• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong những ngày Lương Trì không ở Yến Xuyên, Chu Sùng Dục sẽ quay về căn hộ trong thành phố ở hai ngày cuối tuần như lời anh nói.

Mỗi lần sẽ vác theo một túi nhỏ, mang vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày đến, khi đi sẽ để đồ đạc ở lại. Lâu dần, đồ đạc của cậu ngày càng nhiều, cả căn hộ trông giống nhà hơn.

Năm ngoái cố gắng đẩy nhanh tiến độ, năm sau, các việc của Chu Sùng Dục ở phòng làm việc cũng không nhiều lắm.

Sau khi trở thành đối tác gia công của họ, Lam đã trở thành khách quen của phòng làm việc. Đặc biệt là lại bị Chu Sùng Dục phát hiện mối quan hệ của cậu ta và Trịnh Nghiêu, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện làm mới cảm giác tồn tại của mình.

Có lúc lấy cớ bàn công việc, đến văn phòng tìm Trịnh Nghiêu uống trà, có lúc dứt khoát lười tìm lý do, hoặc là đến vào sáng sớm, hoặc là đến tối sắp đi ngủ mới đến.

Đóng cửa lại, Chu Sùng Dục không biết hai người làm gì ở bên trong, cũng không có hứng thú biết.

Sau đó, để không làm bóng đèn của hai người, Chu Sùng Dục dứt khoát quay lại căn hộ của Lương Trì vào buổi tối. Cuối tuần rảnh rỗi còn làm vài món đồ thủ công.

Bao gồm nhưng không giới hạn, nung vài bình gốm để cắm hoa, dùng vật liệu khắc gỗ còn thừa làm bàn trà nhỏ, còn học theo hướng dẫn trên mạng đổi vải bọc cho ghế sofa đen trong nhà. Cuối cùng lại vẽ bảy tám bức tranh sơn dầu, đóng khung treo khắp tường.

Làm những việc này ngoài để giết thời gian ra, còn có thể thêm chút sức sống cho cách trang trí quá đơn giản trong nhà.

Trước kia Chu Sùng Dục chưa bao giờ sợ trống vắng, nhưng bây giờ Lương Trì không ở đây, chỉ có một mình cậu sống trong căn hộ lớn. Ban ngày còn đỡ, ban đêm tĩnh lặng khó tránh khỏi hơi vắng vẻ.

Kế hoạch ban đầu của Lương Trì tối đa là một tháng có thể về, nhưng chuyện này nối tiếp chuyện kia. Việc riêng của Lam Sẫm chưa xử lý xong, lại phải lo cho buổi biểu diễn đặc biệt ở nước ngoài của dàn nhạc jazz, ngày về nước chỉ có thể lùi lại.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Chu Sùng Dục sẽ chờ Lương Trì gọi video.

Trên màn hình điện thoại được cậu mở hai đồng hồ, một cái là Yến Xuyên, cái còn lại là London. Chênh lệch nhau tổng cộng bảy tiếng, bên cậu đã là nửa đêm, bên Lương Trì mặt trời vẫn chưa lặn.

Có lúc Lương Trì có việc làm chậm trễ, Chu Sùng Dục chờ điện thoại đến mức buồn ngủ, thà ôm điện thoại nhàm chán lăn lộn trên người cũng không muốn ngủ.

Khó khăn lắm mới chờ được cuộc gọi, còn phải đợi mấy giây mới nghe máy, để tránh để lộ sự thật mình đang chờ.

“Alo.” Cậu đưa di động ra xa, để cả khuôn mặt của mình lọt vào ống kính.

Bên kia điện thoại, Lương Trì thường xuyên đứng một mình trong hành lang khách sạn, ánh sáng hơi tối. Tuy mệt nhưng mặt mày luôn mềm mại thư giãn, im lặng nhìn cậu một lúc mới hỏi: “Đang làm vì vậy, buồn ngủ chưa.”

Chu Sùng Dục lắc đầu nói chưa, nghiêng người nằm trên giường, cẩn thận nghe Lương Trì thở vào micro.

“Em mới thay ga giường cho anh, vải đay, nằm rất thoải mái.” Chu Sùng Dục khẽ cọ chóp mũi lên giường, im lặng nghe bên kia nói chuyện, mí mắt trở nên ngày càng nặng.

Chắc chắn Lương Trì sẽ nói với cậu hôm nay mình làm gì, thỉnh thoảng chuyển ống kính về phía những người khác của Lam Sẫm cho Chu Sùng Dục nhìn anh cậu.

Lần nào cũng là buồn ngủ díp mắt lại, Chu Sùng Dục mới ngoan ngoãn nghe lời Lương Trì cúp điện thoại, sau đó ôm điện thoại chui vào chăn đi ngủ.

Một tháng đầu vẫn ổn, thời gian dài, mỗi lần trước khi cúp điện thoại, Chu Sùng Dục sẽ đến gần micro cụp mắt thì thầm nói câu ”Lương Trì ơi, em nhớ anh”. Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, để tránh chóp mũi tủi thân đến mức đỏ ửng của mình xuất hiện trong màn hình.

Tuần cuối cùng của tháng Tư, phòng làm việc nhận được một đơn đặt hàng lớn hợp tác sản xuất đồ chơi nghệ thuật.

Công ty đối phương ở Quảng Châu, Chu Sùng Dục phải đi cùng Trịnh Nghiêu, Khương Di đến đó ký hợp đồng, tiện thể tham gia hội chợ thương mại xuất nhập khẩu được tổ chức ở đó.

Kế hoạch ban đầu là ba người đi, nhưng trước khi xuất phát, Lam đột nhiên xuất hiện muốn đi theo. Nói một cách hoa mỹ là có thể thuận tiện liên lạc với nhà máy sau này.

Nghĩ rằng chi phí ăn uống đi lại của cậu ta cũng không cần phòng làm việc thanh toán, nhóm Chu Sùng Dục thực sự lười vứt bỏ người này, cũng ngầm đồng ý với ý tưởng lâm thời của Lam.

Ngày thứ hai đến Quảng Châu, Chu Sùng Dục nhận được tin nhắn của Lương Trì, nói rằng Lam Sẫm quyết định sẽ về nước để làm ca sĩ khách mời cho lễ hội âm nhạc Skyline đầu tiên do công ty quản lý đầu tư.

Thời gian biểu diễn là ngày mai, địa điểm ở Lâm Giang, gần phía nam hơn Yến Xuyên, cũng là một thành phố ven biển.

Chu Sùng Dục nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhiều lần xác nhận ngày biểu diễn, trong lòng bắt đầu trở nên phấn khích.

“Lúc nào chúng ta có thể về?” Cậu ngẩng đầu, hỏi Khương Di trước mắt đang dán mi giả trước gương.

“Ngày kia, ăn trưa xong với bên A là có thể đi.” Khương Di xoay người lại, lại lấy một hộp phấn trong túi xách ra, ngẩn người một lát mới nói tiếp: “Đúng rồi, hình như hội chợ chiều mai đã tạm thời bị hủy do vấn đề địa điểm, hoạt động sáng ngày kia có thể không đi.”

Trên mặt Chu Sùng Dục vốn đã lộ vẻ thất vọng, nghe cô nói vậy lập tức lại phấn chấn.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, Khương Di hiểu rõ cười hì hì, nhướng mày hỏi: “Có phải cậu cũng muốn đến Lâm Giang xem lễ hội âm nhạc không?’

Chu Sùng Dục chỉ có thể gật đầu, nửa giây sau lại cảm thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng Lương Trì cũng mới nói với cậu ngày mai Lam Sẫm sẽ về nước biểu diễn, sao Khương Di lại biết nhanh hơn cậu.

“Cậu biết họ sắp về?” Chu Sùng Dục mờ mịt hỏi.

Nụ cười trên mặt Khương Di đột nhiên cứng đờ, dừng một lát, hơi mất tự nhiên vỗ ngực giải thích: “Đúng rồi, tôi là fan trung thành mà, tin tức ngầm hơi bị nhạy đấy.”

Trước khi Chu Sùng Dục hỏi thêm gì khác, cô đã cầm lấy điện thoại liên tục đổ chuông, cúi đầu mở danh bạ.

“Tôi hỏi sếp Trần xem có thể đổi thời gian ăn cơm sang ngày mai không. Nếu có thể, chiều mai chúng ta xuất phát đến Lâm Giang, như vậy vừa vặn có thể xem buổi biểu diễn đêm của họ.”

Chu Sùng Dục im lặng nhìn cô gửi tin nhắn, bỗng chốc hơi thấp thỏm.

“Xong rồi.” Không lâu sau, Khương Di cho cậu xem điện thoại và nói.

Đôi mắt Chu Sùng Dục lập tức sáng lên, nhanh chóng cúi đầu gõ chữ, chuẩn bị nói với Lương Trì ngày mai mình có thể đến Lâm Giang.

“Ê, tạm thời đừng nói, để lại chút hồi hộp.” Khương Di đột nhiên đè tay lên, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ láu lỉnh, thoải mái khoanh tay.

“Nếu là tôi, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết trước, sau khi anh ấy biểu diễn xong sẽ bất ngờ xuất hiện. Các cậu lâu rồi không gặp, chắc chắn là một bất ngờ lớn.”

Nghe Khương Di nói vậy, Chu Sùng Dục hơi do dự.

Trên phương diện hẹn hò và chuẩn bị bất ngờ cho đối phương, cậu thực sự không bằng Khương Di.

Cậu vừa không biết nói ngon ngọt dỗ người khác, cũng không hiểu những đưa đẩy và thú vui lòng vòng kia. Cậu chỉ biết ngốc nghếch nói những lời thật lòng, làm những chuyện theo bản năng.

Trái tim lại bắt đầu đập nhanh trong ngực, như sự bồn chồn khi đối mặt với việc lớn, khó mà bình tĩnh.

Chu Sùng Dục không biết Lương Trì có vui không, cậu chỉ biết rằng mình vẫn chưa gặp anh mà đã căng thẳng và phấn khích sắp điên lên rồi.

Ngày mai, trong vòng chưa đầy hai mươi tư tiếng nữa, đến gặp Lương Trì.

Nghe thôi đã thấy tuyệt vời.

Sau đó Chu Sùng Dục vẫn nghe lời Khương Di, không nói cho Lương Trì biết mình sẽ đến Lâm Giang.

Sau khi ăn cơm trưa với bên A, họ lên đường rất sớm. Khi hạ cánh xuống Lâm Giang đúng lúc là chiều tối.

Vì đây là lễ hội âm nhạc đầu tiên do phía đầu tư tổ chức, để tạo đà, đội hình được mời biểu diễn rất hoành tráng, các ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc gần như chiếm một nửa.

Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc nằm ở bãi biển Vàng vùng ngoại ô phía tây thành phố, vé đã bán hết từ một tuần trước. Bên ngoài hàng rào do ban tổ chức dựng lên có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt không mua được vé, vây kín xung quanh đến mức không lọt một giọt nước.

Lam Sẫm là khách mời bất ngờ được mời đến tham gia biểu diễn, buổi biểu diễn được sắp xếp vào khoảng thời gian phong cảnh đẹp nhất khi mặt trời lặn.

Muốn liên lạc với người của Lam Sẫm cũng không được, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng bọn phe vé. Kế hoạch định dẫn Chu Sùng Dục vào trong của Khương Di đã thất bại.

Bôn ba đến trưa, mọi người đều hơi mệt. Cuối cùng Trịnh Nghiêu đề nghị tìm chỗ ăn cơm ở gần đó, sau khi buổi biểu diễn kết thúc có thể liên lạc được rồi nói tiếp.

Đi bộ vòng quanh bãi biển Vàng, không tìm được một nhà hàng nào tử tế, ngược lại có một gay bar ở ngay đối diện. Bên trong được trang trí rất cao cấp, khá nhiều người, phần lớn là du khách đến tham gia lễ hội âm nhạc.

Ba người Chu Sùng Dục vốn đang do dự, Lam ngay lập tức quyết định ăn ở đây luôn, bất chấp tất cả, trực tiếp kéo họ đi vào.

Trong menu của quán phần lớn là đồ uống, cũng có đồ ăn nhanh đơn giản nhất. Mấy người họ tùy tiện gọi vài món lấp đầy bụng, sau đó Lam lại uống rất nhiều loại cocktail đặc sắc.

Thời gian càng muộn, chỗ ngồi xung quanh ngày càng náo nhiệt.

Trên đầu là nhạc nền mơ hồ và thư giãn, ánh sáng dao động in lên người. Những người đến đưa rượu đều là các anh chàng trẻ tuổi lại đẹp trai, trên sân khấu còn có chàng trai trẻ mặc quần đùi huỳnh quang nhảy múa.

Đảo mắt đã uống nửa ly whisky, có vẻ tâm trạng Trịnh Nghiêu khá tốt, nâng ly đụng mạnh một cái với Chu Sùng Dục: “Bữa này… xem như là tiệc mừng, rót đầy vào rót đầy vào, anh Nghiêu mời.”

Vừa hoàn thành một vụ làm ăn lớn, ai cũng rất hài lòng. Trùng hợp bầu không khí xung quanh lại tốt, có thể kéo theo tâm trạng của con người cùng trôi nổi.

Nhưng ngoại trừ Chu Sùng Dục.

Trước kia cậu chưa bao giờ đến những nơi như thế này, bất kể là môi trường ồn ào xung quanh, hay là những người đàn ông kề sát mặt nhảy nhót trong sàn nhảy, đều khiến cậu cảm thấy câu nệ, không thả lỏng được.

“Chu Sùng Dục, cậu chỉ uống cái này?”

Thấy cậu luôn trốn trong góc dùng ống hút uống nước táo, Lam đến gần, híp đôi mắt hơi say rượu trêu chọc.

“Đến cũng đến rồi, dù sao cũng phải dính tí rượu chứ.” Nói đoạn, Lam lấy một cái chén bên cạnh giúp cậu, “Thử đi, đồ uống nổi tiếng của quán này, Jungle Bird, tôi uống thấy cũng được.”

Chu Sùng Dục nhíu mày nhìn ly cocktail màu cam, cầm lấy tò mò nhấp một ngụm.

Lúc đầu vị cũng được, nếm thử giống vị chua ngọt của dứa, sau đó lại bị thay thế bằng vị đắng nồng của cây cỏ, khiến cậu liên tục ho khan.

“Uống không quen à?” Lam sững sờ nhìn cậu, lập tức không biết làm thế nào.

“Thử cái này đi.” Khương Di ở đối diện lười biếng chống đầu, lại đưa một lý khác cho cậu, “Dirty Banana, chuối bẩn, không nhiều cồn.”

Từ lòng tin với khẩu vị của Khương Di, Chu Sùng Dục chỉ có thể lấy can đảm lần nữa, nâng ly lên thử nhấp một ngụm.

Lần này là ngọt, giống vị kem.

Ngon.

Chu Sùng Dục mờ mịt chớp mắt, tâm trạng lập tức từ u ám chuyển sang quang đãng, như thể tìm được kho báu gì đó, nắm chặt cái ly uống một ngụm to.

Bất tri bất giác, cơ thể trở nên hơi lâng lâng, Chu Sùng Dục im lặng nhìn quả bóng đèn trên sân khấu phía xa. Một lúc sau mới nhớ lấy điện thoại ra, tìm ảnh đại diện của Lương Trì, bấm mở khung trò chuyện đã ghim.

“Anh diễn xong chưa.” Cậu kiên nhẫn gõ chữ.

Bên kia không ngoài dự đoán vẫn chưa trả lời, Chu Sùng Dục lại gửi một biểu tượng khuôn mặt cười có sẵn trong ứng dụng nhập.

Cậu không nhìn rõ màn hình, ánh mắt như đông lại, nhìn chằm chằm mỗi một chữ trên bàn phím.

“Em đến Lâm Giang tìm anh.”

“Muốn ngủ với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK