Thật là khiến người ta thán phục, bản vẽ này chi tiết không thể chi tiết hơn nữa, thật sự rất hoàn mỹ.
Hiên Viên Dạ Thần trầm giọng mở miệng nói:
"Thật ra, ta cũng không hiếm lạ gì đối với Phượng Hoàng Lệnh, chỉ là … sợ hoàng đế Kim Hạ quốc dùng Phượng Hoàng Lệnh triệu tập các cao thủ trong Phượng Hoàng giáo ám sát các quân hoàng của các quốc gia khác"
"Cứ như vậy, thiên hạ chỉ sợ đã rối loạn, nay còn rối loạn hơn, mấy trăm năm qua, tứ quốc cùng tồn tại, xung quanh tồn tại vô số tiểu quốc, chung sống với nhau rất hòa thuận, chưa từng gây ra bất kỳ xung đột, tranh chấp nào"
"Nhưng, thiên hạ này tùy thời mà phân tùy thời mà hợp, hợp lâu nhất định sẽ phân, cho nên, ta sợ là thiên hạ này sẽ có một kiếp phong huyết tinh vũ"
Trong lời nói của Hiên Viên Dạ Thần thập phần lo lắng, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cảm thấy, Hiên Viên thái tử tuy rằng võ công không phải đứng đầu, nhưng, tâm trí tuyệt đối thông minh.
Hơn nữa, còn có một tấm lòng nhân từ, luôn nghĩ cho thiên hạ chúng sinh. Thân là thái tử của một quốc gia mà có tấm lòng nhân từ như vậy thật sự là khó có được, nhân phẩm so với thái tử Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Lạc Thần tốt hơn gấp mấy lần.
"Hiên Viên thái tử không cần thiết lo lắng về chuyện Phượng Hoàng Lệnh làm gì, ngược lại, ta là lo lắng một chuyện khác"
"Hử?"
Lần này, chẳng những là Hiên Viên Dạ Thần, mà ngay cả Tôn Hàm cùng Hồi Tuyết đều bị lời nói của nàng hấp dẫn, tất cả cùng nhau nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhẹ nhíu mày, từ từ mở miệng phân giải:
"Nếu ta đoán không lầm, tấm lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh đang ở trong Hán Thành Vương phủ là đồ giả. Nếu đã là đồ giả, như vậy … Phượng Hoàng Lệnh thật ờ đâu? "
"Nếu quả thật trên đời này lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh còn tồn tại, như vậy … hiện tại, nó nằm ở trong tay ai?"
"Nếu như nằm ở trong tay người của Phượng Hoàng giáo thì không sao. Bởi vì, bọn họ không có bất kỳ dã tâm nào, nhưng … ta chỉ sợ … Phượng Hoàng Lệnh thật sự đang nằm ở trong tay Mộc Tiêu Dao"
"Ta từng nghe nói, hoàng huynh của Mộc Tiêu Dao, tiền thái tử, Mộc Tiêu Trần cũng bởi vì thất bại trong cuộc so tài thường niên của tứ quốc, nên bị người đời châm chọc. Cho nên, nhất thời giận dữ tự sát"
"Trong cuộc so tài thách đấu vừa rồi, người có mắt đều nhìn ra được, mục đích chính của Mộc Tiêu Dao là đến nhục nhã các quốc gia khác nhầm trả thù cho hoàng huynh của hắn"
"Dựa vào cơ trí của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ tới việc thất thủ, như vậy … hắn chắc chắn sẽ có phương án thứ hai. Đây mới thực sự là chỗ đáng sợ, hắn sẽ điên cuồng trả thù mà bất chấp tất cả mà hủy diệt thiên hạ này"
Vãn Thanh nói xong, trong phòng yên lặng đến rợn người, mọi người đều suy nghĩ đến những lời mà Vãn Thanh vừa nói, Hiên Viên Dạ Thần ngẫm lại mọi việc vừa qua, tán đồng lối suy nghĩ của Vãn Thanh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu quả thật như lời Vãn Thanh nói … như vậy, sau khi Mộc Tiêu Dao hồi Thương Lang quốc … tất nhiên sẽ bắt tay thực hiện phương án thứ hai. Không được, hắn phải lập tức khởi hành hồi Hiên Viên quốc, bẩm báo phụ hoàng, phải tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề này.
"Lời Vãn Thanh nói không sai, ta muốn lập tức trở về Hiên Viên quốc bẩm báo phụ hoàng"
"Trên đường cẩn thận một chút"
Vãn Thanh dặn dò, trong lòng nàng đã xem Hiên Viên Dạ Thần là bằng hữu của mình.
Trên người Hiên Viên Dạ Thần lệ khí rất nhẹ, quả nhiên không hổ là Hộ Hoa công tử trong ngũ công tử, tính cách luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, gương mặt thoang thoảng tỏ nét thương hại người khác, chẳng những là nữ tử, ngay cả dân chúng, hắn cũng trân trọng.
Hiên Viên Dạ Thần nhìn Vãn Thanh, ôn hòa cười, dặn dò:
"Nếu nàng có việc gì cần, thỉnh phái người đi Hiên Viên quốc tìm ta, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp nàng"
Thật ra, hắn càng muốn ở lại đây thêm hai ngày nữa. Đáng tiếc, chuyện quốc gia đại sự hơn hẳn chuyện tình cảm nam nữ.
Thân là nam nhi, sao lại có thể xem trọng chuyện tình yêu nam nữ, phụ hoàng cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không, dân chúng Hiên Viên quốc có thể sẽ lâm rơi vào cảnh lầm than chiến hỏa.
"Được, nếu như có việc cần, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi"
Vãn Thanh cũng không khách sáo với hắn, hào sảng cười mở miệng trả lời. Hiên Viên Dạ Thần cũng cười, Vãn Thanh thấy sắc trời cũng không còn sớm, quay sang phân phó Tôn Hàm:
"Lập tức chuẩn bị một chiếc xe ngựa, Hiên Viên thái tử muốn hồi Hiên Viên quốc"
"Dạ"
Tôn Hàm cùng Hiên Viên Dạ Thần kẻ trước người sau đi ra ngoài. Trong phòng, Vãn Thanh cúi đầu xuống cẩn thận quan sát tỉ mỉ bản vẽ trên tay, càng xem càng thán phục người đã tạo ra xuất Thiên Cơ Các.
Thật là cao thủ ám khí, loại ám khí nào cũng thiết kế ra được.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Tôn Hàm từ bên ngoài vén rèm đi vào trong, bẩm báo:
"Lão đại, đã phân phó người đưa Hiên Viên thái tử ra khỏi thành"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, dường như nhớ tới điều gì, thu hồi bản vẽ, Tôn Hàm nhịn không được nhắc nhở nàng:
"Lão đại, người đừng xốc nổi mà đơn thân xông vào Thiên Cơ Các"
Bọn họ lão đại cái gì cũng tốt, duy chỉ lòng hiếu kỳ quá nặng.
Như, chỉ cần nàng cảm thấy hứng thú đến bất cứ việc gì, nàng đều sẽ nghiên cứu một phen, xông vào Thiên Cơ Các không phải là chuyện đùa.
Hiên Viên Dạ Thần thân thủ không cao hơn lão đại bao nhiêu, mới chỉ vào được cơ quan thứ mười tám thôi mà đã bị trọng thương, nếu lão đại nổi cơn háo thắng, xông vào bị thương tổn thì phải làm thế nào đây?
Tôn Hàm vừa nói xong, Vãn Thanh cười khẽ, không để ý tới hắn.
Kỳ thực, nàng quả thật rất có hứng thú đối với Thiên Cơ Các, đối với đồ vật bên trong cảm thấy càng hứng thú. Nàng muốn trà trộn vào trong nhìn thử xem tấm lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh kia là thật hay giả.
Nhưng, quan trọng nhất là nàng muốn nhìn một chút, xem trong Thiên Cơ Các, có hay không có đồ vật gì đó khiến cho huyền lực tăng lên cấp tốc. Nếu có, thật sự là trời cũng giúp nàng.
Bất quá, nàng sẽ không nói cho Tôn Hàm biết, nhưng, bây giờ, nàng thật ra có một chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Vãn Thanh nhìn Tôn Hàm, nói:
"Tôn Hàm, ta nghĩ muốn đóng cửa Lưu Ly Các. Ta dự đoán, kế tiếp, chỉ sợ sẽ có một đoạn thời gian náo động không yên. Trong tay chúng ta có không ít ngân lượng, nên tạm thời mọi người cứ nghỉ ngơi trước một đoạn thời gian đi"
"Huynh hãy đem Lưu Ly Các bán đi. Sau khi làm xong, huynh cùng Lưu Dận, hai người thay ta bảo vệ Đồng Đồng, ta sợ bé lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa"
Vãn Thanh nói xong, Tôn Hàm lập tức gật đầu, tiếp lời:
"Ừ, ta sẽ mau chóng bắt tay vào làm, kỳ thực, ta cũng đã sớm muốn làm như vậy từ lâu"
"Ừ, vậy huynh đi làm đi, trước mắt, cứ để Lưu Dận âm thầm bảo vệ Đồng Đồng, chờ huynh làm xong xuôi mọi việc trong tay, sau đó cùng hắn cùng nhau bảo vệ Đồng Đồng"
"Vâng, lão đại"
Trong phòng, Vãn Thanh an bày thỏa đáng, liền đứng lên, lo lắng nói:
"Không biết Đồng Đồng khảo thí như thế nào rồi? Ta phải đi cổ động tinh thần cho bé mới được"
"Đúng vậy, tiểu thư, Đồng Đồng nếu nhìn thấy tiểu thư đến, nhất định sẽ rất cao hứng"
Hồi Tuyết cùng Vãn Thanh chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, liền có một người từ ngoài cửa hùng hùng hổ hổ xông vào. Không phải Lưu Dận thì là người nào, hắn vừa đi vào, nhìn thấy sắc mặt Vãn Thanh tốt hơn nhiều, mới yên lòng, la lên:
"Lão đại, may là người không sao, thật là làm ta sợ muốn chết"
"Ừ, ta không sao, ngươi cũng đừng lo lắng"
Vãn Thanh gật đầu, nghĩ, lại nói với Lưu Dận:
"Ta chuẩn bị đóng cửa Lưu Ly Các, đem nó bán đi, Tôn Hàm đang xử lý mấy vấn đề còn lại của cửa hàng. Còn ngươi? Trước, cứ âm thầm bảo vệ Đồng Đồng cho tốt, không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn tới bé, còn nữa, nhất thiết không thể để cho người nào biết đến sự tồn tại của các ngươi"
"Ừ, ta biết phải làm sao. Chuyện lần trước, ta sợ có người nhận ra ta, cho nên ta liền dùng miếng vải đen bịt mặt"
Lưu Dận có chút tiểu đắc ý, nhướng mày, ý nói ‘ ta rất thông minh phải không’, Hồi Tuyết trợn mắt nhìn hắn, mắng:
"Còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa. Là ai bị người ta đả thương, lết còn không nổi ở đó còn đắc ý. Hừ"
Nghe Hồi Tuyết nói xong, Lưu Dận cúi đầu không nói gì thêm, nhìn rất ủy khuất. Vãn Thanh nhìn hai người bọn họ, buồn cười mở miệng nói:
"Em cũng đừng mắng hắn nữa, là do người đó thân thủ lợi hại thôi"
Năng lực của Đàm Đài Văn Hạo khẳng định là không thể so với đám tém rui bọn họ, cho nên, không thể trách Lưu Dận. Nhưng, lúc này đây, chẳng những là Lưu Dận, còn có thêm một Tôn Hàm, Tôn Hàm làm việc rất thận trọng, nên có hắn ở sau lưng bảo vệ Đồng Đồng, nàng cũng yên tâm hơn nhiều.
"Vẫn là lão đại nói rất đúng"
"Được rồi, hiện tại ta đi cổ động cho Đồng Đồng đây"
Vãn Thanh nhớ tới bé còn đang trong cuộc khảo thí, nếu nàng bỏ lỡ, trong lòng không khỏi đáng tiếc.
"Lão đại, ta đưa ngươi đi"
"Không cần, mắc công khiến người khác chú ý, ngươi vẫn là nên ẩn thân thì tốt hơn"
"Ừ, ta đây âm thầm theo các ngươi là được rồi"
Lưu Dận nhỏ giọng nói thầm, nhanh chân đuổi kịp Vãn Thanh bước chân. Kỳ thực, theo cá tính của hắn, hắn thật lòng muốn đi theo bảo vệ Đồng Đồng, còn hơn là cả ngày canh giữ ở Lưu Ly Các.
Nghĩ đến việc có thể tiến vào Hán Thành Vương phủ, ở trong lòng hắn đã tính toán hết thảy.
Nếu có người khi dễ lão đại, hắn làm như thế nào đối phó người đó, hắn nghĩ ra được rất nhiều cách. Hừ, nhất là Hạ Hầu Mặc Viêm, thằng ngốc đó sẽ là người thứ nhất hắn không tha.
Buổi tối hôm qua, lão đại còn lao thân ra cứu thằng ngốc đó, hắn thật sự là không cam lòng, về sau, hắn nghĩ lại, thằng ngốc đó trí lực không tốt, nên không có cách nào so đo với thằng ngốc đó.
Nhưng, nếu những người khác dám chọc lão đại thêm một lần nữa, hắn tuyệt đối không tha.
Lưu Dận vừa đi vừa nghĩ, Vãn Thanh vừa nhìn động tác của hắn thừa biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, quay đầu lại, không nhìn hắn, chân vẫn bước đi về phía trước, ném ra một câu:
"Đừng sinh sự, nghe hiểu không?"
Lưu Dận thè lưỡi, gục đầu, có chút không cam lòng, lên tiếng trả lời:
"Đã biết, lão đại"
Trước cửa Lưu Ly Các có một chiếc xe ngựa đang đậu, Lưu Dận phân phó một thủ hạ lái xe đưa Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi đến học đường của Mộ Dung gia. Bản thân mình cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, một đường hướng học đường Mộ Dung gia mà đi.
Cuộc khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia, đã đến giai đoạn gay cấn, lần này ban giám khảo chỉ chọn ra ba người.
Thời điểm Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi vào bên trong, vừa vặn nghe được giọng nói của ban giám khảo nêu tên của ba người được chọn.
"Người đứng thứ ba, Liễu Phong Noãn, năm nay mười tuổi, tri thức – cấp bảy, tu vi huyền lực Lục Huyền nhị phẩm, tổng kết lại được 8.1 điểm"
Âm thanh vỗ tay tựa như nước tràn bờ vang lên, một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, tri thức đã đạt cấp bảy, tu vi huyền lực đã đạt Lục Huyền nhị phẩm, có thể thấy được, đứa trẻ này là người rất có thiên phú. Mặc dù không phải thiên tài, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu.
Lần này, Liễu gia có thể cho ra lò một nhân tài, Vãn Thanh nghĩ, cùng Hồi Tuyết đứng ở tuốt phía sau nhìn xung quanh. Chỉ thấy, trong học đường thế nhưng có không ít người, ngồi đầy trong học đường, ngay cả một chỗ trống cũng đều không còn.
Lúc này, trên đài lại vang lên giọng nói của ban giám khảo:
"Người đứng thứ hai trong danh sách khảo thí lần này, Mộ Dung Tuyên, mười hai tuổi, tri thức - cấp tám, tu vi huyền lực Lục Huyền nhị phẩm, trung cấp Vu Sư, tổng kết lại 8.9 điểm"
Thực lực của Mộ Dung gia quả nhiên không thể coi thường, lại đạt được thành tích thật tốt, Mộ Dung Tuyên là một người toàn tài.
Chẳng những tri thức đạt cấp tám, huyền lực đạt Lục Huyền nhị phẩm, còn là trung cấp Vu Sư. Âm thanh vỗ tay lại vang lên, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết không nhịn được, không hiểu sao trong lòng nôn nóng cùng khẩn trương.
Không biết người đứng đầu danh sách khảo thí lần này là ai, có phải là Đồng Đồng hay không? Nếu, hôm nay bé có thể lấy được vị trí đứng đầu trong danh sách khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia lần này.
Nếu vậy, bé sẽ vang danh thiên tài, khắp thiên hạ này, không ai không biết đến thực lực của bé … như vậy, bé sẽ không bị người khác nhạo báng nữa.
Ở Huyền Vũ đại lục, mọi người coi trọng chính là thực lực, thực lực đại biểu cho hết thảy.