• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa về đến nhà, Lương Trì đã đi vào nhà vệ sinh xả đầy nước ra bồn tắm lớn, bảo Chu Sùng Dục vào ngâm nước nóng.

Vì không có hệ thống sưởi, nhà tắm vẫn rất lạnh dù đã bật đèn sưởi.

Chu Sùng Dục tắm xong chạy ù về phòng ngủ, chui thẳng vào trong chăn quấn mình thành con sâu róm.

Lương Trì vốn đang nghe bản demo mới nhận được trong hòm thư, thấy đầu cậu đang ướt đã trèo lên giường, chỉ có thể chạy xuống tầng lấy máy sấy giúp cậu.

Mông lại bị Lương Trì vả cho hai phát, Chu Sùng Dục rầu rĩ không vui ngồi dậy sấy tóc. Vừa sấy vừa suy nghĩ chuyện gì đó.

“Từ Yến Xuyên đến Thái Lan… xa như vậy sao anh tìm được em.”

Máy sấy kêu ù ù, tóc Chu Sùng Dục rối như tổ quạ, như đang lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng nói: “Chẳng lẽ, theo em suốt dọc đường… hay đại loại thế.”

“Không phải…” Lương Trì buồn cười trả lời, đi tới cầm lấy máy sấy trong tay cậu, bắt đầu giúp cậu sấy lại đàng hoàng.

“Ban đầu tôi không biết em muốn đi.”

Cổ tay phải không cử động được, Lương Trì chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt đuôi tóc Chu Sùng Dục.

“Sau đó… Trường học nói em không quay lại làm việc, thậm chí trả phòng trọ. Tôi mới biết tờ giấy em để lại nghĩa là muốn rời đi.”

Tiếng máy sấy to quá, nói chuyện nghe không rõ lắm. Lương Trì dứt khoát tạm thời ngậm miệng, chờ sấy xong tắt máy mới tiếp tục giải thích.

“Sau đó nữa… Thì đi khắp thế giới tìm.” Anh chậm rãi nói: “Nhờ cảnh sát giúp kiểm tra vé xe, lại đến xin người của công ty du lịch nói cho tôi biết em đi đâu. Nếu thực sự không được thì đút lót, muốn tìm em sẽ luôn có cách.”

“… À.” Chu Sùng Dục cúi đầu bẻ ngón tay, khẽ chớp mắt.

Có vẻ như bị chủ đề tối nay hoàn toàn mở máy hát. Sau khi tắm xong đến trước khi đi ngủ, Chu Sùng Dục luôn hỏi Lương Trì vài vấn đề đột nhiên nghĩ ra. Và kể một vài chuyện mà cậu nghĩ rằng có lẽ Lương Trì vẫn chưa biết.

Khoảng thời gian họ xa nhau giống như một vùng đứt gãy1 bỗng dưng xuất hiện, đột ngột và trống rỗng.

[1]

Hiểu được một chuyện mà trước đây chưa từng hiểu giống như bắt được một mảnh ghép nhỏ, chỉ cần tích tiểu thành đại là có thể lấp đầy chỗ trống từng chút một.

Nhưng có quá nhiều câu hỏi, có quá nhiều chuyện cậu muốn biết. Mở miệng nói chuyện rất mệt, chỉ trong một đêm chắc chắn không thể hỏi hết. Sau khi thực hành, Chu Sùng Dục đưa ra quyết định sẽ tích góp lại hỏi từ từ vào mỗi buổi tối sau này.

Chu Sùng Dục buồn ngủ díp mắt, nằm trên người Lương Trì, vùi mặt vào hõm vai anh, lẩm bẩm như đang nói mơ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không còn tiếng động gì nữa. Lương Trì tưởng cậu đã ngủ, chuẩn bị xoay người đặt cậu lên giường ngủ.

Nhưng vừa nhúc nhích, Chu Sùng Dục lập tức siết chặt cánh tay vòng qua cổ anh.

“Lương Trì.” Chu Sùng Dục nâng mí mắt lên, đồng tử đen láy hiện sương mù trong ánh sáng mờ, “Anh thật sự… Yêu em sao?”

Lương Trì im lặng một lát rồi nói: “Ừ.”

“Trước kia cũng từng yêu người khác à.” Chu Sùng Dục rầu rĩ hỏi.

“Không.”

Lương Trì đặt tay trái sau gáy Chu Sùng Dục xoa nhẹ, nghiêm túc suy nghĩ cách diễn đạt một lúc mới nói: ”Em giống như… Chiếc chìa khóa.” Anh dừng một lát, “Chỉ có điều, tôi hiểu ra hơi muộn, Dục à.”

Người bên trên nghe xong im lặng một lúc, như đang cố gắng hiểu cách ví dụ về chiếc chìa khóa của anh.

Không lâu sau, Chu Sùng Dục ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn anh: “Vậy sau này, có chuyện gì em không biết, anh cũng phải nói cho em.”

Lương Trì sững sờ một lát, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói được.

Lúc này Chu Sùng Dục mới nằm xuống như hài lòng, hai tay chống hai bên người anh, hạ eo trượt xuống từng chút một.

Lương Trì vốn tưởng Chu Sùng Dục muốn chui vào chăn, cũng không nghĩ nhiều. Cho đến khi có một bàn tay thử luồn vào cạp quần anh, Lương Trì mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đến khi anh kịp phản ứng, Chu Sùng Dục đã nửa quỳ giữa háng anh, từ từ tháo sợi dây quần ở nhà.

“Dục ơi, em làm gì vậy.” Lương Trì bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, duỗi tay nâng cánh tay cậu lên.

“Mở khóa.” Nói xong Chu Sùng Dục nằm sấp xuống, ngón tay móc vào cạp q.uần l.ót của Lương Trì, khi nói chuyện rất giống động vật nhe răng nanh sắc nhọn.

Trong hơi thở hình như vẫn còn mùi nến thơm, Chu Sùng Dục nằm sấp trong chăn, nửa gương mặt vùi trong ga giường, mí mắt nặng đến mức gần như không mở ra được.

Giữ nguyên tư thế như vậy ngủ mê không biết bao lâu, có khoảnh khắc nào đó, cậu xoay tròn con ngươi, mơ hồ cảm nhận được trong phòng hình như vẫn còn ánh sáng.

Rất tối, rất thư giãn, màu vàng ấm như mặt trời lặn.

Như lơ lửng không mục đích hồi lâu trong mơ, Chu Sùng Dục chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy nửa cái bóng của Lương Trì phản chiếu trên bức tường đối diện.

Lương Trì ngồi ngay bên gối Chu Sùng Dục, một chân duỗi thẳng, một chân co lại làm điểm tựa cho cánh tay.

Anh hơi cúi đầu, sợi tóc mềm mại rủ xuống trước mắt, miệng còn ngậm một điếu thuốc nhỏ màu trắng, hình như là hộp thuốc ban ngày Chu Sùng Dục lén giấu xuống gầm giường.

Nhưng, xung quanh không hề có khói lan ra.

Lương Trì không châm thuốc, chỉ ngậm nó trong miệng, dùng răng cắn ra vết mờ rất sâu.

Thuốc lá bị nước bọt thấm ướt, vị hơi đắng, hình như đã mất đi tác dụng thư giãn thần kinh thông thường.

Cắn nát một điếu lại cắn điếu tiếp theo.

Mắt thấy một bao thuốc sắp bị mình chà đạp hết, lúc này Lương Trì mới lấy điếu thuốc trong miệng ra, vệt sương mù trong mắt cuối cùng vẫn không thể tiêu tan.

Anh ấy có tâm sự, Chu Sùng Dục ít nhiều vẫn nhìn ra được.

Mãi không lên tiếng, cứ lén nhìn anh như vậy một lúc, Chu Sùng Dục duỗi cánh tay dưới chăn, ôm lấy chân trái duỗi thẳng của Lương Trì.

“Lương Trì, anh phải đi ngủ.” Chu Sùng Dục khẽ nói, lại đến gần, dùng chóp mũi cọ cọ người đối phương.

Lúc ngày Lương Trì mới phát hiện cậu đã tỉnh, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại.

Anh ném bao thuốc lá đi, rút tay đặt lên đầu Chu Sùng Dục nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

“Dục ơi…”

Một lúc lâu sau, Lương Trì mới chậm rãi cúi người, đỡ dưới nách Chu Sùng Dục bế cậu lên.

“Có cái này, tôi muốn đưa cho em.” Anh khẽ nói, lại rũ mắt xuống lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ dưới gối bên phải.

Toàn thân Chu Sùng Dục không có sức, vốn luôn giở trò vô lại, cố gắng dán vào người anh. Vừa nghe thấy Lương Trì có chuyện quan trọng, cậu lập tức hơi tỉnh táo thẳng người, nửa dựa vào đầu giường.

Chỉ thấy Lương Trì do dự một lát mới mở hộp gỗ ra bằng một tay.

Mặt trong là vải satin màu xanh nước biển, ở giữa là một đôi nhẫn bạc.

Hoa văn đánh bóng thủ công trên mặt nhẫn là hình núi, một chiếc lồi lên, một chiếc lõm xuống, đặt hai chiếc lại với nhau, vừa vặn vừa khít.

Phần còn lại mạ vàng, mềm mại bao quanh dãy núi kia, thoạt nhìn giống như hoàng hôn khi mặt trời lặn.

Chu Sùng Dục chớp mắt sững sờ mấy giây, vẫn hơi mờ mịt.

“Cái này là anh… trước khi đến Thái Lan tìm em, đã nấu chảy chiếc nhẫn cũ, làm thành cái mới.” Lương Trì cầm hộp gỗ, lẳng lặng giải thích: “Có hai chiếc, là một đôi, chúng ta mỗi người một chiếc.”

Vừa nói tới đây, lòng bàn tay anh đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hình như đã rất lâu rồi anh chưa căng thẳng như vậy.

Kế hoạch ban đầu là chờ đến sáng mai Chu Sùng Dục tỉnh dậy sẽ tìm cơ hội nói. Nhưng Lương Trì không ngủ được, dậy tìm điếu thuốc để hút, lại sợ Chu Sùng Dục ngửi thấy sẽ giận anh.

“Anh vốn định… dùng nó để cầu hôn.” Lương Trì cụp mắt, cố gắng giải thích một cách bình tĩnh.

“Em nói, sau này không được giấu em chuyện gì nữa, cho nên đây chắc là… chuyện cuối cùng anh chưa nói với em.”

Lương Trì vừa nói vừa dùng bụng ngón tay khẽ xoa hộp, không kìm lòng được ngẩng đầu lên, lén liếc nhìn phản ứng của Chu Sùng Dục.

Trước người cách đó không xa, Chu Sùng Dục trông như vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt sững sờ cụp xuống, biểu cảm hơi hoang mang, không biết có nghe rõ những lời anh vừa nói không.

Không nhận được câu trả lời như dự đoán, Lương Trì lập tức mất tự tin.

Thật ra anh biết bây giờ lấy cái này ra không đúng lúc, nhưng anh chỉ muốn lấy ra. Đây là thứ anh nợ Chu Sùng Dục, nợ quá lâu rồi.

Lương Trì hiểu rằng có lẽ chuyện này tác động hơi mạnh đến đối phương, anh không có ý định ép cậu, chỉ bình tĩnh rút tay về, dịu dàng an ủi: “Bây giờ chúng ta, cứ giống như trước là được, em chỉ cần… biết có chuyện này là được, anh không cần em đồng ý bất cứ điều gì…”

“Chúng ta kết hôn đi.” Cách đó không xa, Chu Sùng Dục đột nhiên nói.

Bàn tay chuẩn bị đóng hộp của Lương Trì khựng lại, con ngươi vô thức run rẩy, trong nửa giây ngắn ngủi như trải qua cơn sóng thần kéo dài

Ngược lại với Lương Trì, Chu Sùng Dục rất bình tĩnh.

Cậu cúi đầu im lặng chớp mắt, sau đó ngước mắt lên, ánh mắt vượt qua Lương Trì rơi trên chiếc bàn ở góc tường.

Nơi đó đặt bức điêu khắc gỗ cậu vừa hoàn thành sáng nay, cái thứ bốn mươi chín, còn thiếu một cái nữa là đủ năm mươi.

Nhưng… không quan trọng.

Cậu đã rung động với Lương Trì hết thuốc chữa từ lâu rồi.

Chu Sùng Dục thu lại ánh mắt, nhìn chiếc nhẫn trong hộp gỗ, một lúc sau cậu duỗi tay lấy chiếc của mình, cẩn thận đeo vào ngón áp út tay trái.

Trong ánh sáng mờ tối, dãy núi kia như khắc lên đốt ngón tay của cậu, tỏa sáng rạng rỡ.

Cậu rất thích.

Chu Sùng Dục với đôi mắt buồn ngủ và sạch sẽ, sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, ngẩng đầu chậm rãi nói…

“Ngày mai luôn, Lương Trì, chúng ta kết hôn nhé.”

Bưởi: em tôi đòi làm vợ người ta, cũng là em tôi bảo cưới, em ơi là em =))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK