• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Trì cúi đầu nhìn Chu Sùng Dục.

Đôi mắt cậu thanh niên trong veo sáng ngời, như viên mã não màu đen chạm vào vỡ luôn.

Lương Trì nhìn một lúc, lại nhanh chóng nhìn thẳng, sau khi suy nghĩ vẫn quyết định phải dạy dỗ cậu. Anh dừng một lát, hạ giọng nói: “Ừ, giận thật.”

Chu Sùng Dục nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt lập tức trở nên luống cuống.

Cậu không có kinh nghiệm trải qua tình huống này. Trước kia hoàn toàn không để ý người khác giận cậu, bây giờ để ý cũng không biết nên làm thế nào.

Trực tiếp nói xin lỗi, hình như không đủ. Tìm cách dỗ Lương Trì vui vẻ xin anh tha thứ, Chu Sùng Dục lại không biết trò mềm mỏng nói lời ngon ngọt.

Có lẽ cậu thực sự nên gọi điện hỏi Khương Di trước, bây giờ vào trong núi, điện thoại thường xuyên mất tín hiệu.

Chu Sùng Dục đứng tại chỗ bứt rứt cả buổi cũng không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể bất chấp khó khăn, do dự một lát mới thử kéo góc áo Lương Trì, như đang yếu thế.

Lương Trì đứng im, không có phản ứng gì.

Ngay khi Chu Sùng Dục đang vắt hết óc cố gắng suy nghĩ cách nhận sai khác, anh cậu đột nhiên cầm tờ hóa đơn sải bước quay lại.

“Đi thôi, nộp tiền xong rồi.” Chu Sùng Nhiên vẫy tay với hai người.

Không biết chột dạ hay xấu hổ, Chu Sùng Dục lập tức rụt bàn tay đang kéo Lương Trì về.

Lương Trì lại rất tự nhiên, chỉ quay đầu đưa mắt với Chu Sùng Nhiên, sau đó nghiêng người chờ Chu Sùng Dục đi trước mới lẳng lặng đi sau cậu.

Quay về vẫn là Lương Trì lái xe.

Chu Sùng Dục và anh cậu ngồi ở ghế sau. Hai anh em một trái một phải, đều nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

Đoàn người đã đi đến huyện Vân Thố về phía Tây, họ không thể đuổi kịp trong một ngày. Chỉ có thể tìm một huyện nghỉ qua đêm, ngày mai tiếp tục đuổi theo.

Trên đường quốc lộ vẫn đang mưa, tốc độ xe không thể tăng lên được.

Chập tối, cuối cùng cũng lái xe vào thị trấn. Họ tìm một quán trọ nhỏ khá ổn ở ven đường, đặt một phòng gia đình.

Sau khi nhận thẻ phòng, Chu Sùng Nhiên đúng lúc có điện thoại, Lương Trì lấy ba lô xuống xe, vào phòng trước với Chu Sùng Dục.

Chu Sùng Dục bước đi chậm rì rì, nếu bước mạnh quá lớp vải quần luôn cọ vào vết thương trên đầu gối cậu. Lúc ở trạm y tế cậu không dám nói với y tá mình bị ngã đau, y tá thấy môi cậu tái nhợt cũng chỉ lấy bình oxy và đường gluco cho cậu.

Dựa trên kinh nghiệm chịu đau nhiều năm của cậu, cú ngã xe máy thật ra không hề nhẹ. Trên đường quốc lộ toàn là xi măng cứng, chắc chắn bị ngã bầm tím, ngoài ra có lẽ vẫn có vài chỗ bị hòn đá sắc nhọn quẹt rách da.

Để có thể bị mắng ít đi vài câu, Chu Sùng Dục cúi đầu đi về phía trước, chịu đau không nói mình khó chịu.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ đó là vừa vào phòng, Lương Trì đóng cửa lại, nói với cậu bằng giọng bình tĩnh: “C.ởi quần ra.”

Chu Sùng Dục sững sờ: “Hả?”

Lương Trì lẳng lặng nhìn cậu, chậm rãi đến gần, nghiễm nhiên đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cậu, duỗi tay về phía cậu: “Hay là tôi cởi giúp cậu?”

“Không, không cần.” Mặt Chu Sùng Dục lập tức đỏ lên, lùi lại nửa bước.

Bất kể là chuyện gì, có lẽ không thể giấu khỏi mắt Lương Trì được.

Chán nản nhận ra được điều này, Chu Sùng Dục hơi mất tự nhiên đi vào trong, hì hục hồi lâu mới mở khóa lưng quần, ngượng ngùng c.ởi quần đến mắt cá chân.

“Lại đây, ngồi xuống.” Lương Trì chỉ giường.

Bên này cao hơn mặt nước biển, nhiệt độ thấp, một năm bốn mùa không cần dùng đến máy điều hòa. Vào mùa không cần hệ thống sưởi, phòng chỉ có chăn điện. Lương Trì sợ cậu lạnh, cố ý chỉnh chăn lên mức cao nhất, để cậu ngồi cũng có thể thoải mái hơn.

Chu Sùng Dục nhanh chóng nghe lời ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân. Chỗ bị ngã vào ban ngày đã bầm tím một mảng lớn, bên trái nặng, bên phải nhẹ hơn. Hai nơi đúng lúc đều nằm dưới đầu gối, đi đường khẽ cong chân sẽ đau.

Lương Trì hờ hững liếc nhìn cậu, im lặng lấy thuốc trong túi ra.

Chẳng biết từ lúc nào, dự phòng cồn khử trùng và bạch dược Vân Nam trong người đã trở thành thói quen khắc sâu trong tiềm thức của anh.

Hai người đều quen với quá trình này, không ai nói thêm gì nữa.

Lương Trì ngồi ở mép giường, cúi đầu giúp cậu sát trùng bằng cồn. Chu Sùng Dục ngoan ngoãn quay mặt sang một bên, chịu đau không nói tiếng nào để anh bôi thuốc.

Ngồi dựa vào đầu giường một lúc, Chu Sùng Dục lại cầm cái túi vừa rồi đặt xuống đất lên, lấy thứ gì đó ở bên trong, cầm trong tay, nhìn nhiều lần.

Lương Trì liếc cậu qua khóe mắt một lúc, không cần ngẩng đầu cũng biết hành động của cậu, anh khẽ hỏi: “Cầm cái gì thế, còn che che giấu giấu không cho người khác xem.”

Bị anh nói như vậy, Chu Sùng Dục hơi xấu hổ, do dự một lát mới như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, duỗi tay mở ra cho anh xem.

“Tôi đã nung nó ở trường lúc rảnh rỗi.”

Chu Sùng Dục mím đôi môi khô nứt, lấy can đảm giải thích: “Tôi vừa học được cách nung, thời gian hơi vội, hình dạng… Không được đẹp lắm.”

Nghe hồi lâu vẫn không hiểu đó là cái gì, Lương Trì ngước mắt nhìn đồ trong tay cậu.

Chỉ thấy đó là một khối thủy tinh trong suốt, chủ thể là màu băng xanh, hình dạng giống một ngọn núi. Trên đỉnh núi chuyển sang màu đỏ, thoạt nhìn giống mắc ma sắp phun trào, đỉnh núi còn có một vòng kim loại, tạo thành một sợi dây chuyền tinh xảo.

“Chúc mừng, chúc mừng sinh nhật.” Chu Sùng Dục nắm khối thủy tinh trong tay, đưa cho anh.

Lương Trì nghe vậy sững sờ, nhớ lại nửa giây mới nhớ ra hôm nay đúng là ngày 30 tháng 6, mình vừa tròn ba mươi tuổi.

Thật ra sau khi trưởng thành rời khỏi nhà, Lương Trì chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật.

Một là vì không thích chúc mừng và náo nhiệt, hai là vì mỗi năm trôi qua nhanh hơn, thời gian và tuổi tác khiến anh dần mất khái niệm. Thỉnh thoảng là bận quá quên mất, sau đó cũng chỉ nghĩ, rồi lại thôi.

Mọi người đều nói tam thập nhi lập1, nhưng Lương Trì không cảm thấy sau sinh nhật thì có thể thế nào. Anh vẫn là anh, dù là về sinh lý hay tâm lý, đều cảm thấy không có gì thay đổi.

[1]

“Chạy từ xa tới đây, thậm chí không cần cái mạng nhỏ chỉ để tặng cái này?” Lương Trì nhẹ nhàng cụp mắt xuống, khẽ đẩy trán Chu Sùng Dục một cái, giọng điệu hơi trách mắng.

Nhắc đến chuyện này Chu Sùng Dục cũng giận, ủ rũ cụp mắt xuống, bĩu môi giọng ồm ồm: “Tôi cũng không ngờ, người lái xe máy kia có thể không đáng tin như thế…”

“Còn tìm lý do?” Ánh mắt Lương Trì hờ hững, thờ ơ liếc cậu một cái.

Thấy anh lại nghiêm mặt, lần này Chu Sùng Dục thậm chí không dám thở mạnh.

“Anh có thể… đừng giận tôi nữa được không.” Chu Sùng Dục cúi đầu im lặng hồi lâu, mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nể mặt món quà.”

Lương Trì cúi đầu xịt thuốc làm mát, kéo chăn đắp lên người giúp cậu, ngẩng đầu im lặng một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Cứ nuông chiều cậu, không bao giờ biết rút kinh nghiệm.”

Nói đến đây Lương Trì dừng lại, cúi đầu chuyển chủ đề: “Với lại, tôi giận không chỉ vì hôm nay cậu tự tới đây.”

Lời nói lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã không nghiêm túc như buổi trưa nữa.

Chu Sùng Dục luôn không nghe ra được cảm xúc của người khác, cậu chỉ hiểu được ý trên mặt chữ.

Cậu biết, quả nhiên Lương Trì vẫn để bụng về chuyện đến Hồng Kông trao đổi đã nói ngày đó.

“Vậy là anh, không nhận?” Chu Sùng Dục duỗi tay ra không ai nhận lại rụt về, không dám đối mặt với lời từ chối của Lương Trì, căng thẳng dùng ngón tay vuốt khối thủy tinh trong suốt.

“Nhận.” Đáp án của Lương Trì lại khiến cậu hơi bất ngờ.

Chu Sùng Dục sững sờ ngẩng đầu, mờ mịt “À” một tiếng.

Cậu vẫn chưa kịp phản ứng, Lương Trì đã khom người xuống, hất cằm với cậu: “Đeo vào giúp tôi.”

Chu Sùng Dục ngây người hai giây, cúi đầu bối rối đáp lại: “… Ò.”

Dây chuyền làm bằng da, đầu có một cái khóa tròn cơ khí. Chiều dài sợi dây vừa vặn đến xương quai xanh, không thể trực tiếp đeo vào. Chu Sùng Dục chỉ có thể di chuyển khóa đến trước cổ Lương Trì, cẩn thận cài giúp anh.

Chỗ nối nút thắt quá nhỏ, nếu không đến gần sẽ không nhìn rõ.

Chu Sùng Dục hơi nghiêng nửa người trên, vừa hít thở, trong hơi thở toàn là mùi sạch sẽ trên người đối phương.

Cậu đỏ mặt, cũng không dám ngước mắt nhìn mặt Lương Trì, chỉ dám nhìn chằm chằm trái cổ người ta, tay vụng về cài mấy lần mới thành công.

“Được rồi…” Chu Sùng Dục im lặng rút tay về, nhưng cơ thể không lùi về.

Cậu thử ngước mắt lên, chậm rãi chuyển tầm nhìn lên trên, rơi trên bờ môi mỏng của Lương Trì.

Nơi đó hình như luôn có một vòng xoáy vô hình, mạnh mẽ, im lặng, cuốn lấy cậu từ bốn phương tám hướng, hút cậu xuống nơi sâu nhất của đáy biển

“Dục à…”

Giữ khoảng cách gần như vậy quá lâu, Lương Trì nhìn cậu chăm chú, một lúc sau mới phát ra tiếng thở dài khẽ đến mức gần như không nghe thấy.

Chu Sùng Dục không hiểu những thứ ẩn giấu trong mắt Lương Trì, cũng không hiểu tại sao anh lại gọi tên mình.

Cậu chỉ tự dưng nghĩ, Lương Trì không giống như đang ngăn cấm và kháng cự, ngược lại giống như… Đang truyền đạt cho cậu sự bất lực phức tạp nào đó.

Nhưng phức tạp như thế nào, có lẽ Chu Sùng Dục không bao giờ hiểu hết được.

Trong lúc hai người im lặng, cửa phòng đột nhiên chuyển động.

Chu Sùng Nhiên gọi điện thoại xong vội vàng quay về, vừa đẩy cửa ra đã thấy hai người bên trong ngồi cạnh nhau gần như kề sát mặt.

Bị anh trai đột nhiên xông vào làm gián đoạn, Chu Sùng Dục vội vàng lùi lại, dựa vào cái gối ở đầu giường, vành tai lại lặng lẽ ửng đỏ.

Chu Sùng Nhiên thấy vậy chỉ nghẹn họng mấy giây, cũng không nói gì thêm, như đã sớm phát hiện ra, vẻ mặt tự nhiên ra hiệu cho Lương Trì: “Anh Trì, anh ra đây một lát, em có chuyện muốn nói với anh.”

“… Được.” Lương Trì dừng một lát mới đứng dậy, thản nhiên đi tới.

Lúc mở cửa, anh không khỏi quay đầu nhìn người trong phòng một cái, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Chu Sùng Nhiên trước mặt, trầm tư một lát, trong mắt hiện vẻ phức tạp không dễ phát hiện: “Đúng lúc, anh cũng có chuyện muốn hỏi chú.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK