• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày hôm đó, không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Hôm sau Lương Trì đã đến nơi khác lưu diễn, đi liền hai tháng.

Sau khi anh đi, phần lớn thời gian Chu Sùng Dục vẫn sống một mình trong căn hộ của anh. Thỉnh thoảng cậu sẽ ở lớp học làm tác phẩm đến khuya, lười đi lại cũng sẽ quay về ký túc ngủ qua đêm.

Học kỳ này Chu Sùng Dục trải qua rất vất vả, rất nhiều chuyện phải bắt đầu tìm hiểu lại từ đầu.

Chẳng những phải tự ra chợ mua vật liệu mua dụng cụ, mà còn phải học tạo mẫu, quét và in. Bận rộn một, hai tháng mới làm được một nửa, sau đó còn phải tự hàn và đánh bóng.

Gần đến cuối kỳ, mỗi ngày thức đến nửa đêm là chuyện thường xảy ra.

Đến tối trở về cuối cùng cũng có thể nằm trên giường, rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng cậu thường xuyên không ngủ được.

Lương Trì thực sự đã chiều hư cậu rồi. Nửa đêm không có Lương Trì chen chúc ngủ chung giường với cậu, Chu Sùng Dục chỉ có thể trở mình nhớ nhung cả đêm.

Nhớ mùi hương trên người anh, nhớ cảm giác được anh ôm vào trong chăn.

Nhớ đến… Ngày đó anh nói, ở bên anh không có gì tốt.

Nhưng trong mắt Chu Sùng Dục, như vậy sao lại không tốt.

Thật ra khoảng thời gian này cậu không dám liên lạc với Lương Trì.

Lần trước vì chuyện đến Hồng Kông trao đổi, hình như Lương Trì đã có chút cảm xúc.

Chu Sùng Dục sợ mình buột miệng nói ra tiếng lòng như trước, càng sợ Lương Trì lại nói điều gì đẩy cậu ra xa. Thế là dứt khoát không chủ động liên lạc, làm một con đà điểu chỉ biết vùi đầu xuống đất trốn tránh.

Nhưng kiên trì một hai ngày còn đỡ, thời gian dài, trong lòng Chu Sùng Dục luôn canh cánh chuyện này, không bỏ xuống được cũng không quên được.

Nhớ Lương Trì, có lẽ đã trở thành một phần bản năng trong cơ thể cậu.

Những động thái mới nhất của Lương Trì, ngoại trừ thỉnh thoảng dò hỏi được vài thông tin từ anh cậu, cũng chỉ có thể thông qua internet im lặng theo dõi lịch trình hoạt động do tài khoản chính thức của Lam Sẫm công bố.

Xem hôm nay Lam Sẫm lại đến chỗ nào, biểu diễn bài hát nào.

Mặc dù phần lớn tình huống chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của Lương Trì, Chu Sùng Dục vẫn dùng điện thoại phát đi phát lại video hiện trường lễ hội âm nhạc.

Chuyến lưu diễn ban đầu dự kiến kết thúc vào cuối tháng Sáu, nhưng mỗi nhóm nhạc tham gia biểu diễn đều rất nổi tiếng, rất khó mua được vé.

Để thỏa mãn yêu cầu của người hâm mộ, ban tổ chức tạm thời mở thêm hai buổi biểu diễn ở hai thành phố khác, thế là ngày về của Lương Trì cũng bị hoãn lại nửa tháng.

Ngày đó sau khi nhìn thấy thông báo bổ sung trên mạng, Chu Sùng Dục mất mát một lúc lâu.

Sau đó lại nhìn thấy tài khoản chính thức của Lam Sẫm chia sẻ một bài đăng trên weibo về việc thu thập những lời chúc mừng sinh nhật tuổi 30 của Lương Trì. Cậu sững sờ hai giây, trong lòng bỗng nảy ra vài ý tưởng điên cuồng và mạo hiểm.

Đi tìm Lương Trì… Đây là quyết định đầu tiên não đưa ra sau khi nhìn thấy tin tức này.

Sinh nhật Lương Trì là ngày 30 tháng 6, cuối tháng lẽ ra vẫn chưa đến thời gian chính thức rời trường, nhưng lén đi chắc sẽ không bị phát hiện.

Chu Sùng Dục đã hỏi vị trí hiện tại của anh cậu trước một ngày, cũng không nói mình sẽ tới, trực tiếp thu dọn hành lý lên tàu.

Nơi mấy người Chu Sùng Nhiên biểu diễn là phía Tây Nam, mất gần hai mươi tiếng đi xe từ Yến Xuyên tới đó. Vé máy bay đắt quá Chu Sùng Dục không mua nổi, cậu chỉ dám mua vé tàu. Vì thời gian mua vé quá muộn, trung chuyển nửa chặng sau chỉ còn vé ghế cứng.

Đây là lần đầu tiên Chu Sùng Dục đi tàu xa nhà, rõ ràng cậu vẫn thiếu một chút kinh nghiệm.

Trên tàu sơn xanh có đủ loại người, ghế tàu quá chật, chỉ có thể ngồi chen chúc. Trong toa tàu chưa bao giờ có lúc yên tĩnh, tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con khóc, tiếng ăn cơm, đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, không ngừng kí.ch th.ích thần kinh nhạy cảm của cậu.

Mãi đến đêm khuya, xung quanh mới hơi yên tĩnh.

Im lặng nhìn chằm chằm cảnh vật hoang vu ngoài cửa sổ, cậu không biết sao lại buồn ngủ, mơ mơ màng màng qua đêm trên tàu.

Dần lên cao so với độ cao mặt nước biển, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn, môi khô tróc da.

Không viết vì thiếu oxy hay ngủ không ngon giấc, Chu Sùng Dục hơi đau đầu.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh nắng buổi sáng đã chọc thủng lớp không khí mỏng trên cao nguyên, chiếu lên gương mặt trẻ con của cậu.

Cậu biết, mình đã ở rất gần Lương Trì.

Mười hai giờ trưa, cao nguyên Tây Nam, thị trấn Ngư Đô.

Đoàn người dừng lại ở một nhà hàng trên thị trấn ăn cơm và nghỉ ngơi. Lương Trì ăn xong trước, đến cửa hàng bên cạnh mua bao thuốc lá rồi đứng ở ven đường hút, bên cạnh còn có hai con bò Tây Tạng đang ăn cỏ.

Mấy hôm nay đúng lúc là thời gian nghỉ giữa hai buổi biểu diễn, hiếm khi đến Tây Nam một lần, Lam Sẫm và mấy nhóm nhạc còn lại bàn bạc, quyết định nhân lúc rảnh rỗi tự lái xe đi du lịch.

Phong cảnh ở đây thực sự đẹp, nhưng khổ nỗi đường khó đi, thường gặp cảnh đồng không mông quạnh, điện thoại còn luôn mất mạng.

Vừa rồi ăn bữa cơm no bổ sung thể lực, cơn đau đầu của Lương Trì mới dịu đi một chút. Anh dừng lại nhàn nhã hút điếu thuốc, cũng xem như có thể hưởng thụ niềm vui của chuyến đi.

Không lâu sau, Chu Sùng Nhiên cũng đi ra, dừng ở đó chụp tấm ảnh giúp anh và bò Tây Tạng.

Bò Tây Tạng hoang dã ít nhiều đều hơi sợ người, thấy người đến gần quá nó sẽ quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa để lại phân và nước tiểu, xếp hàng rơi xuống đất như những cục than đen.

“Vừa mua đấy, hút không.” Lương Trì cười đưa điếu thuốc cho anh.

Chu Sùng Nhiên không nói hai lời đã nhận lấy, cúi đầu mở cổ áo khoác, châm lửa.

Mới hút được vài hơi, điện thoại hiếm khi có tín hiệu đột nhiên vang lên. Chu Sùng Nhiên nhìn, hơi nhíu mày lại, kẹp điện thoại đi sang bên cạnh nghe máy.

Gió lại to hơn, thổi mây che khuất mặt trời.

Lương Trì đã nhìn thấy hai chữ “Sùng Dục” to đùng trên màn hình điện thoại, trái tim bất giác bị tác động, cầm điếu thuốc im lặng nhìn phía kia. Không biết nghe thấy gì, Chu Sùng Nhiên có vẻ lo lắng.

Chờ anh nghe điện thoại xong quay lại, Lương Trì lập tức hỏi anh: “Sao vậy?”

“Sùng Dục tới.” Chu Sùng Nhiên dụi tắt điếu thuốc hút dở, ném vào thùng rác, tức xanh mặt.

“Hôm qua em gửi vị trí cho nó, còn tưởng cuối cùng thằng nhóc này cũng biết quan tâm anh trai rồi. Ai biết nói nghĩ gì, không nói không rằng tự đến đây.”

Lương Trì nghe vậy sững sờ một lát, hơi nhíu mày, vứt thuốc lá đi: “Chú đừng lo, cậu ấy tới đâu rồi.”

Chu Sùng Nhiên thở dài, giọng điệu vẫn hơi sốt ruột: “Nó còn tưởng chúng ta ở Đan Náo, xe buýt chỉ đến huyện gần đó, nó không có tiền thuê xe, tìm một người dân địa phương lái xe máy đi nhờ một đoạn. Trên quốc lộ trời mưa, nửa đường bị ngã, giờ đang ở trạm y tế Đan Náo.”

Lương Trì lại sững sờ, nỗi lo lắng giữa ấn đường nhíu chặt lại tăng lên.

Gần đây thời tiết Tây Nam không tốt, thường xuyên có mưa, đường sá khó đi, rất nhiều đường đá và đường đất, không có kỹ thuật lái xe sẽ không lái được.

Chu Sùng Dục bị ngã xe máy, không biết ngã có nặng không.

Chu Sùng Nhiên có vẻ lo lắng hơn anh, đã sải bước đi về phía nhà hàng: “Em tìm họ mượn chiếc xe, về Đan Náo đón nó.”

“Anh đi với chú.” Lương Trì gọi anh lại, chỉ một hướng khác, chuẩn bị lên xe lấy chút đồ ăn và quần áo dày: “Đường khó đi, nhiều người có thể để ý giúp chú.”

“Được.” Chu Sùng Nhiên cảm kích nhìn anh, nhanh chóng quay đầu, vội vàng đi đến nhà hàng.

Đoàn người của họ vừa ra khỏi Đan Náo sáng nay, bây giờ hai người muốn tách khỏi đoàn, quay lại theo đường cũ.

Chu Sùng Nhiên đòi lái xe nhưng Lương Trì không cho, nói là sợ anh lo lắng, trên đường xảy ra nguy hiểm. Chu Sùng Nhiên biết mình nóng tính, cũng không nói gì, nghe lời ngồi ở ghế lái phụ.

Trên đường đi, Lương Trì luôn lái xe rất nhanh và ổn. Nửa đường gặp hai cơn mưa, nhưng cũng may mây không nhiều, lái ra khỏi khu vực mưa sẽ không khó đi nữa.

Hơn hai giờ chiều, hai người đã đến trạm y tế Đan Náo.

Vừa bước vào, Chu Sùng Nhiên nhìn quanh một vòng, sau đó chỉ chỉ giường bệnh trong sảnh cách đó không xa, “Ở kia.”

Lương Trì đi theo anh, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Chu Sùng Dục ngoan ngoãn ngồi trong góc giường, người ngợm bẩn thỉu, trong tay còn cầm bình oxy y tế đơn giản.

Mặc dù trong trạm y tế không đông người, nhưng cậu vẫn có vẻ dè dặt, cúi đầu, như muốn biến mình thành người tàng hình.

“Có bị thương ở đâu không.” Chu Sùng Nhiên ba chân bốn cẳng chạy đến, kiểm tra tay chân Chu Sùng Dục, thấy không có vết thương ngoài lớn mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chu Sùng Dục đưa bình oxy lên miệng hút hai hơi, lắc đầu với anh: “Em không sao.”

Xem như biết cậu bình an vô sự, cơn giận trong lòng Chu Sùng Nhiên lập tức dâng lên. Mặc dù đang cố hết sức kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng nói: “Sao không nói tiếng nào đã đến rồi, đến huyện không có xe không biết gọi điện cho anh à? Còn tham rẻ tìm dân bản xứ, đánh ngất em trói lại bán vào trong núi là nhẹ đấy…”

Anh dừng một lát, nỗi lo lắng trên mặt rõ ràng lớn hơn cả cơn giận: “May là xe máy lái không nhanh, nếu lái nhanh thì sao, hôm nay cái mạng nhỏ của em sẽ bàn giao ở đây luôn.”

Như đã lường trước sẽ bị mắng, Chu Sùng Dục ủ rũ cụp mắt, quay đầu sang một bên như giận dỗi.

Lương Trì thấy vậy cũng đi tới, vỗ nhẹ sau lưng anh cậu.

Lúc này Chu Sùng Nhiên mới thở dài, cầm lấy hóa đơn bên cạnh: “Được rồi, anh đi nộp tiền trước.”

Nói xong anh xoay người, bước nhanh về phía hành lang bên cạnh.

Sau khi anh đi xa, Chu Sùng Dục mới quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Lương Trì.

Trong mắt cậu vốn có ánh sáng, vừa phấn khích vừa vui mừng, may mà cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp. Nhưng ngước mắt nhìn thấy gương mặt nghiêm túc hỏi tội của Lương Trì, lại nhát gan thu về.

Con búp bê bẩn thỉu, như cà tím thấm sương, chẳng có chút tinh thần nào.

Lương Trì im lặng nhìn chằm chằm cậu mấy giây, đôi mắt mới dịu đi một chút, bước đến nhẹ nhàng hỏi: “Biết sai chưa?”

Chu Sùng Dục ngước mắt lên lén nhìn anh, hai tay đánh nhau, bĩu môi nói: “Ừm… Biết rồi.”

“Sao lại đột nhiên tới đây.” Lương Trì bình tĩnh nhìn cậu, hỏi một câu đã hỏi tới trọng điểm.

Chu Sùng Dục không dám nói thật, sợ bầu không khí lại giống ngày hôm đó, nên bịa một lý do: “Thì.. Được nghỉ, không có việc gì làm.”

Cậu nói một cách thiếu tự tin, nói xong chờ hồi lâu cũng không chờ được Lương Trì trả lời.

Cậu ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vẫn nghiêm túc của Lương Trì, lập tức hiểu ra câu trả lời vừa rồi của mình hoàn toàn không qua được cửa Lương Trì.

Ấp ủ hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thật: “Đến là vì, muốn gặp anh.”

Nói xong, tim Chu Sùng Dục đập nhanh kinh khủng, cực kỳ thấp thỏm siết chặt ngón tay, vẫn không dám ngẩng đầu xem phản ứng của Lương Trì.

Một lúc sau, cậu mới nghe thấy người trước mặt phát ra tiếng thở dài như có như không.

“Đi thôi, lên xe trước.” Giữa lông mày lại có thêm đôi chút phức tạp, Lương Trì duỗi tay xoa đầu Chu Sùng Dục, xoay người chuẩn bị dẫn cậu rời đi.

Mới đi được hai bước, tay áo áo khoác đã bị kéo lại từ phía sau, cẩn thận dè dặt, cũng không dám dùng sức.

“Lương Trì…”

Chu Sùng Dục nhảy xuống giường, c.ắn môi dưới, lấy can đảm nói: “Tôi đến tìm anh, anh, có giận không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK