Lương Trì cởi áo khác ra đi vào nhà, trước tiên quan sát một đống bừa bộn Chu Sùng Dục bày ra ở phòng khách.
Vài tấm gỗ vụn, bên trên là phôi bùn chưa thành hình, bên cạnh có xô nhựa nhỏ đựng bùn, phối hợp với mấy sợi dây thép gỉ rải rác bên cạnh không biết nhặt ở đâu. Nếu không nhìn kỹ còn tưởng là đi nhầm vào công trường xây dựng nào đó.
Còn Chu Sùng Dục mặc một chiếc quần yếm, trên mặt dính bùn, rất giống anh công nhân vừa vào thành phố đi làm.
Lương Trì im lặng nhìn mái tóc rối như ổ gà của cậu, thực sự không nhịn được cười.
Thật ra Lương Trì không lo lắng nhà cửa bị Chu Sùng Dục làm bẩn làm loạn, nói một cách khách quan, Chu Sùng Dục còn cẩn thận vệ sinh hơn anh nhiều.
Làm nghệ thuật là một công việc bẩn thỉu, ngày thường Chu Sùng Dục vẽ màu, trên người luôn bị thuốc màu làm bẩn. Nhưng mỗi lần vẽ xong cậu đều nghiêm túc giặt sạch quần áo, lại khôi phục mọi đồ đạc đã sử dụng về trạng thái ban đầu.
Bảng pha màu phải được rửa sạch không còn màu nào, hộp đựng cọ phải được rửa sạch rồi dùng giấy vệ sinh lau khô, ngay cả các cạnh của hộp màu cũng phải dùng dao cạo sạch.
Lương Trì biết lát nữa Chu Sùng Dục làm xong, phòng khách của mình sẽ sạch hơn cả lúc đầu, cho nên cũng không quản cậu nữa. Chỉ đi tới đặt đồ xuống, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa.”
Chu Sùng Dục gật đầu với anh: “Ừm, ăn rồi.”
Lương Trì “À” một tiếng, đi vào bếp nhìn xung quanh. Thật ra buổi tối anh không ăn nhiều, lái xe gần ba tiếng đồng hồ, bây giờ hơi đói.
“Vậy… có phần cơm cho tôi không.” Anh quay đầu hỏi.
Chu Sùng Dục nghe vậy sững sờ một lát, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi đống phế phẩm dưới đất, giơ tay lên cọ bụi trên mặt: “Tôi nấu cái mới cho anh.”
Động tác của anh công nhân rất nhanh, đi vào bếp bắt đầu bận rộn.
Lương Trì vốn muốn nói mình gọi đồ ăn ngoài cũng được, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu thái thịt của Chu Sùng Dục, lại nuốt lời đã đến bên khóe miệng vào.
Chẳng biết tại sao, trải nghiệm có người ở nhà khiến anh ngày càng không thể chối từ.
Trước kia mọi người thường nói nhà là nơi ở, là bến cảng bỏ neo. Lương Trì chưa bao giờ có cảm giác này, cho đến hôm nay cuối cùng mới xem như thực sự trải nghiệm.
Chu Sùng Dục nấu cơm rất nhanh, xào hai món đơn giản, lại hâm cơm buổi tối ăn thừa.
Lương Trì không kén ăn, cậu nấu gì cũng ăn. Mặc dù không có thịt cá, nhưng ăn rất ngon miệng.
Nấu cơm cho anh xong, Chu Sùng Dục lại quay về phòng khách tiếp tục hí hoáy với đống bùn chưa thành hình kia.
Thấy cậu hiếm khi hết sức chuyên chú, Lương Trì cũng không làm phiền nữa. Anh tự dọn bát sau khi ăn xong, đi tới nằm trên sofa, thuận miệng hỏi.
“Đang làm gì thế.” Anh lười biếng dùng tay chống đầu.
“Bài tập nghỉ đông.” Chu Sùng Dục trả lời anh bằng giọng trầm, nhìn không chớp mắt.
Lương Trì nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, lại quan sát tỉ mỉ bức tượng bùn được cậu cố định trên giá gỗ. Nhìn từ xa hẳn là một hình người thô sơ, nhưng vẫn chưa điêu khắc ra chi tiết, cho nên không rõ thành phẩm cuối cùng sẽ như thế nào.
“Chuyên ngành của các cậu bình thường là vẽ tranh mà, sao lại nặn bùn rồi.” Một lúc sau, Lương Trì lại hỏi.
“Không phải nặn bùn, là điêu khắc.” Chu Sùng Dục nhíu mày, không nhịn được sửa đúng cho anh: “Năm nhất chúng tôi học đủ thứ, có tranh sơn dầu, tranh tường, tranh Trung Quốc, điêu khắc, nghệ thuật thử nghiệm. Học một năm mới có thể chọn hướng.”
Nói xong, cậu cầm lấy một con dao cạo, nghiêm túc gọt ra một vị trí lõm trên tượng bùn, hồi lâu mới uể oải nói: “Sang năm tôi dự định chọn cái này.”
Lương Trì nghe vậy thì hơi bất ngờ.
Trước đó anh cậu từng nói Chu Sùng Dục rất có năng khiếu hội họa, có thể nhìn ra điều này từ những bức tranh cậu vẽ thường ngày. Dù là mức độ tỉ mỉ của màu sắc, hay là bố cục và độ căng của bức tranh đều có thể xem như số một số hai.
“Tại sao không chọn vẽ tranh.” Lương Trì lẳng lặng nhìn cậu một lúc, ngẫm nghĩ một lát vẫn nhẹ nhàng hỏi.
“Vẽ từ nhỏ đến lớn, chán rồi.” Chu Sùng Dục cụp mắt xuống, đặt dụng cụ trong tay sang bên cạnh: ”Lần này muốn học cái gì đó mới.”
Lương Trì bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, chống đầu hỏi: “Cậu thích làm cái này?”
“… Ừ.” Chu Sùng Dục quay đầu, không biết tại sao, ánh mắt nhìn Lương Trì hơi đờ đẫn.
Cậu hít sâu một hơi, trộm siết chặt đầu ngón tay mới dám mơ hồ nói: “Thích.”
Đối tượng thích là điêu khắc, nhưng mượn lý do sở thích để nói chữ này cho Lương Trì.
Tiếc rằng người trên sofa hình như không bắt được suy nghĩ nhạy cảm này của cậu, chỉ cười một cái rồi nằm xuống ghế sofa, không có phản ứng dư thừa nào.
Chu Sùng Dục chỉ có thể lén nhìn anh một lúc, sau đó quay mặt về tiếp tục làm việc của mình.
Đêm đã khuya, tiếng chuông 0 giờ đã qua mà không ai biết.
Mấy năm trước, khu vực nội thành có quy định cấm bắn pháo hoa để bảo vệ môi trường. Bây giờ hiếm khi có thể nghe thấy tiếng pháo ở bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng, nghe rất khẽ, rất xa.
Thực sự không có việc gì làm, Lương Trì nằm nghiêng trên sofa, một tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm chiếc kèn Harmonica đã cũ của mình, thay nhau đưa lên miệng mình.
Hút hai hơi thuốc, lại thổi vài tiếng kèn.
Không ra giai điệu gì, thậm chí hơi chói tai, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Từ nhỏ, Chu Sùng Dục đã rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ cần đến một môi trường hơi ồn ào đã không chịu được. Bây giờ bị tiếng kèn Harmonica của Lương Trì làm cho không thể tập trung được.
Cậu xoay người lại, muốn duỗi tay cướp kèn của Lương Trì để anh đừng thổi nữa.
“Làm gì.” Lương Trì phản ứng rất nhanh, lập tức nhấc tay sang bên, không cho cậu cướp.
Chu Sùng Dục vồ hụt, không chịu thua, vẫn muốn giành với anh: “Anh thực sự rất ồn…”
Cậu dừng một lát, lại cảm thấy hai chữ “rất ồn” không đủ để miêu tả mức độ đáng ghét của Lương Trì, thế là lại đổi cách nói, bĩu môi chê: “Ồn chết đi được.”
Lương Trì nằm ngửa, giơ tay quá đỉnh đầu không cho cậu lấy được, khóe miệng hơi nhếch lên, cụp mắt nhìn anh công nhân khắp người là bùn bên cạnh: “Tôi còn chưa chê cậu bẩn, cậu dựa vào đâu chê tôi ồn.”
Chu Sùng Dục không để ý nửa người của mình đã sắp bổ nhào lên người anh, biểu cảm rất nghiêm túc, như đang phụng phịu với anh: “Ồn là ồn.”
“Dục ơi, đây là nhà tôi.” Lương Trì đặt kèn Harmonica lên bàn trà trên đầu, nhanh chóng rụt tay về chuẩn bị dạy dỗ cậu: “Nhà tôi, tôi quyết định…”
Nói đoạn, anh dùng cánh tay kẹp cổ Chu Sùng Dục, đè đầu cậu xuống, dùng sức ấn cậu lên người mình.
Chu Sùng Dục không quan tâm có làm bẩn sofa hay không, nổi tính bướng bỉnh không chịu thua, không quan tâm gì nữa cả.
Cho dù không phải đối thủ về mặt sức mạnh, cậu vẫn ra sức chống lại trói buộc của Lương Trì. Sức không đủ thì dùng trọng lượng cơ thể đè xuống, cuối cùng chật vật đến mức cả người nằm lên người Lương Trì.
Hai cơ thể, không ai nhường ai, dùng sức cọ qua cọ lại qua lớp quần áo, nếu cọ không đúng chỗ sẽ sinh ra ảnh hưởng.
Vì không dùng được sức, Chu Sùng Dục muốn dùng cánh tay chống người lên trước, nhưng vừa khẽ chống xuống dưới, bàn tay đã sờ trúng một chỗ căng phồng.
“A…” Lương Trì đột nhiên kêu đau một tiếng, lập tức thả lỏng, rõ ràng bị cậu làm đau, cơ thể bất giác cong lại.
Chu Sùng Dục lập tức phản ứng lại mình sờ trúng cái gì, tai sung huyết, chân tay luống cuống nằm sấp trên người anh, không dám cử động.
“Muốn làm gì?” Nghỉ hai giây, đôi mày nhíu chặt của Lương Trì mới dần giãn ra, giơ tay lên vuốt mũi kẻ đầu sỏ Chu Sùng Dục: “Đánh không lại nên chơi thủ đoạn?”
Chu Sùng Dục nghe vậy mặt đỏ lên, sột soạt đứng dậy, lùi lại hai bước ngồi quỳ giữa hai chân Lương Trì.
“Tôi cũng không cố ý… Cố ý chạm vào.” Cậu nhỏ giọng nói, khí thế ngày càng yếu: “Ai bảo anh… Cứ thổi mãi.”
Nói xong cậu thậm chí không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn biểu cảm trên mặt Lương Trì.
Lương Trì bị cậu làm cho có phản ứng, đây là kết luận Chu Sùng Dục vừa đưa ra ngay sau đó.
Cậu bất giác nhớ lại lần trước Lương Trì dùng tay giúp cậu, nhớ đến cảm giác khi đó, nhớ đến sự xấu hổ kia.
Nhớ đến nước mắt chảy ra từ khóe mắt khi bị chạm vào.
Thật ra theo lý mà nói cậu cũng nên giúp Lương Trì một lần.
Cậu muốn giúp, nhưng cậu quá nhát gan, ước gì tìm được cái lỗ để chui vào.
Trước mặt cách đó không xa, Lương Trì lại bất động, vẫn nằm im như trước đó.
Sự im lặng cứ thế lan ra giữa hai người, nếu không ai nói chuyện trước, Chu Sùng Dục không biết tiếp theo phải tiến hành như thế nào.
Ngay khi cậu không biết nên làm thế nào, điện thoại của Lương Trì ở góc bàn đột nhiên rung lên.
Lương Trì cần lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi nghe máy.
“Alo, Sùng Nhiên.” Anh hắng giọng một cái, cánh tay giơ quá đầu, cười đáp lại lời chúc của đối phương: “Chú cũng thế, năm mới vui vẻ…”
Chu Sùng Nhiên gọi thoại trong nhóm chat, thời điểm này mỗi năm, Lam Sẫm đều gọi điện chúc mừng năm mới lẫn nhau.
Lương Trì cầm điện thoại, im lặng nghe âm thanh ở bên kia, vẫn chưa kịp lên tiếng nói gì đã cảm giác được người bên chân từ từ cúi người, cẩn thận từng li từng tí mở thắt lưng của anh.
Anh giật thót, muốn gọi “Dục ơi” để ngăn lại, nhưng ngại vì đang gọi điện thoại.
Thấy anh không phản kháng, Chu Sùng Dục to gan hơn. Tay bẩn quá dính toàn bùn đất, cậu bèn cúi người xuống, thử dùng lưỡi hôn bụng dưới Lương Trì.
Mềm mại và mềm mại chạm nhau, toàn thân Lương Trì cứng đờ, đầu dựa vào lưng ghế sofa ngửa ra sau, hơi nhíu mày.
Lại có thêm nhiều người tham gia gọi thoại trong nhóm chat, Thành Quyện đến, Phượng gia cũng đến, còn có mấy người bạn tham gia sản xuất album lần này của Lam Sẫm. Mọi người vẫn chưa ngủ, nhân dịp năm mới vui vẻ đấu võ mồm.
“Lão Quyện bắt máy chậm nhất, lát nữa trong nhóm phát lì xì… Không được ít hơn ba chữ số.”
“Anh Quyện bận gì thế, có phải lại đến bar tìm mấy chị xinh đẹp uống rượu không, sao không gọi bọn em với…”
Giọng Thành Quyện vang nhất, cười pha trò: “Mày mơ đi, đừng nói vớ vẩn, ông đây về nhà ăn bữa cơm đoàn viên đứng đắn…”
Nhưng Lương Trì không có tiếng động gì, im lặng mím môi, phải cố hết sức mới có thể ổn định hơi thở.
Có phần mãnh liệt quá, Chu Sùng Dục thậm chí không biết thu răng lại.
“Đúng rồi anh Trì…”
Giọng Chu Sùng Nhiên trầm thấp vang lên ở đầu kia điện thoại, ống nghe điện thoại hơi lọt âm, cách mấy mét cũng nghe được: “Thằng nhóc Sùng Dục lại chạy đến nhà làm phiền đúng không. Lúc nãy em gọi điện về nhà không có ai nghe máy.”
Nghe thấy tên mình, Chu Sùng Dục ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy phản chiếu cái bóng đau đớn và chịu đựng của Lương Trì.
Lương Trì chỉ có thể duỗi tay nắm tóc Chu Sùng Dục, hướng dẫn động tác của cậu, sau đó cố gắng thở nhẹ một hơi: “Ừ, thằng bé đang ở chỗ anh.”
Chu Sùng Nhiên nói với giọng đã đoán trước được: “Nó lại làm gì thế, ngủ chưa, nếu chưa ngủ thì bảo nó nghe điện thoại.”
“Thôi bỏ đi…” Âm cuối của Lương Trì đã biến thành âm hơi, ngẩng cổ liếc nhìn người nằm sấp trên chân: “Thằng bé… Đang bận việc, không thích để ý tới người khác.”
“À, vậy được…” Năm mới, Chu Sùng Nhiên cũng không muốn so đo với Chu Sùng Dục, thẳng thắn bỏ qua.
Lương Trì tùy tiện đối phó vài câu rồi cúp máy, tiện tay ném điện thoại xuống đất.
Hai tay nhẹ hàng đặt lên tai Chu Sùng Dục, Lương Trì cong eo, dần chiếm quyền chủ động.
Cho đến khi thoát lực, anh mới chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sofa, duỗi tay vuốt tóc giúp Chu Sùng Dục, lại lau vết óng ánh bên khóe mắt cậu.
“Học được ở đâu.” Lương Trì nhìn vành mắt ửng đỏ của cậu, không thể nhẫn tâm trách cứ, chỉ có thể khẽ thở dài: “Học cái xấu rồi.”
Chu Sùng Dục rút mấy tờ giấy bên cạnh, cụp mắt không dám nói gì.
Cậu còn có thể học ở đâu được, lại không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể lén học từ trong phim.
“Cổ họng có đau không.” Lương Trì nâng cằm cậu lên, ngón tay mơn trớn cây đinh thép nhỏ bên khóe môi phải của cậu.
“… Hơi hơi.” Tai Chu Sùng Dục lập tức đỏ lên một mức, cúi đầu vùi mặt xuống hết cỡ, im lặng mấy giây lại nhỏ giọng nói: “Nhưng không sao.”
Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, khó hơn cậu tưởng rất nhiều.
Nhưng chỉ cần là vì Lương Trì, cậu mệt chút cũng không sao.
Hai người lại khôi phục im lặng, vì tránh né ánh mắt của Lương Trì, Chu Sùng Dục đành phải cúi người, lại nằm lên người anh.
Tiếng hít thở hỗn loạn đan xen vào nhau như cuộc đối thoại không lời, tạo thành bầu không khí độc đáo đêm năm mới.
“Tại sao không làm bài tập của cậu nữa.” Một lúc sau, Lương Trì mới phá vỡ im lặng, chủ động hỏi.
“Buồn ngủ.” Giọng Chu Sùng Dục hơi khó chịu.
Đây không phải lời nói dối, gối lên người Lương Trì quá thoải mái, thực sự rất dễ buồn ngủ.
Lúc Chu Sùng Dục buồn ngủ, ngoài cửa sổ lại liên tục vang lên tiếng động.
Chống người lên nhìn, là mấy đóa pháo hoa bay tròn lên cao trong nền trời, lại lần lượt nổ tung rực rỡ.
Pháo hoa giống như sao băng, chiếu sáng đêm tối như ban ngày.
Năm mới, tạm biệt năm cũ.
Mãi đến bây giờ Lương Trì mới chậm chạp hiểu được ý nghĩa sâu sắc của ngày lễ long trọng này.
Lương Trì ngửa đầu nhìn trời, Chu Sùng Dục chỉ nhìn pháo hoa một lát rồi trộm nhìn gò má của anh.
“Lương Trì…” Chu Sùng Dục khàn giọng nói.
“Ừm?”
“Không có gì.” Nhìn ánh sáng nửa sáng nửa tắt trên mặt anh, Chu Sùng Dục nuốt khan một cái, cúi đầu xuống: “Năm mới vui vẻ…”
Lương Trì bỗng nở nụ cười, trong đôi mắt đẹp phản chiếu pháo hoa, dịu dàng.
“Ừ, cậu cũng vậy.” Anh xoa đầu Chu Sùng Dục.