Một tuần sau, phòng làm việc của Trịnh Nghiêu khai trương suôn sẻ.
Chủ và nhân viên tổng cộng có ba người.
Trịnh Nghiêu là ông chủ lớn kiêm giám đốc sản xuất của phòng làm việc. Dù là kết nối với nhà máy, hay là chọn mua nguyên liệu thô, mọi công việc bẩn thỉu và mệt nhọc đều do cậu ta lo liệu.
Khương Di xem như giám đốc tiếp thị mà cậu ta thuê, với tài nguyên các mối quan hệ trong giới kinh doanh của mình, chưa đầy hai ngày đã tranh thủ được khá nhiều đơn đặt hàng và ý định hợp tác cho họ.
Còn Chu Sùng Dục là nhà thiết kế chính, nhiệm vụ hằng ngày là ngồi trước bàn làm việc, vẽ bản thảo mẫu, làm ra bán thành phẩm tương ứng. Sau đó mang cho lãnh đạo trực tiếp là Trịnh Nghiêu xem qua.
Phòng làm việc nằm ở khu Yến Sơn, chỉ cách trường cũ của họ hai con phố, cách là Lương Trì cũng không xa.
Tầng một là mặt tiền, tầng hai dùng làm phòng làm việc và xưởng thủ công. Còn lại hai phòng nhỏ vừa vặn cho cậu và Trịnh Nghiêu mỗi người một phòng, còn có thể tiết kiệm tiền thuê phòng bên ngoài.
Hôm qua, Chu Sùng Dục đi lấy những bức điêu khắc mình đem từ Bangkok về.
Khoảng thời gian trước, Chu Sùng Nhiên bảo lãnh cậu ra khỏi đồn cảnh sát, hai người đến nhà Thành Quyện ở nhờ nên không mang được quá nhiều hành lý, chỉ có thể đóng thùng và gửi trong kho chứa container.
Phòng làm việc của Trịnh Nghiêu vừa khai trương, cậu đã có chỗ để.
Sau khi xếp gọn gàng những bức tượng gỗ lên kệ vừa mua trong phòng làm việc, Chu Sùng Dục ngồi bên bàn làm việc của mình, mở một túi đất sét nặn mới, bắt đầu nặn tượng nhỏ theo bản thiết kế vừa vẽ xong.
Vừa dùng gậy đào lỗ trên đất sét, thỉnh thoảng cậu sẽ thất thần nhìn bình thủy tinh cắm đầy hoa hồng trắng bên cạnh.
Đó là hoa Lương Trì tặng cậu tuần trước, cậu mang về, lập tức cắt cành, ngâm trong dịch dinh dưỡng.
Sau một tuần, hoa đã không còn tươi như lúc mới mang đến, cậu chỉ có thể cố gắng nhìn thêm, lại nhìn thêm trước khi nó hoàn toàn khô héo.
Nếu có thể nhìn mãi thì tốt biết mấy, Chu Sùng Dục tô màu cho đất sét, im lặng nghĩ.
Gần đến giờ ăn trưa, Trịnh Nghiêu trở về, đúng lúc gặp Khương Di dưới tầng. Hai người ồn ào đi lên tầng, từ xa đã có thể nghe thấy âm thanh.
Họ đi vào phòng làm việc, Chu Sùng Dục đã làm xong bản thiết kế và hàng mẫu, đang ở đó dùng dao gỗ khắc bừa.
“Đây là những thứ cậu khắc trước đó hả?” Trịnh Nghiêu nhìn tượng gỗ mới xếp trên kệ, cầm một cái lên nhìn rồi khen: “Được đấy, nếu những cái này làm thành sản phẩm, chắc chắn có thể bán được giá cao.”
“Cậu chắc chắn cái này có thể bán?” Khương Di nhíu mày nhìn chằm chằm con vịt ngửa bụng lên trời trong tay cậu ta, không nhịn được đánh giá: “Có cảm giác… cute xấu xí.”
Trịnh Nghiêu lườm cô một cái: “Cậu thì biết cái gì, càng xấu, hình dáng càng kỳ lạ mới bán được giá cao. Mắt nhìn của mọi người bây giờ đã thay đổi rồi…”
“Không bán.” Chu Sùng Dục đột nhiên lạnh lùng ngẩng đầu, lườm hai người một cái, trong lòng thầm trách họ không biết thưởng thức.
“Được được, không bán cũng được, cứ trưng bày thế này cũng tốt.”
Như thể cố tình muốn trêu cậu, Trịnh Nghiêu đê tiện đi tới bên cạnh cậu, cúi người xuống bình hoa, biết mà còn hỏi: “Tôi bảo này anh Dục, hoa của cậu do ai tặng thế.”
Từ sau lần trước gặp Lương Trì tới đón cậu bên ngoài nhà hàng, tinh thần hóng hớt của Trịnh Nghiêu bắt đầu cháy rừng rực.
Tay Chu Sùng Dục dính đầy bụi đất, dán lên trán cậu ta đẩy mạnh một cái: “Tránh xa ra.”
“À.” Trịnh Nghiêu cô nhịn cười, lè lưỡi với cậu, một lúc sau lại hỏi: “Mai đến Bắc Kinh tham dự hội chợ thương mại, cậu thu dọn đồ xong chưa.”
Chu Sùng Dục tập trung khắc miếng gỗ trong tay, lắc đầu nói: “Vẫn chưa.”
Cậu đã không gặp Lương Trì hai ngày rồi.
Ngày đó sau khi nhận được hoa, cũng chỉ vội vàng tụ tập ở nhà Thành Quyện vào buổi tối Tết dương lịch. Những người của Lam Sẫm đều ở đó, họ cũng không có cơ hội ở riêng.
Bình thường hai người đều bận. Lương Trì không chỉ phải trông coi cửa hàng của anh, còn bận sắp xếp lại buổi biểu diễn với Lam Sẫm. Sự nghiệp của Chu Sùng Dục ở phòng làm việc vừa mới bắt đầu lại, mỗi ngày gần như bận từ sáng đến tối.
Nhà Lương Trì gần phòng làm việc, nếu anh về sớm sẽ cố ý đi đường vòng tới đây, đứng dưới tầng gửi tin nhắn cho Chu Sùng Dục. Hai người vẫy tay qua cửa sổ, chúc nhau ngủ ngon.
Thật ra Chu Sùng Dục rất muốn đi xuống, nhưng cậu sợ mình sẽ chìm đắm quá nhanh.
Lương Trì càng tốt với cậu, cậu càng lo lắng mình sẽ vội vàng đưa ra một quyết định sai lầm, hại họ lại quay về trạng thái trước đó.
Mọi người đều nói rằng suy nghĩ kỹ trước khi hành động, lần này cậu muốn cho mình đủ thời gian để suy nghĩ.
Khi mới đến Bangkok, để kiềm chế kích động muốn quay lại đi tìm Lương Trì, cậu đã đặt mục tiêu cho mình đó là làm xong một trăm bức điêu khắc mới được về nước.
Lần này Chu Sùng Dục cũng định dùng cách tương tự.
Một trăm cái nhiều quá.
Phải điêu khắc đủ năm mươi cái mới có thể rung động.
…
Sáng sớm hôm sau, ba người xuất phát đến Bắc Kinh.
Đi chiếc Mercedes màu đen của Khương Di, Trịnh Nghiêu phụ trách làm tài xế, Chu Sùng Dục và Khương Di phụ trách lăn ra ngủ ở ghế sau.
Quy mô của hội chợ thương mại lần này rất lớn, có rất nhiều công ty lớn uy tín đến tham dự, có nhà cung cấp nguyên vật liệu nổi tiếng trong nghề, cũng có nền tảng thương mại điện tử có lượng truy cập lớn và tài nguyên lớn.
Khi thực sự đến hội chợ thương mại, Chu Sùng Dục mới phát hiện thật ra lần này mình không cần phải đến.
Bàn chuyện hợp tác và xây dựng mối quan hệ đã có Khương Di, giới thiệu sản phẩm nhà mình đã có Trịnh Nghiêu. Đây đều là những chuyện quá phức tạp đối với Chu Sùng Dục, cậu không làm được, cũng hoàn toàn không nói chen vào được. Chỉ có thể giúp một vài công việc bổ sung, không có tác dụng gì mấy.
Hội chợ triển lãm kéo dài trong ba ngày, ngày đầu tiên vì là buổi chiều nên không có nhiều người đến, hai ngày sau mới là quan trọng.
Ngày thứ hai, mặc dù không giúp được gì nhiều nhưng vẫn bận rộn cả buổi sáng. Nhân lúc nghỉ giữa trưa, Chu Sùng Dục mới có thời gian ăn cơm hộp.
Đồ ăn bên trong đã nguội, mùi vị cũng bình thường, chỉ có thể ăn tạm.
Lúc gần ăn xong, điện thoại trong túi rung lên, Chu Sùng Dục lấy ra nhìn, phát hiện là Lương Trì gọi điện.
Cậu vội vàng ném đũa đi, cũng không đoái hoài ăn cơm nữa, chạy chậm ra bên ngoài sảnh triển lãm, tìm một chỗ có tín hiệu tốt, bình tĩnh hai giây mới nghe máy.
“Alo?” Vì mới chạy một đoạn, hơi thở của Chu Sùng Dục hơi bất ổn.
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói vừa trầm vừa nhẹ nhàng của Lương Trì, hình như có gió, có thể nghe thấy tiếng vù vù.
“Tôi đến phòng làm việc tìm em, kết quả không thấy em.” Lương Trì chậm rãi nói: “Nghe anh em nói, em đến Bắc Kinh rồi?”
“Ừ…”
Chu Sùng Dục siết chặt điện thoại, cúi đầu dùng mũi chân cọ mặt đất. Mới chỉ vài ngày không nói chuyện với Lương Trì, lúc này trong lòng lại không khỏi căng thẳng.
“Đến tham gia hội chợ thương mại, có rất nhiều cơ hội hợp tác.” Chu Sùng Dục mím môi, nói đơn giản.
“Sao không nói với tôi một tiếng?” Hình như Lương Trì do dự một lát, “Vì… Không muốn tôi tìm em à?”
“Không phải.” Chu Sùng Dục vội vàng phủ nhận, muốn giải thích nhưng nói không rõ.
Thật ra hôm qua trước khi đi, cậu đã định nói cho Lương Trì biết mình sẽ đến Bắc Kinh, nhưng nghĩ lại, bây giờ họ chưa xác định quan hệ. Nếu báo cáo lịch trình cho nhau như bạn bè bình thường quả thật hơi kỳ lạ.
“Chỉ là vẫn, chưa quen thế này.” Chu Sùng Dục cắn môi, hơi ngượng ngùng nói.
Đầu bên kia điện thoại, Lương Trì im lặng mấy giây, đột nhiên gọi tên cậu: “Dục ơi…”
Chu Sùng Dục chờ mãi không thấy câu tiếp theo, chỉ có thể ngẩn người đáp lại: “Ừm?”
“Tôi hơi nhớ em.” Lương Trì hạ giọng, dường như do dự rất lâu mới thì thầm một câu như vậy.
Chu Sùng Dục nghe xong mặt bỗng dưng đỏ bừng.
“… Ừm.” Cậu đổi tai nghe điện thoại, mũi chân lại tiếp tục cọ trên mặt đất vài lần, vì không ai nhìn thấy cho nên không cần khống chế nụ cười ở khóe miệng, “Em cũng, nhớ anh.”
“Thật không?” Hình như Lương Trì cũng cười một tiếng.
Dường như không nhìn mặt là có đủ can đảm có thể nói thẳng những suy nghĩ trong lòng, Chu Sùng Dục tạm thời quên sạch bình tĩnh và kiềm chế.
“Thật mà.” Cậu đứng ngược gió, nhỏ giọng nhắc lại, “Không lừa anh.”
Bên phía Lương Trì hơi ồn, nghe giống như đang đi bộ, một lúc sau mới đột nhiên nói: “Thế à, vậy tôi không đi nữa.”
Chu Sùng Dục sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng được.
“Anh ở đâu.” Cậu vừa nghe điện thoại vừa mờ mịt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng đối phương: “Lương Trì… Anh đến Bắc Kinh rồi à.”
Vừa dứt lời, sau lưng đã va vào một thân hình rộng lớn.
Chu Sùng Dục chậm nửa nhịp quay đầu lại, mới phát hiện Lương Trì đột nhiên xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
Như kỳ tích vậy.
“Lạnh không.” Tai Lương Trì bị lạnh cóng hơi đỏ, nhưng vẫn theo thường lệ tháo khăn quàng cổ ra, quấn quanh cổ cậu.
Chu Sùng Dục thất thần cất điện thoại, biểu cảm hơi lúng túng. Không biết Lương Trì có nhìn thấy lúc nãy chậu chạy chậm ra ngoài nghe điện thoại, còn cười ngu không.
“Đến rồi sao không nói cho em.” Chu Sùng Dục ngước mắt trừng Lương Trì một cái, rầu rĩ hỏi.
“Em đến vì công việc, tôi sợ em phân tâm.” Lương Trì cúi đầu tiến về phía trước, đứng rất gần cậu, nhỏ giọng nói, “Hơn nữa… Cũng không biết em có muốn gặp tôi không.”
Chu Sùng Dục á khẩu, sự thẳng thắn trong điện thoại vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
“Bên ngoài lạnh, đi vào trước đã.” Cậu xoay người, chỉ chỉ bên trong hội trường, ngượng nghịu nói.
Gần đến giờ bắt đầu buổi chiều, hầu hết mọi người vừa đi ăn cơm bên ngoài về, đứng xếp hàng đi vào.
Xung quanh quá hỗn tạp và ồn ào, họ không có thời gian nói chuyện.
Cúi đầu vội vàng đi về phía khu triển lãm, vừa đến chỗ rẽ, Chu Sùng Dục đã nhìn thấy Khương Di đang huơ cánh tay với mình.
“Chạy đi đâu thế, đang tìm cậu đây.”
Khương Di không nhìn thấy Lương Trì đi sau cậu, chỉ đi tới kéo cậu, vội vàng nói: “Trịnh Nghiêu vừa gọi điện thoại nói có một người Thái tìm cậu, buôn bán gỗ, nói là rất thân với cậu…”
Chu Sùng Dục nghe vậy ngẩn người, đang định hỏi người ở đâu, bên cạnh cách đó không xa vang lên giọng phổ thông pha lẫn tiếng Thái.
“Chu Sùng Dục ơi…”
Như một cơn gió, khiến người ta không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Lam mặc một chiếc áo khoác da chồn màu đỏ đậm cực nổi bật, tiến lên ôm chầm lấy cậu, không hề xa lạ ôm eo cậu, phấn khích hét: “Lâu lắm rồi không gặp, có nhớ tôi không?”