• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái ôm xuất hiện bất ngờ khiến Chu Sùng Dục có phần trở tay không kịp.

Xung quanh người đến người đi, khắp nơi đều là hỗn loạn và ồn ào. Cậu vô thức muốn quay đầu nhìn Lương Trì, nhưng tạm thời không biết rõ hướng của anh.

“Ê cậu đừng có động tay động chân.”

Không biết Trịnh Nghiêu xông ra từ đâu, bóc Lam ra khỏi người Chu Sùng Dục như xé miếng thuốc cao da chó.

“Anh Dục, cậu quen tên này à?” Trịnh Nghiêu xác áo khoác da lông chồn trên người Lam, lại quay đầu nhíu mày hỏi Chu Sùng Dục.

Chu Sùng Dục không có thời gian trả lời, trên người lại bị người ta s.ờ so.ạng mấy cái.

Như thể hoàn toàn xem sự tồn tại của những người khác là không khí, Lam tránh khỏi Trịnh Nghiêu, lại tiến lên hai bước, tập trung toàn bộ sự chú ý vào Chu Sùng Dục.

“Hình như gầy rồi, đói hả?” Lam duỗi tay bóp cánh tay cậu, cẩn thận quan sát một lượt từ đầu tới chân.

“Lam…” Chu Sùng Dục nhíu mày, hơi mất tự nhiên đẩy cậu ta ra.

Lam không để ý đến sự kháng cự của cậu, vẫn ngốc nghếch “ôn chuyện” với cậu. Vừa chuẩn bị hỏi thêm vài câu về tình hình gần đây của Chu Sùng Dục, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên cánh tay.

Một bàn tay thon dài, mạnh mẽ đang đặt trên cổ tay cậu ta, đẩy tay cậu ta ra từng chút một, mạnh mẽ nhưng không thô bạo.

Lam hơi ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng trầm tính xuất hiện trước mặt.

Hẳn là lớn hơn cậu ta ít nhất mười tuổi, mang đến cho cậu ta một cảm giác giống như sông băng ở khu vực cực lạnh. Lạnh lùng, điềm tĩnh, ẩn giấu.

“Thần tượng?” Sau khi nhìn rõ người đến, Khương Di bên cạnh đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Sao anh lại tới đây.”

Lam nhìn chằm chằm Lương Trì thêm mấy giây, sững sờ một lát, nhanh chóng nghiêng đầu hỏi Chu Sùng Dục được anh chắn ở sau lưng: “Anh ta là?”

“Lương Trì.” Người đàn ông chủ động trả lời cậu ta, bình tĩnh đọc tên mình.

Lam “À” một tiếng như có điều suy nghĩ, dừng một lát, lại vượt qua Lương Trì hỏi thẳng Chu Sùng Dục: “Anh ta cũng ở phòng làm việc của các cậu?”

“… Không phải.” Chu Sùng Dục đành phải nhỏ giọng lên tiếng, nói được một nửa lại ngẩn người chốc lát, tạm thời không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung mối quan hệ hiện tại của mình và Lương Trì.

“Anh ấy và tôi là…” Chu Sùng Dục cắn môi, nhìn chằm chằm vào gáy Lương Trì một lát mới yếu ớt nói, “Bạn bè.”

Bóng lưng trước mặt hình như hơi chao đảo một cái, Chu Sùng Dục không nhìn thấy mặt Lương Trì, cũng không biết bây giờ anh có biểu cảm gì.

Có đau lòng buồn bã không.

Dù sao Chu Sùng Dục chỉ cảm thấy những gì mình nói ra rất khó khăn.

“Được rồi, hội chợ sắp bắt đầu, chúng ta vào trước đã.”

Lam lại quan sát Lương Trì thêm vài lần, cũng không hỏi gì thêm, hào phóng nói với Chu Sùng Dục: “Sớm biết cậu muốn mở phòng làm việc thì tốt, năm ngoái tôi mở một nhà máy chế biến vật liệu mới trong nước, chỉ cần cậu đề nghị, tôi sẽ bán cho cậu với giá nội bộ.”

Lam vỗ ngực, vừa nói vừa chuẩn bị đi vào hội trường. Trịnh Nghiêu luôn khoanh tay bên cạnh cậu ta, nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy cảnh giác, cuối cùng bị cậu ta lườm một cái.

“Nhìn gì, tôi cố ý tới đây để bàn chuyện làm ăn đấy.” Lam hếch mũi nhìn người.

Trịnh Nghiêu hừ một tiếng với cậu ta, đi theo, nói lời chế giễu: “Thế à, tôi thấy không giống lắm.”

Hai người đều mặc đồ màu đỏ, dáng người cũng tương tự, đứng trong đám đông cực kỳ nổi bật, bước đi đồng điệu càng đi càng xa.

Chu Sùng Dục vẫn chờ tại chỗ không nhúc nhích, im lặng nhìn họ một lúc lâu. Chờ người đi vào hết, cậu mới xoay bước đi đến trước mặt Lương Trì.

“Em phải… Đi làm việc.”

Cậu cúi đầu xuống, hơi lưu luyến nắm tay áo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hay là, anh ra ngoài tìm chỗ ở trước đi, em xong việc sẽ đến tìm anh.”

“Không cần.” Lương Trì bình tĩnh trả lời cậu.

Chu Sùng Dục ngẩng đầu, thử nhìn vào mặt Lương Trì.

Đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước kia có vẻ không giống bình thường cho lắm, như vừa gặp cơn mưa phùn, mông lung và ẩm ướt.

Hình như có rất nhiều dòng chảy ngầm khó nói nên lời ẩn giấu dưới hồ nước. Nhưng đối với Chu Sùng Dục, thực sự quá khó để hoàn toàn đọc hiểu ánh mắt của một người.

“Tôi đi cùng em nhé.” Sau một lát im lặng, Lương Trì mới duỗi tay vuốt tóc rối trên trán cậu.

“Em cứ tập trung làm việc của em đi, công việc quan trọng hơn. Tôi tự tìm chỗ chờ, chờ em làm xong sẽ về cùng em.” Nói xong Lương Trì rút tay về, giọng nói hơi khàn.

Chỗ trên trán được đầu ngón tay chạm vào cảm giác hơi lạnh, trong lòng Chu Sùng Dục trống trải khó tả, mím môi trả lời: “Ừ.”

Mặt trời lặn về Tây, lượng người trong hội trường cuối cùng đạt tới đỉnh điểm vào xế chiều.

Là người phụ trách quản lý tài vụ của phòng làm việc, Khương Di xung phong bàn chuyện nhập hàng với Lam, tạm thời không có thời gian để ý hội chợ. Nhiệm vụ tiếp đón những ông chủ còn lại cũng tự nhiên rơi xuống đầu Chu Sùng Dục và Trịnh Nghiêu.

Chu Sùng Dục cảm thấy hình như mình chưa bao giờ thử nói nhiều như vậy trong một lần. Cả một buổi chiều, cậu đều bận rộn giới thiệu ưu thế và khái niệm thiết kế của sản phẩm với một đám người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt.

Ban đầu vẫn luôn trắc trở, sau đó kiên trì vượt qua cảm xúc, dần trở nên quen hơn.

Giữa chừng nếu thực sự cảm thấy ngột ngạt, Chu Sùng Dục sẽ nhìn xung quanh một lượt, tìm kiếm phương hướng của Lương Trì.

Phần lớn thời gian, Lương Trì đều đứng ở những nơi cậu dễ nhìn thấy, dựa vào tường, có khi mỉm cười, có khi yên lặng hút thuốc, có khi chỉ đứng chờ mà không nói một lời.

Chỉ cần Chu Sùng Dục ngẩng đầu tìm, cậu luôn có thể nhận được ánh mắt bình tĩnh dịu dàng như núi tuyết của Lương Trì, mang theo ý động viên.

Lương Trì rất giống chiếc kèn harmonica được cậu giấu trong tay áo.

Mỗi khi cậu cảm thấy khó chịu đựng, không gắng gượng được nữa, chỉ cần lén sờ thân kèn trong tay áo, tâm trạng dường như luôn có thể dịu đi và được chữa trị rất nhiều.

Chạng vạng tối, mặt trời lặn, nhiệt độ không khí lại giảm xuống.

Toàn bộ trung tâm triển lãm rất lớn, vị trí triển lãm của họ nằm gần lối thoát hiểm khẩn cấp nhất. Hơi lạnh bên ngoài dễ dàng xâm nhập vào, gió ấm của máy điều hòa trên cơ bản không có tác dụng gì.

Hôm nay có rất nhiều người đến, hầu hết các lối ra đều mở, gió lạnh gào thét thổi vào trong.

Đứng sau vị trí triển lãm đến trưa, tay chân Chu Sùng Dục đã cứng, máu không tuần hoàn. Lại thêm nói rất nhiều, cả tinh thần và thể lực đều có phần không thể theo kịp.

Thời gian dần trôi, lượng người ngày càng ít đi. Lúc sắp kết thúc, Lam xách một túi trà sữa to đi từ ngoài vào, đưa cho Chu Sùng Dục một cốc, lại lấy một miếng giữ nhiệt trong túi ra, ném vào ngực cậu qua không trung.

“Này, trời lạnh lắm, đừng để bị lạnh cóng.” Lam vừa phát trà sữa vừa cố ý nhìn cậu thêm.

Chu Sùng Dục sững sờ một lát, chậm nửa nhịp cầm lấy trà sữa trên bàn, ngón tay mất cảm giác cuối cùng cũng có thêm chút nhiệt độ.

“Cảm ơn.” Cậu nói với Lam, cúi đầu im lặng chọc ống hút vào.

Người trong hội trường đã không còn nhiều nữa, phía trước lại có Trịnh Nghiêu lo liệu, Chu Sùng Dục tranh thủ lúc rảnh tìm cái ghế trong góc và ngồi xuống.

Cậu vừa nhai thạch dừa trong trà sữa vừa ngước mắt nhìn xung quanh. Không biết Lương Trì rời đi lúc nào, tìm khắp nơi cũng không thấy.

“Hứ, không dưng tỏ ra ân cần.” Trịnh Nghiêu vừa giới thiệu xong, nhanh chóng khoanh tay đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, lẳng lặng nhìn Lam trêu Khương Di tới mức vỗ bàn cách đó không xa.

“Loại đàn ông nói ngon nói ngọt thế này là người không đáng tin nhất.” Trịnh Nghiêu khinh thường xùy một tiếng, quay đầu cằn nhằn với Chu Sùng Dục: “Cậu nói xem bà cô Khương Di cũng không nhỏ nữa, tại sao vẫn không có mắt nhìn đàn ông…”

Chu Sùng Dục nghe vậy cứng họng.

Về mặt quan hệ giữa người với người, Lam thực sự thuận buồm xuôi gió hơn người bình thường. Mặc dù cậu ta là ông chủ nhưng rất ít khi tỏ ra mình là cấp trên, chỉ cần một buổi chiều đã có thể nói chuyện vui vẻ với những người chưa từng gặp.

Không chỉ vậy, cậu ta còn có thể quan tâm tất cả mọi người bên cạnh, vừa chu đáo mượn bên tổ chức lò sưởi điện, vừa mua trà sữa, mua miếng dán giữ nhiệt, còn bảo cấp dưới mang đến hai túi đồ ăn vặt nhỏ để bổ sung thể lực.

Khương Di luôn là người thẳng thắn, thấy họ trò chuyện vui vẻ chắc là rất hợp ý với Lam.

“Cậu… Đang ghen với Lam à.” Chu Sùng Dục mờ mịt chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trịnh Nghiêu hơi không ngờ cậu hỏi như vậy, ấp úng một lát mới cúi đầu lắp bắp: “Tôi lại, không thích Khương Di… Tôi ghen gì chứ…”

Chu Sùng Dục lẳng lặng nhìn cậu ta một lúc, không hỏi nữa.

“Nếu thích, sẽ ghen à.” Im lặng một lúc, Chu Sùng Dục đột nhiên quay mặt đi, như kìm nén tâm sự gì đó.

“Tất nhiên rồi.” Trịnh Nghiêu cũng lấy một cốc trà sữa, uống ngon lành, vừa gật đầu vừa trả lời: “Nếu thích ai đó, sao có thể không có h.am m.uốn chiếm hữu, con người đều ích kỷ mà…”

Cậu ta thao thao bất tuyệt một lúc, cuối cùng Chu Sùng Dục chỉ nghe lọt được ba chữ “Tất nhiên rồi”.

Thật ra từ buổi trưa đột nhiên gặp Lam, Chu Sùng Dục đã cảm thấy phản ứng của Lương Trì có vẻ như hờ hững hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.

Trước đây chưa từng có trải nghiệm tương tự, cậu cũng khó nói khi gặp phải tình huống thế này, Lương Trì có phản ứng gì mới được xem là bình thường. Cậu chỉ vô thức cho rằng có lẽ Lương Trì sẽ không vui, hoặc nhiều hoặc ít sẽ tỏ ra hơi ghen, không hài lòng, hoặc là mất mát.

Nhưng có vẻ như Lương Trì giấu cảm xúc quá tốt.

Hoặc có thể, anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc như vậy.

Anh chưa bao giờ để ý về Lam.

Anh luôn bình tĩnh và dịu dàng như thế, luôn đứng ở nơi Chu Sùng Dục nhìn thấy, rõ ràng rất gần lại khiến người ta cảm thấy như gần như xa.

Chu Sùng Dục vốn muốn giải thích, nhưng bây giờ mối quan hệ chỉ có thể khát quát bằng hai chữ “bạn bè”, suy cho cùng vẫn khiến cậu hơi khó mở lời.

“Nói chuyện gì vậy.”

Chu Sùng Dục đang thất thần, đột nhiên có một bóng người đi đến trước mặt, chặn tầm nhìn của cậu.

Lam cúi người nhìn chằm chằm hai người một lúc, rồi nhanh chóng quay sang Chu Sùng Dục, duỗi tay áp lên mu bàn tay cậu.

“Tay cậu lạnh quá, tôi cố ý bảo người mua miếng dán giữ nhiệt, mau dùng đi.” Nói xong, Lam xé một túi ra giúp cậu, bóc giấy dán bên trên, nhét vào trong tay cậu.

Trịnh Nghiêu vốn hờ hững quan sát bên cạnh, sau đó không nhìn nổi nữa, bĩu môi đầy ghét bỏ đi sang bên khác.

Chu Sùng Dục tình cờ ngước mắt lên theo hướng cậu bạn rời đi, bỗng liếc thấy Lương Trì đi vào từ ngoài lối thoát hiểm. Gió lạnh vẫn rít gào thổi vào, Lương Trì bước đi vững vàng, tai đỏ, kiểu tóc cũng bị gió thổi hơi rối.

Tay phải của anh để lộ bên ngoài tay áo, trong tay xách gì đó, vừa đi tới đối diện triển lãm, ánh mắt đã chạm nhau với Chu Sùng Dục.

Lương Trì bình tĩnh nhìn cảnh tượng bên kia, bước chân dừng lại.

“Ngẩn người gì đấy, bị lạnh ngu người rồi à?” Lam không biết chuyện gì đẩy trán Chu Sùng Dục một cái, nói xong lại vội vàng xách lò sưởi điện cách đó không xa tới đây, đặt bên chân cậu.

Có Lam lắc lư trước mắt, Chu Sùng Dục hơi ngại nhìn thẳng vào Lương Trì.

Cậu đành phải đột nhiên cụp mắt xuống, hơi bứt rứt giữ khoảng cách với Lam, nhỏ giọng nói: “… Tôi không lạnh.”

Lam bĩu môi, ngồi xuống cái ghế Trịnh Nghiêu vừa rồi: “Ở Thái Lan cậu cũng sợ lạnh, giờ không lạnh mới là lạ…”

Chu Sùng Dục không trả lời nữa, chỉ luôn cúi đầu, hồi lâu mới lén ngước mắt liếc về phía Lương Trì.

Lương Trì vẫn ở đó.

Áo khoác dài màu đen, gương mặt tái nhợt.

Ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, vẫn điềm tĩnh dịu dàng, bình thản tới mức thậm chí không nhìn ra mảy may dao động cảm xúc nào.

Nhìn chăm chú một lúc, Chu Sùng Dục im lặng cúi đầu xuống.

Tiếp tục nghỉ ngơi trong góc thêm vài phút, hội chợ dần kết thúc, những người xung quanh đang bận kết thúc công việc cuối cùng.

Chu Sùng Dục bị Trịnh Nghiêu gọi đi giúp đóng gói mấy thùng hàng mẫu và chất lên xe, chạy tới chạy lui hai chuyến. Đến khi làm xong, người trong hội trường đã rời đi gần hết.

Lương Trì đứng cạnh cửa sổ sát đất bên phải ngoài cửa lớn chờ cậu, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, mặt mày cúi thấp, bóng dáng mơ hồ sắp bị bóng đêm nuốt chửng.

Quay đầu liếc nhìn Trịnh Nghiêu và Khương Di, thấy hai người đang nói chuyện với Lam, Chu Sùng Dục chậm rãi dịch bước đi tới trước mặt Lương Trì.

Càng đến gần càng hơi bối rối.

“Anh cũng thích uống đồ ngọt từ khi nào vậy.”

Chu Sùng Dục cúi đầu nhìn thấy túi trà sữa bên tay Lương Trì, thuận miệng hỏi một tiếng.

Lương Trì khẽ thở ra làn khói trắng, dừng một lát mới tiến lên nửa bước, dụi tắt thuốc lá trong tay.

“Lạnh quá, uống vào có thể ấm hơn.”

Anh giải thích đơn giản, không nói rằng lúc nãy mình ra ngoài để mua trà sữa cho Chu Sùng Dục, nhưng quay về lại phát hiện đã có người mua rồi.

“Buổi tối…”

Lương Trì chuyển đề tài, muốn hỏi sắp xếp buổi tối của đối phương.

Chưa kịp hỏi xong, từ xa đột nhiên có người gân cổ gọi: “Chu Sùng Dục ơi…”

Chu Sùng Dục quay đầu lại, chỉ thấy Khương Di đã lên xe, Lam dựa vào cửa xe, dùng hai tay làm loa trên miệng, lớn tiếng hỏi cậu: “Các cậu đều ở khách sạn Hương Đô à? Lên xe không, tôi tiện đường đưa đi.”

Chu Sùng Dục á khẩu, lại quay mặt nhìn Lương Trì.

Bầu trời lại tối hơn lúc nãy rất nhiều, cậu không nhìn rõ gương mặt đối phương.

“Trời lạnh, em lên xe với cậu ta trước đi, xe tôi vẫn đỗ ở phía sau.” Lương Trì nói với vẻ mặt như thường, duỗi tay xoa đầu Chu Sùng Dục, che giấu tốt cơn sóng ngầm trong mắt mình.

“Lát nữa có thời gian nhớ gửi số phòng cho tôi.” Lương Trì cười dịu dàng: “Buổi tối tôi lại đến tìm em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK