Vãn Thanh bất động thanh sắc đánh giá, người bên cạnh nói chuyện với lão thái phi, chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, trên ngũ quan tuấn mỹ, nụ cười thanh thuần mềm mại giống như một đứa trẻ nhỏ, đối với lão thái phi làm nũng.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, liền vẫy tay muốn Đồng Đồng đi qua, lên tiếng:
"Đồng Đồng đến đây, mau tới đây, mau tới đây, thái nãi nãi, bà xem, đây là bằng hữu tốt nhất của con, Đồng Đồng, là người con thích nhất trên đời này đó"
Lão thái phi lơ đễnh nhìn sang, ánh mắt lập tức liền bị hấp dẫn, nhịn không được nheo nheo hai mắt bắt đầu đánh giá Đồng Đồng, giọng nói liền có chút cao hứng, hướng Tô mama mở miệng, nói:
"Tô Ngọc, mau, mau giúp đứa nhỏ này đến để ta nhìn xem xem"
"Dạ, thái phi nương nương"
Tô mama cười, đi đến bên người Đồng Đồng, giúp bé đi nhanh đến trước mặt lão thái phi, lão thái phi vươn tay kéo Đồng Đồng lại gần mình, bà vừa ngắm vừa nựng bé, miệng cười đến không khép lại được, hưng phấn mở miệng nói:
"Tiểu tử này dáng vẻ thật là đáng yêu,, Tô Ngọc, ngươi nói có đúng hay không, sao mà ta thấy tiểu tử này có chút giống Mặc Viêm hồi còn nhỏ"
Tô Ngọc đến gần phía trước, bắt đầu đánh giá Đồng Đồng, đúng là có rất giống, tươi cười, mở miệng nói:
"Dạ, đúng là có điểm rất giống, bộ dạng thật đáng yêu, lại xinh đẹp, vừa nhìn qua liền nghĩ tiểu tử này chính là tôn tử ruột thịt của thái phi nương nương"
Tô Ngọc vừa nói, thái phi càng cao hứng, ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, có vẻ như cho đến tận lúc này bà mới chú ý tới Vãn Thanh. Nhưng mà bà vừa ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, liền ngẩn ra, không tự chủ được nheo nheo hai mắt, nghiêm túc quan sát đánh giá nàng.
Lão thái phi là người từng trãi qua bao nhiêu sinh tử ở trong cung, nhìn người rất chuẩn, nha đầu trước mắt này chẳng phải là loại hồ ly tinh không biết liêm sĩ, rõ ràng là một nha đầu đoan trang hiền thục, hơn nữa còn là một nha đầu thông minh.
Dáng vẻ càng không cần nói tới, nàng là người có dáng vẻ kiều diễm nhất mà bà từng gặp qua, giơ tay nhấc chân rất có khí thế của tiêu thư danh giá, không giống mấy vị tiểu thư bà thường gặp,bọn họ không thể nào so sánh được với nha đầu này.
Chẳng lẽ … nha đầu này thật sự như tin đồn kia sao? Là do bị người hãm hại?
Nghĩ như thế, thái phi có chút đau lòng, vẫy vẫy tay muốn Vãn Thanh đi qua, lên tiếng nói:
"Đến, đến đây đi, ngồi bên cạnh ta, đến, để cho ta hảo hảo nhìn con"
"Vãn Thanh gặp qua thái phi nương nương"
Vãn Thanh cúi người hành lễ với lão thái phi, trước đó, nàng vội vàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chào một tiếng, lúc này thấy lão thái phi đã chú ý đến mình nên hành lễ với bà.
Thái phi nhìn thấy nàng cử chỉ khéo, không kiêu ngạo không siểm nịnh, càng thích nàng hơn, vẫy tay, lên tiếng:
"Được rồi, đừng bận tâm mấy cáo nghi thức đó nữa, đến, nhanh, đến đây, để cho ta hảo hảo nhìn con"
Tô mama nhìn thấy thái phi rất thích vị Thượng Quan tiểu thư này, nên sớm vẫy tay, để Vãn Thanh tới gần bà.
"Thượng Quan tiểu thư lại đây đi, thái phi nương nương không phải là người khó gần đâu, về sau người sẽ biết"
Mặc dù chỉ là vừa nhìn thấy mặt bà ấy, nhưng Vãn Thanh đã biết, vị thái phi nương nương này, không phải là người không hiểu tình lý, ngược lại, vị thái phi nương nương này lại đem đến cho nàng một cảm giác ấm áp.
Bởi vì thấy ấm áp cho nên nàng mới bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Nàng đi đến bên cạnh lão thái phi, lão thái phi liền kéo nàng ngồi xuống, buông tay Đồng Đồng ra, đổi thành nắm tay Vãn Thanh, sau đó cẩn thận quan sát nàng, mặt mày hớn hở, hướng Tô mama đang đứng phía sau mở miệng nói:
"Tô Ngọc, ngươi xem, nha đầu này bộ dạng thật xinh đẹp, đứng chung với Mặc Viêm của chúng ta có phải là một đôi trời định hay không"
"Đúng vậy, thái phi nương nương, nô tì thấy hai người bọn họ thật xứng đôi, thật đúng là một đôi trời đất tạo nên"
Tô mama đã theo thái phi bao nhiêu năm, đối thái phi là tận tâm tận lực, giờ phút này, nhìn thất thái phi nương nương cao hứng, miệng liên tiếp tán đồng ý của bà.
Nhưng mà vị Thượng Quan tiểu thư này bộ dạng quả thật rất xinh, cùng thế tử gia nhà các nàng chân chính rất xứng, chỉ tiếc, thế tử gia đầu óc không tốt, thật vô cùng trớ trêu.
Ngồi một bên, Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong những lời lão thái phi cùng Tô mama nói, liền bế Đồng Đồng ngồi ở trên chân mình, cười nham nhở, còn vươn tay che miệng mình lại, dáng điệu thơ ngây mười phần.
Đồng Đồng thấy Hạ Hầu Mặc Viêm cười, không nhịn được, cũng cười rộ lên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn đầy không khí vui vẻ, hơn nữa, bên trong còn rất ấm áp, Vãn Thanh lập tức cảm thấy khuôn mặt mình đang dần khô nóng, hơi có chút bực bội, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi đối diện mình, liếc mắt một cái.
Cái người này, cười đến mị hoặc mười phần, rõ ràng là người đần độn, lại mang theo một chút phong thái mê hoặc người.
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh trừng mình, càng cười đến vui vẻ.
"Nương tử, về sau chúng ta cùng nhau chơi đùa, mọi người đều ở chung một chỗ"
Nói chuyện với giọng điệu tràn ngập hạnh phúc, lão thái phi nhìn Mặc Viêm cao hứng, khung cảnh này đã bao lâu rồi bà chưa từng nhìn thấy, bà thật không nhớ nỗi.
Thấy Mặc Viêm hạnh phúc như vậy, trong lòng bà lại cảm thấy có chút an ủi, nắm chặt Vãn Thanh tay không buông, quay đầu, phân phó Hạ Hầu Mặc Viêm.
"Mặc Viêm, con dẫn Đồng Đồng đi chơi đi, để cho thái nãi nãi trò chuyện cùng Thượng Quan tiểu thư một chút"
"Dạ, thái nãi nãi, con mang Đồng Đồng đi ra ngoài chơi"
Hạ Hầu Mặc Viêm thuận theo ý bà mở miệng đáp ứng, khẽ vươn tay, kéo tay nhỏ bé của Đồng Đồng đi ra ngoài, rất nhanh, liền nghe được giọng nói hưng phấn của một lớn một nhỏ hai người bọn họ:
"Mặc Viêm, nhà của ngươi thật lớn nha"
"Không đơn thuần là nhà của ta, về sau cũng là nhà của ngươi, biết sao không? Vì về sau, ta là phụ thân của ngươi nha, mẫu thân ngươi là nương tử của ta, biết không?"
"Ồ, hiểu rồi nha, đây cũng là nhà của ta luôn phải không?"
"Đúng, là nhà của ngươi, đi, phụ thân dẫn con đi chơi"
Hạ Hầu Mặc Viêm giọng nói đầy vẻ tự hào cùng hạnh phúc truyền vào trong phòng, lôi kéo tay nhỏ bé của Đồng Đồng đi chơi.
Bên trong phòng, lão thái phi nhìn lướt qua Tô mama đang đứng phía sau, lệnh cho nha hoàn bà tử:
"Tất cả đều đi ra ngoài, để chút không gian cho hai chúng ta trò chuyện"
"Dạ, thái phi nương nương"
Tô mama vung tay lên, dẫn người lui xuống, ngay cả đám Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi cũng đều lui xuống, trong phòng, chỉ còn Vãn Thanh cùng lão thái phi.Vãn Thanh không nói chuyện, nhìn thái phi nương nương.
Vốn, nàng tưởng rằng vị thái phi này sẽ là một người không dễ chung đụng, làm hậu phi trong thâm cung, không người nào không tâm ngoan thủ lạt. Hơn nữa, còn là người đứng đầu Hán Thành Vương phủ, nói như thế nào, cũng đều phải cao cao tại thượng.
Nhưng chỉ cần nhìn lão thái phi cùng lão thái thái Thượng Quan phủ, liền biết, ai thiện ai ác.
Có lẽ, thái phi nương nương là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu mến Mặc Viêm, cho nên liền thích mẹ con các nàng.
Vãn Thanh đang nghĩ đến nhập thần, thì thái phi đã kịp quan sát nàng trong chốc lát, bà nắm chặt tay nàng, thở dài một hơi, mở miệng nói:
"Hài tử đáng thương, con sống được cho đến giờ, có phải rất cực khổ hay không?"
Vãn Thanh nghe xong, như một dòng nước ấm đang chảy vào người nàng vậy, mũi bỗng thấy đau xót, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
Đã sáu năm, đã sáu năm kể từ khi nàng xuyên đến không gian này, đây là lần duy nhất nàng nghe được người khác nói nàng đã cực khổ rồi, ngay cả người làm phụ thân của nàng, Thượng Quan Hạo cũng chưa từng nói ra lời nói như vậy với nàng.
Có lẽ ông là nam tử, nên không có phần tâm tư này. Giờ đây, nàng vậy mà lại từ miệng của thái phi nương nương nghe được câu này.
Nghĩ, Vãn Thanh ngẩng đầu trả lời:
"Không khổ"
"Hảo hài tử "
Thái phi nương nương vỗ vỗ tay Vãn Thanh, chợt nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu của Đồng Đồng, vừa cười vừa mở miệng:
"Bất quá, tiểu tử kia đặc biệt rất đáng yêu, gương mặt thông minh, trưởng thành sẽ là người có phúc khí"
"Tạ thái phi nương nương khen"
Vãn Thanh gật đầu, thu liễm tâm tình của bản thân, lòng buông lỏng một chút.
Thái phi gật đầu, lại nói tiếp:
"Con gọi là Vãn Thanh đúng không?"
"Dạ"
"Lúc trước, ta không biết rõ con, chỉ là nghe nói, trong lòng còn không muốn con bước chân vào cửa lớn Hán Thành Vương phủ"
"Bây giờ, thấy cũng đã thấy cũng hiểu rõ một số chuyện, ta thấy con cùng Mặc Viêm nhà ta chính là một đôi trời định. Mệnh của con cùng Mặc Viêm của chúng ta giống nhau, đều là mệnh khổ"
Lão thái phi nói xong, tâm tình có vẻ như trầm trọng, khuôn mặt ưu sầu.
Vãn Thanh không nhịn được ngạc nhiên, Hạ Hầu Mặc Viêm có thái phi nương nương cùng vương gia sủng ái, hắn tại sao lại là mệnh khổ?
Nghĩ liền nhìn thái phi nương nương, thái phi nương nương đang rơi vào trầm tư, có vẻ như đang suy nghĩ về quá khư đau lòng:
"Mặc Viêm từ khi sinh ra... liền bệnh liên miên, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, có nhiều lần thiếu chút nữa không qua khỏi"
"Chúng ta luôn lo lắng sợ hãi, sợ có một ngày … có điều không hay xảy ra"
"Con không biết đâu, nó hồi còn nhỏ, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, giống như Đồng Đồng vậy. Những người đã từng gặp qua nó, không ai không thích, không ai không yêu. Rõ ràng nhìn qua, là một đứa nhỏ có phúc, cố tình lại luôn luôn sinh bệnh"
"Khi nó tám tuổi, đột nhiên sốt cao, nóng đến mức khiến nó thần trí mê mang, ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách, mắt thấy khó qua khỏi, trong nhà thậm chí còn làm xong áo liệm cho nó, chỉ còn chờ … liền tiễn bước nó đi"
"Ai ngờ, sang ngày thứ hai, nhiệt độ lui rất nhanh, sau đó, nó liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng … bắt đầu từ lúc đó, đầu óc của nó liền …"
"Trí lực của nó luôn luôn vẫn ở mãi cái năm tám tuổi đó, vĩnh viễn giống như một tiểu hài tử"
Lão thái phi nói xong, nước mắt chảy dài xuống, Vãn Thanh đồng dạng chua xót trong lòng, trong mắt có chút ẩm ướt.
Nàng thật không ngờ, tôn quý như Hạ Hầu Mặc Viêm, nguyên lai cũng có chuyện không muốn người biết, nếu không phải một trận bệnh nặng kia, chỉ sợ hắn đã là một người phong lưu lỗi lạc, nơi nào còn có chỗ cho Thượng Quan Vãn Thanh nàng.
Vãn Thanh cầm khăn lau nước mắt cho lão thái phi, mở miệng khuyên:
"Thái phi nương nương đừng thương tâm, có ngài yêu thương hắn như vậy, ngược lại, người có phúc khí chính là hắn"
Thái phi tiếp nhận khăn trong tay Vãn Thanh, xoa xoa nước mắt, gật đầu:
"Ta nói những lời này với con, là hi vọng con hãy đối xử với nó thật tốt, tuy rằng trí lực của nó chỉ có tám tuổi, nhưng lại là một đứa nhỏ thiện lương, về sau, chớ làm tổn thương nó được không?"
Lão thái phi nói xong, nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh vỗ vỗ tay bà tỏ vẻ đồng ý.
Kỳ thực, nàng cho tới bây giờ không hề nghĩ tới thương tổn Hạ Hầu Mặc Viêm, chỉ là … lần này, gả cho hắn, nàng cũng áy náy vạn lần, vì có mục đích nên mới gả cho hắn.
Từ đây về sau, chỉ cần nàng ở Hán Thành Vương phủ một ngày, nàng sẽ không cho phép bất kỳ ai khi dễ hắn.