• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau sân khấu của lễ hội âm nhạc, nhóm Lam Sẫm vừa bước xuống sân khấu đã được nhân viên dẫn đường quay lại lều tạm cho các nhóm nhạc nghỉ ngơi.

Chu Sùng Nhiên đi trước, đến trước cửa vén rèm lên giúp mọi người.

Lâm Giang gần phía Nam, vẫn chưa đến tháng Năm đã nóng. Tối nay đúng lúc không có gió, biểu diễn lại là một công việc tiêu hao thể lực, mấy người đổ mồ hôi đầy mặt, quần áo cũng ướt một nửa.

Sau khi đi vào, Chu Sùng Nhiên đặt cây đàn trên lưng sang bên cạnh, ngồi xuống ghế bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Lát nữa cùng đi ăn cơm đi?” Anh ngẩng đầu nhìn những người xung quanh một lượt, kéo khóa ba lô lại, hạ giọng hỏi.

“Được, quả thực đói rồi.” Người đầu tiên đi tới trả lời anh là A Bạc.

A Bạc là con lai Trung Đức, tóc hơi xoăn, cấu trúc xương của người nước ngoài, đôi mắt hồ ly cong lên khi cười.

Hắn đứng bên cạnh, tướng tá to hơn Chu Sùng Nhiên, nhưng vẫn lười biếng cúi đầu cọ lên người anh, hôn nhẹ một cái lên mặt anh: “Muốn ăn thịt nướng, thế nào.”

Gương mặt nghiêm túc của Chu Sùng Nhiên lập tức đỏ lên.

Cách đó không xa, Lương Trì đang bận quấn dây, Phượng gia ngồi xổm trên đất tháo bộ hiệu ứng. Dường như đã nhìn mãi thành quen với tình cảm của hai người này, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, hẳn là đều không phản đối chuyện ăn cơm.

Chỉ có Thành Quyện thậm chí không để ý đặt cây bass xuống, đã vội vã lấy điện thoại trong túi quần ra, ngồi xổm trong góc, hình như đang trả lời tin nhắn cho ai đó.

Gõ điện thoại một lúc, anh ta mới bớt thời gian ngẩng đầu lên, mất tập trung nói: “Mọi người đi đi, em có chút việc, đi trước.”

Chu Sùng Nhiên nghe xong nhíu mày, đi tới muốn xem thử anh ta đang bận chuyện gì, lại đá mông anh ta một cái: “Anh thì có chuyện gì đứng đắn?”

A Bạc đã sớm nhìn ra suy nghĩ của anh ta, cười một tiếng, lắc đầu chế nhạo với Chu Sùng Nhiên: “Lão Quyện đang yêu, vội đi đón người chứ sao?”

Thành Quyện nghe vậy vội vàng ôm điện thoại trốn ra sau, nở nụ cười lấy lòng, chỉ nói mập mờ: “Có việc thật mà.”

Chu Sùng Nhiên bất lực, không để ý tới anh ta nữa, chỉ có thể xoay người tiếp tục thu dọn đồ của mình.

Cuối cùng Lương Trì cũng cất đàn tổng hợp âm thanh vào túi, ngồi xuống chuẩn bị lấy điện thoại ra xem giờ.

Nhưng vừa bấm nút mở khóa, mấy tin nhắn chưa đọc trên màn hình khiến anh trố mắt vài giây.

Sau khi phản ứng tình hình hiện tại là như thế nào, Lương Trì mới chậm nửa nhịp trở nên căng thẳng, nhanh chóng gọi lại. Tiếc là chờ một lúc lâu cũng không thấy đối phương nghe máy.

“Sùng Nhiên, A Dục có gửi tin nhắn cho chú không?” Cúp điện thoại, Lương Trì bình tĩnh hỏi người bên cạnh.

Chu Sùng Nhiên sững sờ, cũng lấy điện thoại ra xem rồi nhanh chóng lắc đầu với anh.

Lương Trì nghe xong hơi nhíu mày, lại thử gọi mấy cuộc cho Chu Sùng Dục, đáng tiếc vẫn là trạng thái không ai kết nối.

“Hình như em ấy đến Lâm Giang, bây giờ anh không liên lạc được với em ấy.” Lương Trì cất điện thoại, hơi lo lắng nói.

“Nhóc Sùng Dục cũng tới?” Thành Quyện bên cạnh đột nhiên nói chen vào, biểu cảm trông như biết chuyện gì đó.

Lương Trì và Chu Sùng Nhiên nhìn nhau một cái, nhanh chóng đồng loạt nhìn Thành Quyện như hỏi tội.

Bị hai người nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi trong lòng, Thành Quyện đành phải thành thật khai báo, đứng lên vẫy tay với mọi người: “Được, có lẽ em biết cậu ấy ở đâu, đi thôi.”

Kế hoạch ăn cơm chung tạm thời bị gác lại, nhóm người nhanh chóng cầm đồ, theo Thành Quyện ra khỏi địa điểm.

Vẫn chưa đến giờ kết thúc, giữa sân khấu vẫn có tiếng hát bay xa. Cho dù là khán giả không mua được vé bị ngăn bên ngoài địa điểm cũng có thể nghe chung chung.

Cố gắng đi tránh người hâm mộ tụ tập, nhóm Lương Trì cố ý đi vòng từ phía sau, mới quay trở lại đường lớn.

Thành Quyện vừa cúi đầu xem điện thoại vừa đi trước dẫn đường. Dựa theo định vị được gửi vào khung trò chuyện, cuối cùng họ đi tới một quán bar bên kia đường.

Dừng lại kiểm tra kỹ biển hiệu, Thành Quyện lại liếc nhìn đám đông qua lại xung quanh, xấu hổ cười, “Ồ, gay bar à…”

Bốn người sau lưng cũng có biểu cảm khác nhau, có người nhẹ nhõm, lại có người nghiêm túc và lo lắng.

Đi vào theo tiếng hát trên sân khấu, ánh sáng ở đây tối tăm, không khí mập mờ, đốm sáng đủ màu sắc nhảy nhót bao phủ khắp nơi.

Có thể nhìn thấy những người đàn ông mặt đẹp dáng chuẩn ở khắp nơi. Có người hào phóng thể hiện điệu múa của mình, có người chỉ ngồi trong góc nhỏ của mình chờ con mồi mắc câu, cũng có người nhìn thấy nhóm họ năm trai đẹp đi tới, thậm chí nhiệt tình huýt sáo với họ.

Từ xa, Thành Quyện đã nhìn thấy Khương Di chống cằm ngồi bên bàn tròn, hai người nhìn nhau nửa giây rồi vẫy tay với nhau.

Bên cạnh Khương Di, Trịnh Nghiêu và Lam rõ ràng đã uống khá nhiều, ánh mắt rời rạc. Một người vừa chủ động hôn người kia xong, lại bị người sau chủ động hôn lại, hình như đang so xem kỹ thuật hôn của ai tốt hơn.

Bên kia bàn, là Chu Sùng Dục và một người đàn ông xa lạ không biết xuất hiện từ đâu.

Người kia khoảng ba mươi tuổi, tuổi không nhỏ, trong tay nâng ly vang đỏ, vừa nói chuyện vừa làm bộ lắc ly rượu qua lại.

Lương Trì càng nhìn càng thấy người này mưu đồ làm loạn, nếu không tại sao luôn thèm thuồng dựa sát vào Chu Sùng Dục nhà anh.

Lương Trì bước nhanh về phía trước, dừng lại bên cạnh bàn, khẽ vỗ vai người bên trong, “Dục ơi…”

Dù đã uống say, Chu Sùng Dục cũng sẽ không trở nên nói nhiều hơn. Cậu chỉ im lặng ngồi đó, cơ thể lắc lư, ánh mắt đờ đẫn như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của mình.

Bị một tiếng Dục ơi gọi về, cậu sững sờ ngẩng đầu, ánh mắt tan rã đột nhiên có tiêu điểm trong khoảnh khắc nhìn thấy Lương Trì.

“Chồng, chồng ơi.”

Chu Sùng Dục đứng bật dậy, khuỷu tay suýt nữa đẩy người đàn ông xa lạ bên cạnh ngã nhào.

Cậu vội vàng bước ra khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Lương Trì, như thể xem những người xung quanh hoàn toàn không tồn tại, cánh tay chủ động vòng lên cổ đối phương.

“Chồng ơi… anh đến rồi.” Đôi mắt cậu đen láy và ướt át, nghiêng đầu ngoan ngoãn dựa vào vai anh, thì thào nói nhỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh hơi đen mặt ngoại trừ Chu Sùng Nhiên. Những người khác như xem việc vui, hết sức ngạc nhiên trước dáng vẻ chủ động gần gũi của Chu Sùng Dục.

Đã lâu rồi không gặp Chu Sùng Dục, Thành Quyện cười “ha” một tiếng, nửa đùa nửa thật duỗi tay vỗ đầu cậu, “Nhóc Sùng Dục, chưa kết hôn đã vội vã gọi thân mật thế?”

Chu Sùng Dục nhíu mày, trốn ra sau tránh khỏi bàn tay đối phương.

Trong số các thành viên của Lam Sẫm, người cậu không thích nhất là Thành Quyện. Lần nào cũng không có cảm giác ranh giới, luôn xem cậu là trẻ con, biết cậu không thích còn cố sờ đầu cậu.

“Ai bảo, chưa kết hôn.” Chu Sùng Dục chóng mặt, một tay bám vào Lương Trì, chậm rãi chống người người.

Sau khi đứng vững hơn, cậu mới đột nhiên duỗi tay trái ra, xoay mu bàn tay ra ngoài. Không phân biệt được Thành Quyện ở hướng nào, trực tiếp để lộ chiếc nhẫn bạc khắc dãy núi với mọi người.

“Nhận giấy chứng nhận rồi nhé.” Cậu cắn môi, bướng bỉnh như muốn chứng minh cho bản thân, dừng một lát lại bổ sung: “… Hợp pháp đấy.”

Mọi người xung quanh lập tức trở nên im lặng.

Sau khi nói xong mấy chữ giật gân này, Chu Sùng Dục như mệt lả, lại nằm trong lòng Lương Trì, nhắm mắt lại không nhúc nhích nữa.

Khương Di và Thành Quyện dựa vào nhau, không hẹn mà cùng rơi vào im lặng, biểu cảm trên mặt rõ ràng hơi kinh ngạc và ngơ ngác.

Trịnh Nghiêu và Lam cũng không so kỹ thuật hôn nữa, hình như tỉnh rượu hơn phân nửa, lặng lẽ lấy cọng khoai tây trên bàn cho vào miệng, hình như đang nghi ngờ mức độ tỉnh tảo của đầu óc lúc này.

Biểu cảm trên mặt Chu Sùng Nhiên là phong phú nhất, ban đầu hơi tức giận, sau đó là mờ mịt, khó tin, cuối cùng mới chậm rãi bình phục, trở nên thản nhiên, bất đắc dĩ chấp nhận.

Không nói với ai, bí mật kết hôn chớp nhoáng, đúng là chuyện mà em trai anh có thể làm ra.

Chu Sùng Nhiên thực ra mừng cho cậu.

Nhưng điều khiến anh không ngờ đó là, Lương Trì trong ấn tượng luôn trưởng thành vững vàng, vậy mà cũng sẽ làm liều theo Chu Sùng Dục như vậy. Thậm chí không bàn bạc với anh, thậm chí còn giấu anh một thời gian rất dài.

“Anh Trì, lần này anh hơi không có tình nghĩa nha.”

Mắt thấy bầu không khí hơi xấu hổ, Thành Quyền không nhịn được nhảy ra, vỗ vai Lương Trì như hòa giải, “Chuyện tốt như vậy sao không nói cho bọn em biết sớm hơn, lúc nào mời uống rượu mừng?”

Lương Trì quay đầu liếc nhìn mọi người, ánh mắt hiện vẻ phức tạp, hơn một nửa trong đó là nụ cười bất đắc dĩ và cưng chiều con ma men trong lòng.

Vốn nên tìm một cơ hội chính thức hơn để thông báo với mọi người họ đã kết hôn. Kết quả bị Chu Sùng Dục thuận miệng nói ra như vậy, không để cho người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý gì cả.

Lương Trì nghiêng người để đầu Chu Sùng Dục dựa vào vai mình, sau đó cúi người, cánh tay dùng lực bế ngang cậu lên.

“Anh đưa người đi trước…”

Bế Chu Sùng Dục đi ra ngoài, lúc đi qua Chu Sùng Nhiên, Lương Trì dừng lại liếc nhìn anh một cái, hạ giọng nói: “Ngày mai anh lại tìm chú.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK