hảo nào, bỗng nhiên, trong đầu rất nhanh liền nảy ra một cái tên.

Hiên Viên Dạ Thần.

Hắn bây giờ không phải đang dưỡng thương ở Lưu Ly Các của nàng hay sao? Nếu nàng hỏi hắn vẽ một cái bản đồ chỉ ra nơi nào trong Thiên Cơ Các ẩn dấu ám khí còn không phải dễ dàng hơn nhiều sao?

Vừa nghĩ như vậy xong, nàng thật hận không thể lập tức bay tới Lưu Ly Các... nhưng, nghĩ lại lại thôi, để buổi tối tính tiếp đi.

Chạng vạng, Vãn Thanh ngồi ở trong phòng khách đợi bé đi học về, ngày mai đã là ngày khảo thí của ngũ đại thế gia rồi, nàng muốn tiếp thêm sức mạnh cho bé, khiến bé có thể tung ra toàn bộ năng lực tiềm ẩn của mình.

Như vậy, bé có thể dễ dàng tấn cấp thành cao cấp Dược Sư, chỉ cần bé tấn cấp thành cao cấp Dược Sư, chuyện tiến thẳng vào Thanh Sơn học viện là không thành vấn đề.

Vãn Thanh đang nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập loạn xạ, vội vàng, xông thẳng vào trong phòng, không ai khác chính là Hoa Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vừa xông vào liền phịch một tiếng quỳ xuống, thở phì phò la lên:

“Thế tử phi, tiểu công tử bị người bắt đi rồi”

“Cái gì?”

Vãn Thanh vội vàng đứng bật dậy, toàn thân bao phủ hàn khí, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Trong đầu, trực giác liền cho là Đàm Đài Văn Hạo biết được kế hoạch chạy trốn của nàng nên mới bắt Đồng Đồng đi.

Vãn Thanh vô cùng phẫn nộ, tên khốn âm hiểm này, thật không ngờ ti bỉ vô sỉ như vậy.

Nàng không phải đã nghe lời của hắn mà gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm rồi sao?

Nàng còn vì thế mà trở thành trò cười cho toàn Sở kinh. Vậy mà hắn … thế nhưng lại động tay động chân cướp bé khỏi nàng.

Vừa nghĩ như vậy, Vãn Thanh cũng nhịn không được nữa, mở miệng cắn chặt răng nói:

“Hồi Tuyết, lập tức đi thăm dò tung tích của "hắn" cho ta”

Tuy rằng nàng không có nói rõ "hắn" là ai, nhưng trong lòng Hồi Tuyết biết rõ, "hắn" chính là Đàm Đài Văn Hạo.

Lần trước, tiểu công tử bị bắt một lần đó cũng là do hắn động tay động chân, lúc này đây, khẳng định lại là hắn làm.

Nghĩ, liền nhanh chóng phi thân đi ra ngoài, lặng yên xuất phủ đi tìm Tôn Hàm cùng Lưu Dận.

Vãn Thanh nôn nóng chờ Hồi Tuyết về báo cáo, phân phó Hoa Nhi đi xuống chờ chỉ thị, dù nàng có quỳ ở đó cũng không làm gì được.

Chuyện Đồng Đồng bị bắt cóc rất nhanh liền truyền khắp Hán Thành Vương phủ, lão thái phi cùng Hán Thành Vương Hạ Hậu Đạt Trân đều phái người đến hỏi thăm tình huống của Đồng Đồng.

Hán Thành Vương vừa nhận được tin tức, liền phái thị vệ của vương phủ cùng đám người Mã Thành đi tìm Đồng Đồng.

Trong lòng Vãn Thanh biết rõ, nếu Đàm Đài Văn Hạo đã ra tay, người bình thường, căn bản không có khả năng tìm được.

Nàng càng nghĩ càng phẫn nộ, nhịn không được, miệng liên tục mắng chửi người.

Tên khốn đáng chết Đàm Đài Văn Hạo, thật sự là rất đáng chết.

Mắt thấy sắc trời đã tối dần, Hồi Tuyết cũng đã trở lại, nàng cho nha hoàn lui ra ngoài, Hồi Tuyết trầm giọng bẩm báo:

“Tiểu thư, Tôn Hàm cùng Lưu Dận luôn luôn lưu ý hành động của Đàm Đài Văn Hạo, hai ngày trước, bọn họ đã rời khỏi Sở kinh, người của Thiên Ưng Lâu căn bản không còn ở Sở kinh”

Điều này khiến Vãn Thanh từ lo lắng biến thành kinh hãi.

Nếu không phải Đàm Đài Văn Hạo làm … vậy là ai bắt cóc Đồng Đồng của mình?

Nếu như là Đàm Đài Văn Hạo làm, nàng ít nhất không cần lo lắng đến an nguy của bé, nhưng... là người khác thì … chỉ sợ là bé đang gặp nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Vãn Thanh trong lòng khủng hoảng từ từ tăng cao, nàng lo lắng đến mức không thể đứng yên một chỗ, chân luôn bước qua lại trong phòng, Hồi Tuyết tiếp tục bẩm báo:

“Tôn Hàm cùng Lưu Dận, ngay cả người mà lần trước chúng ta từng cứu giúp, Hiên Viên thái tử, bọn họ đều đứng ở ngoài cửa phủ chờ chỉ thị. Chỉ cần biết tin Đồng Đồng ở đâu, bọn họ lập tức sẽ theo tiểu thư cùng đi cứu Đồng Đồng”

Vãn Thanh gật đầu, có Tôn Hàm, Lưu Dận cùng Hiên Viên Dạ Thần, Hồi Tuyết với mình, nhiều người như vậy, tất cả đều là Thanh Huyền cao thủ, liền tính sau lưng người kia có độc thủ lợi hại tới đâu, cũng không có khả năng cứu không được bé.

Nhưng, … vấn đề quan trọng trước mắt … rốt cuộc là ai bắt đi Đồng Đồng của nàng.

Vãn Thanh trong lòng tràn ngập bất an, ngoài cửa, có một nha hoàn chạy vào phòng, giọng đầy sợ hãi, mở miệng bẩm báo:

“Thế tử phi, có một mũi tên bắn vào trong sân, trên thân mũi tên còn kèm theo một phong thư”

Tiểu nha hoàn vừa nói xong, hai tay dâng lên một mũi tên, trên thân tên quả nhiên có một phong thư. Vãn Thanh vừa nhìn thấy, nhanh chóng đi hai bước về phía nha hoàn kia, vươn tay cầm mũi tên, đem thư lấy ra.

Trong thư chỉ có một hàng chữ, nhưng cũng khiến nàng rõ ràng là người phương nào bắt đi Đồng Đồng của nàng.

Vãn Thanh vô cùng tức giận, không nhịn được, dùng sức đánh mạnh vào cạnh bàn, bàn tròn nhanh chóng bể nát, trong cổ họng nàng phát ra âm thanh lãnh trầm thị huyết:

“Đáng chết, ta tuyệt đối không tha cho ngươi”

Hồi Tuyết thấy nàng tức giận như vậy liền nhanh chóng đi tới cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Tiểu thư, là ai cả gan bắt đi tiểu công tử?”

“Em tự xem đi”

Vãn Thanh đưa phong thư tới trước mặt Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cầm phong thư, đọc xong, mới biết, người bắt đi tiểu công tử không phải ai khác, mà chính là Mộc Tiêu Dao.

Phong thư này đúng là do Mộc Tiêu Dao phái người đưa tới, trong thư, hắn hẹn tối nay, giờ tý, ở trước cửa thành chờ tiểu thư, hắn muốn tiểu thư trở về Thương Lang quốc với hắn.

Nếu qua khỏi giờ tý tiểu thư còn chưa xuất hiện, hắn liền mang theo Đồng Đồng rời khỏi Kim Hạ, hồi Thương Lang quốc.

Điều này chẳng những khiến Vãn Thanh nổi điên, mà ngay cả Hồi Tuyết cũng xù lông, trên mặt bao trùm lãnh sương, phong thư cầm trong tay bị nàng vò nát, mở miệng nói:

“Tiểu thư, bây giờ đã sắp đến giờ tý rồi, chúng ta nhanh chóng chạy tới cửa thành đi, bằng không sẽ không còn kịp”

“Ừ”

Vãn Thanh gật đầu, mang theo Hồi Tuyết đi ra ngoài, phân phó mấy tiểu nha hoàn bên trong phòng khách:

“Các ngươi lui xuống đi, chớ kinh động người khác, ta đi tìm tiểu công tử”

“Dạ, thế tử phi”

Ngoài cửa, Hỉ nhi cùng Phúc nhi nhìn chủ tử nhà mình lòng như lửa đốt đi ra ngoài, trong lòng sốt ruột, cũng nhanh chân nối gót đi theo phía sau Hồi Tuyết đi ra ngoài, vội vàng lên tiếng:

“Tiểu thư … tiểu thư … đợi …”

“Hai người các ngươi ở lại Cổ Uyển, chúng ta đi tìm Đồng Đồng”

Vãn Thanh đã ra lệnh, Hỉ nhi cùng Phúc nhi chỉ đành phải ở lại Cổ Uyển, trong lòng lo lắng không yên, không biết hiện tại tình huống của tiểu công tử ra sao? Có an toàn không?

Trong lòng hai nha hoàn đều nôn nóng bất an.

Vãn Thanh không có từ cửa lớn của vương phủ đi ra ngoài, mà trực tiếp đi ra ngoài từ cửa nhỏ góc đông bắc.

Bên ngoài cửa nhỏ đông bắc có hai chiếc xe ngựa đang đứng, người ngồi bên ngoài xe ngựa là Lưu Dận, vừa nhìn thấy Vãn Thanh xuất hiện, vội nhảy xuống, vọt đến trước mặt Vãn Thanh nôn nóng hỏi:

“Lão đại, có tin tức gì hay không?”

“Có, bị Mộc Tiêu Dao … tên hỗn đản đó bắt đi, hiện tại đang ở trước cửa thành, chúng ta lập tức đi thôi”

“Được”

Lưu Dận nghe vậy, trầm giọng trả lời, lắc mình vọt lên xe ngựa.

Người lái chiếc xe ngựa phía sau chính là Tôn Hàm, bên trong xe ngồi chính là thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Dạ Thần.

Nghe được âm thanh của Vãn Thanh, Hiên Viên Dạ Thần liền xuống xe ngựa, cùng Vãn Thanh chào hỏi.

“Vãn Thanh”

“Hiên Viên thái tử”

Vãn Thanh gật đầu xem như chào hỏi, bởi vì trong lòng đang rối loạn, nàng đem vị thái tử Hiên Viên Dạ Thần này quên mất.

Lúc đó, hình như hắn bị thương cũng không nhẹ, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt của Hiên Viên Dạ Thần không còn tái nhợt giống như hai ngày trước, gương mặt khôi phục một chút hồng hào, nụ cười dịu dàng tựa như làn nước.

Trong đêm tối, khiến người ta cảm thấy ấm áp, mặt tựa như tranh, nụ cười như ánh mặt trời, ấm áp lại dịu dàng, giờ phút này, ánh mắt vô cùng thân thiết nhìn Vãn Thanh.

“Nàng đừng gấp gáp, chúng ta nhất định sẽ cứu được Đồng Đồng”

“Ừ, Vãn Thanh ở đây xin tạ ơn thái tử”

Vãn Thanh nói xong liền leo lên xe ngựa, nàng không thể trì hoãn được nữa, Hiên Viên Dạ Thần cũng leo lên chiếc xe ngựa phía sau, hai chiếc xe ngựa trước sau chạy thẳng ra ngã tư Hán Thành Vương phủ, thẳng tiến đến cửa thành mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK