• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, Chu Sùng Dục mất hai, ba phút ngẩn người.

Âm thanh của phòng cấp cứu bệnh viện vừa rồi lặp đi lặp lại trong đầu, như một mũi tên đâm thủng tâm trí lang thang, không ngừng kéo cậu về hiện thực.

Ban đầu còn luống cuống không biết nên làm gì, sau đó ngẩn người tại chỗ bình tĩnh chốc lát, Chu Sùng Dục mới rời khỏi lớp học như một người máy. Cậu đến văn phòng chủ nhiệm chuẩn bị tìm người xin nghỉ.

Chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên đầu hói bụng bia, ngày thường vênh mặt hất hàm sai khiến cấp dưới, chỉ có đối xử với cậu là khá tốt.

Mặc dù gần đến cuối năm, dù là khối nào cũng bận xoay như chong chóng, nhưng sau khi nghe tin gia đình cậu có việc, chủ nhiệm vẫn thoải mái cho cậu nghỉ.

Ra khỏi văn phòng, Chu Sùng Dục vội vàng đi ra ngoài, đi qua phòng nghỉ lớp học bên cạnh, đúng lúc nghe thấy hai giáo viên trẻ bên trong đang nói chuyện.

Cách một cánh cửa, hai người kia không nhìn thấy cậu.

“Chủ nhiệm đúng là bất công, hôm qua tôi có việc xin nghỉ ông ấy không chấp nhận.” Một người trong đó thì thầm.

Người còn lại lắc đầu phụ họa: “Ê, đừng thấy bất công, thời buổi này ở đâu mà chẳng có vài người có mối quan hệ chứ…”

Chu Sùng Dục không dừng bước, đi qua cửa chỉ nghe được hai câu.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên cậu nghe được những lời như vậy.

Nơi này khác với những nơi cậu từng làm việc trước đây, giữa đồng nghiệp trên cơ bản không có tình cảm thật, suốt ngày lục đục với nhau chỉ vì chút chức vụ và tiền thưởng.

Không có ai sẽ đồng cảm với một người có tính cách quái gở như cậu, càng không có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ cậu nhiều hơn. Làm việc ở trường hơn nửa năm, trong lòng cậu ít nhiều cũng hiểu được lý do mình có được công việc này.

Nhưng thực sự không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện như vậy, Chu Sùng Dục đội mũ, nhanh chóng ra khỏi trường.

Bây giờ là thời điểm lạnh nhất trong năm, gió bắc chui vào ngực cậu. Mặt trời dần lặn về Tây, chút nhiệt độ cuối cùng của ban ngày cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là khô hanh và rét lạnh chỉ có trong tối mùa đông ở miền Bắc.

Giờ cao điểm tan làm không tiện bắt xe, đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn.

Chu Sùng Dục vừa vào ga vừa gọi điện cho anh cậu, nhưng gọi mười phút cũng không có ai nghe. Kiểm tra tài khoản xã hội của Lam Sẫm mới biết gần đây họ lại đến nơi khác biểu diễn, chắc lúc này không cầm điện thoại.

Chu Sùng Dục không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, vốn định đến tìm cậu giúp đỡ, sau đó lại nghĩ sắp đến Tết nên Trần Thăng Ất về quê rồi, bây giờ không ở Yến Xuyên.

Hai người thân duy nhất có thể trông cậy đều tạm thời không liên lạc được, Chu Sùng Dục không còn cách nào khác, chỉ có thể tự kiên trì đối mặt.

Mua vé tàu cao tốc sớm nhất đến Lâm Thành, khi cậu đến bệnh viện số 2 Lâm Thành đã chín rưỡi tối.

Trong sảnh cấp cứu bận rộn, đều là những gương mặt lạ lẫm cậu không quen biết. Thấy cậu luôn đứng đực ở đó, có y tá chủ động đi tới hỏi, vừa nghe cậu là người nhà bệnh nhân liền vội vàng đẩy cậu vào trong.

Trên cánh cửa cuối hành lang viết “Phòng cấp cứu”, có rất nhiều người nhà bị nhốt ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đối chờ tình hình bên trong.

“Người nhà Chu Viễn Sơn đúng không?”

Có nữ bác sĩ đeo kính thò đầu ra, trao đổi với y tá một lát, lại nói với Chu Sùng Dục: “Cháu vào đây, bác nói cho cháu biết tình hình của ông ấy.”

Chu Sùng Dục nghẹn họng, không biết nên hỏi gì, chỉ có thể ngốc nghếch đi theo.

Cánh cửa sắt mở ra, bên trong là âm thanh vận hành của các loại máy móc. Trong không gian không rộng có bảy, tám cái giường, ngăn cách nhau bằng rèm vải trắng. Đến gần nhìn sẽ phát hiện rất nhiều người trong đó là người già tóc bạc hoa râm, Chu Sùng Dục không phân biệt được đâu là Chu Viễn Sơn, dừng ở đâu là ở đó.

“Ông ấy say rượu lái xe, đâm vào hàng rào bên đường, đầu đập xuống đất.” Nữ bác sĩ đi đến trước giường bệnh, đứng ở cuối giường giải thích bệnh tình cho cậu.

Chu Sùng Dục quay đầu nhìn người trên giường, sững sờ mấy giây mới miễn cưỡng nhận ra dáng vẻ Chu Viễn Sơn.

Ông ta già đi nhiều, tóc đã hoa râm, ống thở cắm trong miệng, sắc mặt tím xanh, bên trái trán còn có một vết thương chảy máu đáng sợ.

Có một bác sĩ đứng bên cạnh đang kiểm tra con ngươi cho ông ta, máy theo dõi nhịp tim bên cạnh vẫn đang chạy, bên trên hiển thị một đống chỉ số mà Chu Sùng Dục không biết là gì.

“Bệnh nhân bị gãy xương nhiều chỗ, xuất huyết dưới màng nhện, chấn thương sọ não hở. Từ lúc được đưa vào vẫn hôn mê bất tỉnh, hiện tại các chỉ số đều dựa vào máy móc duy trì. Nói chung, phẫu thuật không có nhiều ý nghĩa.” Chu Sùng Dục nghe thấy bác sĩ đang nói.

“Cho cậu ấy ký vào giấy bệnh tình nguy hiểm trước đi.” Nữ bác sĩ nói xong, nhanh chóng gọi một y tá, quay đầu nói với cậu: “Chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức cứu người, nhưng cháu hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

Thất thần nhận lấy tờ giấy, toàn thân Chu Sùng Dục cứng đờ đáp được.

Mặc dù chưa bao giờ đối mặt với tình huống này, nhưng cậu biết, nhận được tờ giấy này có nghĩa là Chu Viễn Sơn rất có thể sẽ không qua khỏi ngày hôm nay.

Tâm trạng lúc này rất kỳ lạ.

Trước kia mỗi lần bị Chu Viễn Sơn đánh, cậu đều ước gì ông ta chết ngay lập tức. Nhưng rõ ràng khác với suy nghĩ trước kia của cậu, giờ này hôm nay, nhìn gương mặt dần già đi của Chu Viễn Sơn, cậu lại không hề nở nụ cười vui vẻ.

Nhanh chóng ký xong những tờ giấy kia, y tá giục cậu đi nộp tiền.

Những người ở khoa cấp cứu đều bận, khi làm việc tính tình không tốt lắm. Chu Sùng Dục không có kinh nghiệm không tìm được chỗ, dọc đường bị phàn nàn mấy lần, trắc trở nhiều lần mới làm xong những việc có thể làm.

Đưa biên lai thanh toán cho y tá ở phòng cấp cứu, Chu Sùng Dục chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Rảnh rỗi, cậu liếc nhìn điện thoại, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ của Chu Sùng Nhiên. Cậu nhanh chóng gọi lại, nói đơn giản tình hình ở bệnh viện cho anh.

Hai anh em không có thời gian nói gì thêm, sau khi cúp điện thoại Chu Sùng Nhiên chuẩn bị tới đây.

Vừa để điện thoại xuống, Chu Sùng Dục nghe thấy phòng cấp cứu bên cạnh mở cửa, có hai nữ bác sĩ chạy ra, hình như là người vừa nãy dẫn cậu vào ký tên.

“Tiểu Trương, gọi bác sĩ Mã tới đây, nhịp tim giường số bảy không ổn…” Nữ bác sĩ gọi một tiếng lại vội vàng trở về.

Trong vài giây cánh cửa sắt của phòng cấp cứu khép mở, Chu Sùng Dục nhìn thấy có bác sĩ đang tiến hành hồi sức tim phổi cho Chu Viễn Sơn ở chỗ kéo rèm.

Bên tai vang lên tiếng còi báo động nhanh và nặng nề của máy theo dõi nhịp tim.

Cùng lúc đó, Chu Sùng Dục cảm thấy trái tim mình dường như cũng rơi xuống mặt đất với tốc độ cực nhanh.

Đây là lần đầu tiên Chu Sùng Dục đối diện trực quan với cái chết.

Toàn bộ quá trình giống như một bộ phim tua nhanh đột nhiên xuất hiện, ùn ùn kéo đến trong vài tiếng đồng hồ, sau đó đột ngột dừng lại trong chớp mắt nào đó.

Nữ bác sĩ cuối cùng cũng bước ra và nói một câu xin lỗi với cậu.

Chu Sùng Dục xem như bình tĩnh đi vào ký giấy báo tử, sau đó Chu Viễn Sơn được y tá đẩy vào phòng chăm sóc bên cạnh, ở đây có một cô y tá chuyên môn vệ sinh lau người cho ông ta.

Chu Viễn Sơn giống như đang ngủ, im lặng nằm đó, như thể ngày mai tỉnh dậy sẽ lại đập vỡ chai rượu đi đánh người.

Còn Chu Sùng Dục như người gỗ, vừa không khóc cũng không nói gì, chỉ luôn im lặng dựa vào cửa. Cô y tá đã làm việc nhiều năm cũng chưa từng thấy ai như cậu, vừa thu dọn vừa khen cậu bình tĩnh.

Không biết đứng bao lâu, Chu Sùng Dục bị gió lùa trong hành lang thổi sau lưng lạnh ngắt, nhanh chóng toát mồ hôi lạnh khắp người, dạ dày bắt đầu co thắt từng cơn.

Gắng gượng một lát nhưng không được, cậu rời khỏi phòng chăm sóc, lao vào nhà vệ sinh ở bên kia.

Trưa và tối chưa ăn gì, cậu không nôn ra gì cả, chỉ không ngừng nôn khan. Dạ dày quặn lại như muốn khuấy đảo lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Chu Sùng Dục nằm sấp trên bồn rửa nghỉ ngơi một lúc lâu, chậm rãi nâng người lên, qua gương cậu nhìn thấy hai giọt nước mắt sinh lý bị ép ra vì khó chịu.

Không phải cậu không muốn khóc, mà là không khóc được.

Đã không thể tính rõ bao lâu rồi.

Hình như bắt đầu từ khi cậu đến Bắc Kinh trao đổi, đã dần trở thành như bây giờ. Không thể khóc, cũng không thể cười, trong lòng không có bất kỳ cảm xúc gì, đối mặt với mọi thứ trên thế giới này luôn rất chậm chạp.

Cuộc sống dường như đã mất đi hy vọng, sống cũng như một cái xác không hồn.

Chu Sùng Dục vô cảm nhìn mình trong gương, muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng không thể kêu.

“Ơ, cháu ở đây à.” Ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân truyền vào, là cô y tá vừa rồi đi ra giặt khăn mặt.

Chu Sùng Dục thấy thế không nói gì, đứng sang bên cạnh chường bồn rửa mặt cho bà, tự vén tay áo lên bắt đầu rửa tay rửa mặt.

Cô y tá vừa giặt khăn mặt vừa không tự giác liếc đến đoạn cẳng tay trái lộ ra ngoài của cậu, ở đó có vài vết thương, có mới có cũ, giống như dùng dao rạch.

“Vết thương trên cánh tay cháu không phải tự cắt đúng không?” Cô y tá do dự một lát, vẫn hỏi.

Chu Sùng Dục sững sờ, vội vàng cúi đầu kéo tay áo xuống, che đi những vết thương chưa khỏi hẳn kia.

“Không, không phải.” Cậu tìm bừa lý do, “Cháu làm việc thủ công… Bất cẩn cắt trúng.”

Ánh mắt cô ý tá nhìn cậu hơi phức tạp, bà làm việc ở khoa cấp cứu nói ít cũng mười lăm, mười sáu năm, hằng năm đều có thể thấy vài người cắt cổ tay nghĩ quẩn.

“Trông cháu còn trẻ.” Cô y tá thở dài, không nói rõ, chỉ cố gắng tốt bụng khuyên: “Sau này còn gặp phải rất nhiều chuyện, nghe bác khuyên, đừng làm chuyện dại dột.”

Chu Sùng Dục không trả lời bà, chỉ gật đầu hai cái, cũng không biết có nghe lọt không.

Quay lại phòng chăm sóc, cô y tá thu xếp cho Chu Viễn Sơn xong thì rời đi. Trước khi đi để lại thông tin liên lạc của nhà tang lễ, bảo cậu cần gì cứ gọi điện thoại kêu họ đến chở người đi.

Sau khi bà đi, Chu Sùng Dục tìm cái ghế ngồi xuống, mờ mịt ngẩn người một lát.

Trước khi đưa người đến nhà tang lễ, chắc chắn phải chờ anh cậu tới đây. Mà trước khi anh cậu đến, cậu phải ngủ một đêm ở đây với Chu Viễn Sơn.

Có thể nói gì với ông ta được nhỉ, Chu Sùng Dục không nghĩ ra.

Giữa cậu và Chu Viễn Sơn chỉ còn lại mối quan hệ máu mủ trong xương cốt.

Chờ trong phòng một lúc, Chu Sùng Dục không muốn ở lại thêm. Cậu đứng dậy đi ra ngoài, tìm một góc tường ngoài hành lang im lặng ngồi xổm.

Lấy một lọ thuốc trong túi ra, tạm thời không tìm thấy nước ở xung quanh, Chu Sùng Dục chỉ có thể lấy một viên nuốt sống.

Đây là thuốc bác sĩ kê cho cậu lúc trước cậu đến bệnh viện khám, sắp uống hết rồi, chỉ còn lại mấy viên.

Lúc đầu cậu chỉ muốn kê ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ, nhưng bác sĩ kia bảo cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý, sau đó các thuốc được kê đều là thuốc điều trị trầm cảm. Thuốc này thực sự có hiệu quả, nhưng đều khiến dạ dày cậu khó chịu, ăn cơm hay bị nôn. Về sau cậu dứt khoát uống ít đi.

Bác sĩ tâm lý nói cậu không thể duy trì trạng thái này quá lâu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Cậu tin.

Bệnh tự kỷ bẩm sinh, có khả năng cao sẽ phát triển thành bệnh trầm cảm vào một ngày nào đó. Cậu biết số phận của mình, chỉ không chắc mình còn có thể chống đỡ trong bao lâu.

Chu Sùng Dục lấy điện thoại trong túi ra, bấm mở màn hình, ngẩn người nhìn khung trò chuyện ghim trên đầu đã lâu không cập nhật một hồi. Không biết do dự bao lâu, cuối cùng cậu vẫn gửi hai chữ.

“Lương Trì.”

Không phải anh Trì, cũng không phải xưng hô khách sáo lạnh nhạt nào khác.

Bên kia nhanh chóng trả lời.

“Ừ.” Lương Trì gõ chữ gửi qua.

Dừng khoảng mười giây, anh lại tăng thêm một câu: “Cậu nói đi.”

Chu Sùng Dục nhìn màn hình, chẳng biết tại sao, nước mắt đột nhiên vỡ đê, làm nhòe tầm nhìn.

Cậu tắt điện thoại.

Cậu rất muốn nói rằng, Lương Trì ơi, cứu em với.

Cứu em với…

Lương Trì

Em rất nhớ anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK