"Ở lại trong cung ăn cơm trưa xong rồi hãy trở về"
"Tạ nương nương, sau này nếu có rảnh rỗi, Vãn Thanh lại đến điện Bảo Sắt quấy rầy nương nương"
"Ừ, được rồi, ngươi trở về đi. Nhưng, sau này có làm chuyện gì thì nên cẩn thận một chút"
Vũ Văn Thư còn dặn dò Vãn Thanh thêm một lần, Vãn Thanh gật đầu, lui ra ngoài.
Trước cửa điện, đám người Hồi Tuyết thấy chủ tử đi ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không biết tình hình trong điện ra sao, bọn họ vô cùng lo lắng. Tương phi nương nương không thể so với người khác.
Mặc dù không phải hoàng hậu, nhưng lại không kém hoàng hậu là bao nhiêu. Nhà Nam Chiêu Vương luôn đối chọi với nhà Mộ Dung.
Nhưng, tại vì sao vị Tương phi nương nương này lại gọi chủ tử vào cung làm gì? Ba nha đầu đứng ở trước cửa điện, nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra. Rốt cuộc, Tương phi nương nương muốn cái gì?
Đứng ở trước cửa điện, Vãn Thanh thở mạnh ra một hơi, nhìn đám nha hoàn mở miệng nói:
"Trở về đi"
Cũng là đám thái giám cùng thị vệ trước đó hộ tống bọn các nàng vào cung, giờ lại hộ tống các nàng về Hán Thành Vương phủ.
(Hộ tống: hộ: giúp đỡ, che chở; tống: tiễn đưa)
Ngồi bên trong xe ngựa, Hồi Tuyết nhỏ giọng hỏi:
"Chủ tử, Tương phi cho gọi người vào cung có chuyện gì vậy?"
Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, lại nhìn hai tiểu nha đầu đang mang gương mặt khẩn trương nhìn nàng chờ mong câu trả lời của nàng. Loại chuyện này vẫn là nên cẩn thận lời nói mới tốt. Lắc đầu, trả lời:
"Nàng ta cho gọi ta vào cung cũng chỉ muốn hỏi chuyện của ta cùng Mặc Viêm thôi"
"Hửm???"
Hồi Tuyết nhíu mày, biết chủ tử không nói ra sự thật, không hỏi thêm nữa. Xe ngựa chạy thẳng một đường trở về Hán Thành Vương phủ.
Khi trở lại Hán Thành Vương phủ thì sắc trời đã không còn sớm. Đám Vãn Thanh đi thẳng một đường trở về Cổ Uyển. Lúc này đây, cuối cùng nàng cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người trong vương phủ.
Bọn họ nhìn nàng với ánh mắt đầy soi mói, khiến nàng vô cùng khó chịu. Dừng chân nhìn ra phía sau, hỏi Hồi Tuyết:
"Có chuyện gì với bọn họ vậy? Làm như ta đã làm điều gì đại nghịch bất đạo không bằng"
(Đại nghịch bất đạo: làm chuyện rất ác đức, đạo lý không buông tha)
"Bẩm tiểu thư, bởi vì sáng sớm hôm nay, Tình di nương có đến Cổ Uyển, muốn bái kiến tiểu thư, nhưng thế tử gia đã cho người đuổi nàng đi. Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng nào ngờ, Tình di nương lại khóc lóc thảm thương suốt một đường trở về Liên viện"
“ Cho nên, bọn hạ nhân trong phủ nghĩ là do tiểu thư làm khó làm dễ nàng ta. Nên mới có tình huống như bây giờ”
" Khóc suốt dọc đường trở về Liên viện?"
Vãn Thanh khóe môi từ từ hiện ra nụ cười lạnh.
Thượng Quan Liên Tinh ơi là Thượng Quan Liên Tinh? Ta thật không nghĩ tới, ngươi vừa đặt chân vào Song Khuyết viện, thì đã đợi không kịp mà đã bắt đầu tính kế đến trên đầu ta. Ngươi tốt nhất đừng để ta nắm được cái đuôi của ngươi … Ta sẽ không buông tha ngươi lần nữa.
Thượng Quan Liên Tinh là hạng người gì, sao Vãn Thanh lại không biết chứ? Nàng ta khóc suốt dọc đường trở về Liên viện, rõ ràng là làm trò, ý muốn nói cho người khác biết. Người làm tỷ tỷ là nàng đây khi dễ muội muội là nàng ta. Nhưng … như vậy thì sao?
Vãn Thanh hừ lạnh, sắc mặt khó coi suốt dọc đường trở về Cổ Uyển. Trên đường nếu nhìn thấy ai có dáng vẻ lén lút chỉ chỉ trỏ trỏ, thì trực tiếp gọi lại, trắch mắng một trận. Bởi vì vậy, trong suốt dọc đường trở lại Cổ Uyển, không có một ai dám xầm xì to nhỏ về nàng nữa.
Cổ Uyển.
Hạ Hầu Mặc Viêm đang dùng cơm với Đồng Đồng cùng Quy Vân, vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ, không khí vô cùng náo nhiệt. Vãn Thanh vừa đặt chân đến tân phòng thì đã rướn cổ kêu lên:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, vào đây"
Hạ Hầu Mặc Viêm còn đang ngậm cơm trong miệng, nghe giọng nói đầy giận dữ của Vãn Thanh, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.Cố gắng suy nghĩ, dạo gần đây, mình có làm chuyện gì chọc tới nương tử sao?
Chẳng lẽ là chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay?
Không phải chứ, nàng vẫn còn ghi thù chuyện đó tới tận bây giờ luôn sao? Nữ nhân thật đúng là sinh vật keo kiệt. Không phải chỉ nhìn một chút thôi sao, nàng cũng đâu có mất cái gì?
Hạ Hầu Mặc Viêm đang suy nghĩ đến ngẩn người, ngồi ở bên cạnh, Đồng Đồng cùng Quy Vân nhìn chằm chằm vào hắn. Gương mặt của Đồng Đồng toàn là ý cười, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nói đểu một câu:
"Phụ thân, cha chọc mẫu thân tức giận rồi kìa. Da của cha có dày lắm không, coi chừng lưu lại sẹo à nha"
Thằng nhóc này nói xong, khuôn mặt nhịn cười đến méo mó, nhìn Quy Vân, nói:
"Tiểu Vân Vân, mau ăn cơm đi, ăn xong, ca ca dẫn đệ đi chơi. Hôm nay, tâm trạng của ca ca vô cùng tốt nha"
Điều này khiến Hạ Hầu Mặc Viêm đen mặt, cái thằng nhóc chết tiệt này, đồ thằng nhóc thối tha, có cần phải biểu hiện vui sướng khi người gặp họa đến như vậy hay không, muốn bỏ đá xuống giếng sao?
Nghĩ, nhịn không được rống lên:
"Hạ Hầu Cẩn Đồng, con dám khinh thường cha sao?"
Đồng Đồng nghe Hạ Hầu Mặc Viêm rống lên một cách giận dữ. Đặt chén cơm xuống, đứng lên, vẻ mặt cười đắc ý, nhảy nhảy lên, nói:
"Xem thường cha đó, thì sao nào? Ai bảo cha trước đó không bênh vực cho con mà về phe mẫu thân. Từ nay về sau, đừng mong con sẽ ra tay giúp phụ thân bất cứ chuyện gì, hừ "
Nói xong, quay đầu nhìn Quy Vân:
"Đi thôi, chúng ta đi chơi"
"Ừ"
Quy Vân nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hầu Mặc viêm càng ngày càng đen, làm sao dám ngồi lại ăn tiếp, nhanh chân chạy thoát khỏi đây là phương án tốt nhất.
Ngoài cửa, tiếng hát nhẹ nhàng thoải mái của Đồng Đồng vang lên:
"Không khí thật là trong lành mát mẻ, hương hoa tràn ngập nơi nơi. Trời đất là một màu non xanh nước biếc, chim hót líu lo, líu lo …"
Tiếng hát trẻ con dần dần đi rất xa, cho tới khi không còn một âm thanh nào. Đang ngồi trong phòng khách, Hạ Hầu Mặc Viêm vung tóc ra phía sau, đứng bật dậy vô cùng khí thế.
Không phải là chỉ nhìn một chút thôi hay sao? Hừ, cùng lắm thì bị đập một trận thừa sống thiếu chết chết thôi, đi sớm siêu sinh sớm.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng bước đi ra ngoài, hướng thẳng tân phòng mà đi.
Phòng đơn của tân phòng.
Vãn Thanh đang ngồi ở trên giường, tùy ý dựa vào nệm êm, nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đi vào, sắc mặt cũng đã tốt hơn nhiều, không khó coi giống như trước đó. Nàng chỉ chỉ vị trí đối diện, ý bảo Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi xuống.
Hồi Tuyết rót hai ly trà mang lên, sau đó giơ tay vẫy vẫy, ý bảo toàn bộ nha hoàn cùng mama đi hết ra bên ngoài, đóng cửa phòng lại, đứng bên ngoài canh gác.
Bên trong gian phòng an tĩnh không tiếng động, Hạ Hầu Mặc Viêm cố gắng vắt óc suy nghĩ. Phải mở miệng nói như thế nào mới không chọc nương tử tức giận?
Sau đó, khuôn mặt tràn ngập nụ cười, cười ra tiếng, nói:
"Thật ra … buổi sáng … ta chỉ …"
Hắn muốn dùng một lí do hoàn mỹ để kiếm cớ nói cho qua, phải làm Vãn Thanh không có cớ trách mắng hắn. Đáng tiếc, hắn còn chưa nói hết câu, Vãn Thanh đã giơ tay lên ngăn cản hắn nói tiếp.
Một đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm đánh giá toàn thân của Hạ Hầu Mặc Viêm trên dưới đều quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Hai ngọn lửa nho nhỏ từ ánh mắt của Vãn Thanh, càng ngày càng nóng bỏng, khiến cho Hạ Hầu Mặc Viêm hoảng sợ, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.
Chẳng lẽ nàng muốn đè hắn xuống cưỡng bức thêm lần nữa hả? Không tốt, vô cùng không tốt. Xem ra, hắn cần phải sửa lại cái tật xấu này của nàng mới được. Mấy chuyện loại này, phải do hắn làm mới đúng, muốn đè thì cũng phải để hắn đè, chứ không phải ngược lại.
Trong quá khứ, hắn đã bị nàng đè một lần … tương lai, có phải nên thay đổi thành hắn đè hay không?
Vẻ mặt đầy dâm đãng nghĩ vớ nghĩ vẩn, Vãn Thanh tức giận vỗ mạnh vào bàn nhỏ một cái, đem đầu óc đang nghĩ đến khung cảnh vô cùng diễm lệ đầy ướt át của Hạ Hầu Mặc Viêm kéo trở về hiện tại.
Hành động của Vãn Thanh khiến Hạ Hầu Mặc Viêm giật mình hoảng sợ, trừng mắt nhìn người nữ nhân đang ngồi đối diện mình, trong lòng đầy nghi vấn, hỏi thầm.
Rốt cuộc, nương tử muốn làm cái gì?
Vẻ mặt Vãn Thanh thần thần bí bí hạ giọng hỏi:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, trên người của chàng có hình xăm, nốt ruồi hay vết thẹo linh tinh gì đó hay không?"
Từ khi ra khỏi cung, suốt dọc đường trở về, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến nguyên nhân hoàng hậu muốn đối phó với Mặc Viêm,
Có lẽ nào, vì trên người Mặc Viêm có cất dấu bản đồ kho báu, cho nên hoàng hậu mới nhất quyết muốn đối phó chàng ấy. Nếu không phải như vậy, thì nàng cũng không có cách nào để giải thích, vì sao bà ta phải tốn công đối phó với một người ngốc như chàng ấy?
Hạ Hầu Mặc Viêm bị kinh sợ bởi lời nói kỳ quái của Vãn Thanh, không biết nói gì hơn.
Làm ơn đi, mỗi khi gặp mặt hắn, nha đầu này có thể đừng áp dụng những suy nghĩ kỳ quái kia lên người hắn có được hay không? Hể nói ra đều kinh người, như vậy sẽ hù chết người nha.
Cái gì mà … trên người hắn có ẩn giấu hình xăm bản đồ báu vật, rồi vết thẹo, nốt ruồi linh tinh. Lần trước, còn hỏi hắn có bảo kiếm hay không, lần này lại hỏi trên người hắn có cất giấu bản đồ kho báu? Nàng xem hắn là cái động chứa bảo vật hay sao?
Để tránh bị nàng truy hỏi, Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng lắc đầu.
"Nương tử, không có nha"
"Không có, chàng xác định?"
Vãn Thanh lạnh lùng liếc mắt quan sát biểu tình của Mặc Viêm, rồi nhìn từ đầu đến chân. Sau đó nhìn thẳng vào cái mông của hắn, bộ dáng nghiêm trang mở miệng nói:
"Hay là hình xăm nằm ở trên mông, nên chàng nhìn không tới?"
Trong đầu người nào đó giờ đây tràn ngập một loạt âm thanh ong ong ong, vang mãi trong đầu. Gương mặt trắng nõn nà, nhanh chóng xanh mét như tàu lá chuối. Đôi mắt đen, sâu thẳm âm u. Tại sao người nữ nhân này lại không giống với người khác.
Chẳng những mạnh mẽ, gương mặt còn không đổi sắc mà thảo luận đến chủ đề cái mông của nam nhân. Nhưng mà, điều khiến hắn như bị sét đánh đến cháy khét, chính là sau khi chính tai nghe được nương tử đại nhân thân yêu của mình, không nhanh không chậm mở miệng nói một câu:
"Nếu không … Thiếp nhìn xem giúp chàng, như thế nào?"
"Ta đã nói là không có rồi, nàng còn muốn kiểm tra cái gì?"
Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không nhịn được nữa, hiên ngang lẫm liệt mở miệng rống lên. Sau đó, bộ dáng "bất khả sát, sĩ khả nhục" nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh.
Vãn Thanh vừa nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười:
"Không có sao?”
“Hừ! Không có thì thôi. Chàng không cần phải biểu hiện như thể thiếp muốn cưỡng bức chàng như vậy được không?”
“Thiếp chỉ muốn nhìn cái mông của chàng xem có vết bớt hay hình vẽ gì đó thôi, cũng không phải muốn kêu chàng cởi hết quần áo ra. Làm như thiếp muốn nhìn thấy cơ thể khỏa thân đầy xương của chàng không bằng, hừ chàng xứng sao?"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ.
Bắt hắn cởi quần ngắm cái mông cùng khỏa thân … rốt cuộc có cái gì khác biệt hả? Chẳng lẽ nhất định phải nhìn mông hắn cho bằng được hay sao?
Hạ Hầu Mặc Viêm đang lưỡng lự phân vân vấn đề cởi hay không cởi, thì nảy sinh ra một ý.
Nếu mà nương tử đại nhân thân yêu muốn xem, vậy hắn đành phải cắn răng hy sinh làm việc tốt một lần đi. Hơn nữa, hắn là nam nhân, hắn sợ cái gì? Hắn ngược lại muốn nhìn thử xem, nàng có dám xem hay không?
Nghĩ, khuôn mặt đầy ý cười, đứng bật dậy, động tác thuần phục cởi đai lưng.
Vãn Thanh nhìn thấy vậy, nhìn mà líu lưỡi, hơn nửa ngày cũng không phản ứng. Lúc này, Hạ Hầu Mặc Viêm đã cởi gần hết, chỉ còn lớp áo trong màu trắng mỏng manh. Điều này làm người nữ nhân nào đó vội vàng đứng bật dậy, gương mặt đỏ như quả táo, hét lên:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, chàng làm cái trò gì vậy?"
"Nương tử đại nhân muốn xem mông, cho nên ta mới cởi quần áo để nương tử đại nhân xem cho rõ"
"Ahhhhhhhhhh!!!!"
Vãn Thanh sợ hãi pha lẫn thẹn thùng, la hét đầy hoảng loạn. Nhưng Hạ Hầu Mặc Viêm vẫn không có dừng lại động tác cởi quần áo.
Lớp áo trong màu trắng đã rời khỏi vòm ngực cường tráng, anh dũng nằm trên mặt đất. Hiện ra một vòm ngực hoàn mỹ không một vết thẹo, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp. Khiến Vãn Thanh suýt chút nữa nhào lên vuốt ve đường cong tuyệt mỹ đó.
Nhưng cũng may, Vãn Thanh dừng lại kịp thời. Nàng nhất thời hoảng loạn, chạy xông thẳng ra ngoài, chỉ ném lại một câu:
"Thiếp đói bụng rồi, đi … đi ăn cơm đây"
"Sao vậy? Nương tử, nàng không ở lại xem sao? Ta cởi hết ra rồi nè"
“Nương tử, nương tử …?”
Đứng ở phía sau, gương mặt của người nam nhân nào đó tươi cười đầy ma mãnh.
Xem ra, muốn đối phó với nương tử đại nhân, điều cần thiết là da mặt phải dày, phải không biết xấu hổ mới thu phục được. Điều này gọi là ‘ vỏ quýt dày có móng tay nhọn’. Ha ha ha, lúc này đây, người chiến thắng cuối cùng chính là hắn. Ha ha ha ha ha …
Hạ Hầu Mặc Viêm chậm rãi mặc lại quần áo, gương mặt sáng rực rỡ, nụ cười khi ẩn khi hiện.
Hồi Tuyết đang trên đường đến phòng khách, thì nhìn thấy tiểu thư nhà mình hốt hoảng vừa đi vừa chạy. Nàng nhanh chân chạy đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa hỏi thăm:
"Chủ tử, người làm sao vậy? Sao sắc mặt lại đỏ như vậy? Người bị bệnh rồi phải không?"
"Đ … Đỏ … Đỏ cái gì mà đỏ. Em không thấy thời tiết hiện tại đang rất nóng hay sao?"
"Nóng?"
Bộ trời nóng bức lắm sao?
Hồi Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài hành lang, thời tiết rất ấm áp mà, có thấy nóng chút nào đâu?