Trong phòng khách sạn, máy điều hòa kêu ù ù.
Bê tai là tiếng nhấp chuột không ngừng của Trịnh Nghiêu, Chu Sùng Dục nhìn chằm chằm bản thiết kế mô hình 3D trên màn hình máy tính, nhưng trong lòng vẫn không bình tĩnh được.
Theo cách nói của Trịnh Nghiêu, bây giờ là thời kỳ mấu chốt “một bước lên mây” của phòng làm việc của họ.
Có một số nền tảng đại lý lớn đã bày tỏ ý định hợp tác với họ, việc cấp bách là sửa chữa và bổ sung bản thiết kế theo ý kiến của đối phương, càng nhanh càng tốt, cố gắng bàn giao trước khi kết thúc hội chợ.
Thật ra việc này không khó, Chu Sùng Dục và Trịnh Nghiêu bận rộn khoảng một tiếng là có thể xong.
Khương Di đặt đồ ăn giúp họ bằng ứng dụng giao đồ ăn. Chu Sùng Dục không để cô mua cho mình, chỉ nói xong việc có lẽ còn có sắp xếp khác, bảo họ cứ mặc kệ mình.
Chu Sùng Dục cố ý đẩy nhanh tiến độ công việc, ngoài kiểm tra điện thoại năm phút một lần, thời gian còn lại đều cố gắp tập trung vào phần mềm vẽ.
Sau khi gửi số phòng cho Lương Trì trên đường quay về khách sạn, giao diện trò chuyện không có tiếng động nào nữa. Mãi đến gần tám giờ, khi nhiệm vụ trong tay gần kết thúc, Chu Sùng Dục mới nhận được tin ngắn mới của Lương Trì.
“Làm xong chưa.”
Chỉ mấy chữ bình thường, nhưng giây phút nó nhảy ra lại đủ khiến trái tim người canh giữ trước điện thoại đập nhanh.
“Ừm.” Chu Sùng Dục gập máy tính lại, cúi đầu nhìn chằm chằm khung trò chuyện, gõ chữ hai lần mới ghép đúng.
“Vậy cùng đi ăn cơm?” Bên kia nhanh chóng nói tiếp.
Chu Sùng Dục nhanh chóng gửi chữ “Ừ” rồi ném điện thoại, bắt đầu luống cuống đi giày, thay quần áo.
Trong phòng nóng, cậu đã thay áo khoác, sau lưng chẳng mấy chốc đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Thấy cậu ngồi chờ bên giường đầy bứt rứt, Trịnh Nghiêu không nhịn được trêu cậu vài câu, nói cậu giống như thiếu nữ hẹn hò sau lưng phụ huynh.
Chu Sùng Dục cụp mắt lườm cậu ta một cái, không có thời gian cãi nhau.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ hai tiếng, Chu Sùng Dục vội vàng đứng lên, chen trước Trịnh Nghiêu đi về phía cửa.
“Để tôi mở.” Cậu hơi chỉnh lại mũ lông của áo khoác, thở ra một hơi dài mới nhấn chốt cửa.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài lại không phải người cậu mong chờ.
Chỉ thấy Lam khoác chiếc áo choàng tắm, cổ áo sắp mở đến rốn, “Chờ ai đấy, vừa thấy tôi đã thay đổi ánh mắt rồi.”
Cậu ta bưng một đĩa sushi trứng cá muối trên tay, tự đi vào, lắc đĩa trước mặt Chu Sùng Dục và Trịnh Nghiêu, nhướng mày hỏi: “Bữa khuya, có ăn không.”
Cậu ta luôn là người thân thiện sẵn, buổi chiều sau khi đưa ba người Chu Sùng Dục trở về, Lam dứt khoát thuê một phòng tại khách sạn của họ, ở đầu kia hành lang.
“Các cậu ăn đi, tôi ra ngoài một chuyến.” Chu Sùng Dục quay đầu đưa mắt với Trịnh Nghiêu, nhanh chóng xoay người nhìn hai đầu hành lang một lát rồi vội vàng ra ngoài.
“Đi đâu…”
Lam vốn còn muốn gọi cậu lại ăn cùng, lại bị Trịnh Nghiêu túm cổ áo kéo về.
Cửa phòng vừa đóng lại, không biết có chuyện gì xảy ra ở bên trong.
Chu Sùng Dục hơi lo lắng lấy điện thoại ra nhìn, cúi đầu đi về phía đầu kia hành lang. Vừa định rẽ vào thang máy thì nghe thấy phía trước có tiếng người.
Cậu sững sờ một lát, đến gần nhìn mới phát hiện là Lương Trì đứng dựa bên cửa sổ, trong tay kẹp điếu thuốc lá sắp cháy hết.
Lương Trì cũng nghe thấy tiếng bước chân của Chu Sùng Dục đến gần, quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười thoải mái với cậu.
“Đi chưa.” Lương Trì nói, lại dụi đầu thuốc lá vào bình dập thuốc.
Không biết anh đã chờ ở đây bao lâu, càng không biết tại sao anh không đến phòng tìm mình. Chu Sùng Dục hơi lưỡng lự, chậm rãi đi đến trước mặt anh, nắm ngón tay hỏi: “Anh, anh đến lúc nào.”
“Vừa đến.” Lương Trì xoay lại, rất tự nhiên kéo khóa áo khoác của cậu lên cao nhất, ngước mắt lên lại cụp xuống, duỗi tay bấm thang máy.
Thấy Lương Trì không mấy để ý, Chu Sùng Dục ấp ủ hồi lâu muốn giải thích hai câu, cuối cùng vẫn không tìm được cơ hội lên tiếng.
Cậu luôn không giỏi trong việc là người bắt đầu câu chuyện.
Trong những ngày rời xa Lương Trì, cậu chỉ học được cách giao tiếp với bản thân.
Về phần làm thế nào để vun đắp tình cảm và duy trì mối quan hệ với Lương Trì, cậu không tự học được, chỉ có thể cẩn thận tìm tòi từng chút một.
Ra khỏi khách sạn, bên ngoài là khu thương mại nhộn nhịp.
Gió đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, thổi vào mặt như dao, ở lâu sẽ cảm thấy lạnh thấu xương.
Chu Sùng Dục vốn đã toát mồ hôi trong phòng, đột ngột ra ngoài, mồ hôi bốc hơi, trên người lạnh buốt, gió lùa từ bốn phía.
Chu Sùng Dục rụt cổ vào cổ áo, đội mũ viền lông của mình lên, hỏi câu quan trọng trước: “Tối nay… Anh tìm được chỗ ở chưa.”
“Không ở nữa.” Lương Trì khẽ lắc đầu, thở ra khói trắng từ mũi: “Vé hơn năm giờ sáng mai, tôi phải đến Thượng Hải.”
Chu Sùng Dục nghe xong sững sờ, nhíu mày lại, trên mặt khó nén sự mất mát: “Nhanh vậy?”
“Ừ, là chuyến lưu diễn riêng của dàn nhạc Jazz, phải đi một tuần.”
Vừa nói, Lương Trì vừa liếc nhìn cậu thanh niên hơi ủ rũ bên cạnh qua khóe mắt, trong mắt hiện chút dịu dàng, dừng một lát mới giải thích: “Vì sợ em trở về không gặp được tôi, cho nên tôi mới đến tìm em trước nửa ngày.”
“À…”
Nghe vậy, sắc mặt Chu Sùng Dục mới hơi dịu lại, vành tai bị mũ che bên dưới lặng lẽ đỏ lên.
Hai người cùng im lặng, sóng vai đi qua ngã tư đường đông đúc.
Nghiêng đầu chỉ có thể nhìn thấy mũ viền lông của người bên cạnh, Lương Trì không thấy mặt Chu Sùng Dục, cũng không biết biểu cảm lúc này của cậu là gì. Anh do dự một lát, chỉ có thể cúi người thò đến trước mặt đối phương và hỏi: “Hài lòng không?”
Chu Sùng Dục vốn đang cúi đầu đi đường, mặt đường chậm rãi đi chuyển trong tầm nhìn đột nhiên biến thành áo khoác dạ của Lương Trì. Bỗng chốc, lại là mùi gỗ và thuốc lá quen thuộc đập vào mặt, như được gió đêm làm lạnh vừa phải.
“… Cũng, cũng được.” Chu Sùng Dục hơi ngượng ngùng đáp.
Rõ ràng không lường trước được sự gần kề đột ngột này, nói xong cậu vô thức lùi sang bên cạnh nửa bước, lại vừa vặn va phải một người qua đường đi tới từ phía sau, suýt nữa giẫm lên giày đối phương.
“Xin lỗi…”
Trong lúc Chu Sùng Dục đang luống cuống, Lương Trì đã dùng một lực vừa phải kéo cậu lại, còn xin lỗi người kia giúp cậu.
Sau khi người kia rời đi, Lương Trì mới buông cánh tay đặt trên vai Chu Sùng Dục ra, ngược lại nắm lấy dây rút mũ của cậu, khiến cậu quay mặt lại.
Bên dưới viền lông màu trắng, hàng mi rậm của cậu thanh niên bị gió thổi rung, đồng tử thuần khiết như màn đêm tối nay.
“Bên này đông người, theo sát tôi.” Lương Trì thở dài, ngón tay thon dài khẽ lắc lư.
Chu Sùng Dục bĩu môi có vẻ như hơi bất mãn, duỗi tay giật dây mũ từ tay Lương Trì về, lách qua anh một mình đi về phía trước.
“Không cho nắm à?” Lương Trì nhếch miệng, cũng đi theo sau, trong mắt sáng lấp lánh, nhướng mày nhìn cậu một cách hứng thú.
Chu Sùng Dục tiếp tục quay mặt sang đi, một lúc sau mới ồm ồm đáp: “Mất mặt lắm.”
Cậu đã không còn là đứa trẻ cần có người kéo mới có thể bước đi trong phố xá nhộn nhịp nữa, cậu học được cách thích nghi rồi.
Mặc dù dòng người xung quanh vẫn khiến cậu khó tránh khỏi hơi khó chịu, hơn nữa mức độ khó chịu này không hề thấp hơn trước. Nhưng cậu muốn dùng cách này để chứng minh bản thân.
Chứng minh mình đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn, có thể làm một người trưởng thành độc lập.
Cũng có thể… Có được một kết thúc khác trước kia.
Gió vẫn rất lạnh, hai người ngày càng đến gần trung tâm khu thương mại, dòng người xung quanh qua lại đông đúc hơn.
Chu Sùng Dục buông cánh tay bên người, im lặng đi về phía trước, đột nhiên cảm nhận được bàn tay Lương Trì phủ lên từng chút một.
Mới đầu chỉ là chạm nhẹ lên mu bàn tay, sau đó không biết tại sao đầu ngón tay quấn lấy nhau, chậm rãi nắm chặt, cuối cùng biến thành mười ngón đan xen.
Bàn tay Lương Trì khô ráo và mềm mại, nhiệt độ cơ thể cao hơn cậu nửa độ, nắm tay cậu rất nhẹ, chậm rãi cho vào túi áo của mình.
Toàn thân Chu Sùng Dục cứng đờ, toàn bộ sự chú ý đã bị bàn tay kia thu hút.
Cảm giác này rất kỳ diệu. Rõ ràng họ đã làm chuyện thân mật hơn thế này rất nhiều, nhưng bây giờ, chỉ là sự tiếp xúc giữa ngón tay, Chu Sùng Dục cảm giác mình như có được sự ủng hộ và nâng đỡ về mặt tinh thần.
Gần đó là trường đại học, có thể thấy được rất nhiều cặp sinh viên nắm tay nhau đi dạo ở xung quanh.
Những người bán hàng rong đếm không hết cao giọng rao hàng trên phố, mùi thức ăn bay ra từ các quán nhỏ đơn sơ, chui thẳng vào mũi.
Có lẽ vì cảm giác ngại ngùng khi lần đầu nắm tay chiếm cứ quá nhiều, đối mặt với đám đông hỗn loạn xung quanh, lần đầu tiên Chu Sùng Dục không quá lo lắng và bất an.
“Thế này… Được không?”
Lương Trì bóp nhẹ bàn tay bị mình đút vào trong túi, nghiêng đầu, kiên nhẫn lại bình tĩnh hỏi.
Chu Sùng Dục luôn không dám nhìn anh, ánh mắt lơ lửng không cố định, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.
“Ừm.” Cậu quay mặt đi, căng thẳng nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trong bóng đêm, trả lời bằng âm lượng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, “… Được.”
Thấy cậu không phản kháng, Lương Trì mới kéo cậu về phía mình, khóe miệng hơi cong lên trộm giấu nụ cười.
Hai người tiếp tục đi song song về phía trước như vậy, đi ngang qua một dãy quán ven đường náo nhiệt sẽ tùy ý mua vài món ăn.
Chu Sùng Dục rất ít khi đến những nơi như thế này để tìm đồ ăn, nhưng hồi còn đi học cậu thường xuyên đi ngang qua. Mặc dù ngửi rất muốn ăn, nhưng trước mỗi quầy hàng nhỏ hầu như đều đông kín người, cậu không thích.
Bây giờ có Lương Trì bên cạnh, cậu có thể cố gắng chọn những món mình thích thú, mỗi loại mua một phần nhỏ, còn không cần tự trả tiền.
Đi dạo suốt dọc đường, ăn chưa được bao nhiêu đã thấy no, trên người cũng dần ấm hơn. Đặc biệt là bàn tay được Lương Trì nắm chặt nhét vào trong túi, chẳng những khôi phục cảm giác mà còn toát một lớp mồ hôi mỏng.
Đi dạo một vòng quanh chợ đêm, tạm thời xem như tản bộ sau bữa ăn, cuối cùng khi quay về khách sạn đêm đã rất khuya.
Đứng bên cột La Mã trước cửa khách sạn, không ai nói lời tạm biệt, dường như ngầm hiểu ý muốn ở lại thêm một lúc nữa.
“Ngày mai… anh phải đi sớm à?”
Chu Sùng Dục liên tục đá vào bậc đá dưới chân, hai tay đút túi, cúi đầu vùi mặt xuống.
Lương Trì “Ừ” một tiếng, lấy điếu thuốc lá trong túi ra đưa lên môi, lại hỏi: “Các em thì sao, có sắp xếp gì.”
Chu Sùng Dục nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hình như có tâm sự, giọng hơi khàn, dừng mấy giây mới nói: “Triển lãm còn nửa ngày nữa là kết thúc, Lam nói… Muốn mời mọi người trong phòng làm việc của em ăn cơm.”
Nói xong cậu ngước mắt quan sát phản ứng của Lương Trì, ánh mắt hơi thẳng thắn, nhấn mạnh từng chữ bổ sung: “… Có thể không đi.”
Động tác châm thuốc của Lương Trì hình như khựng lại, rồi nhanh chóng khôi phục lưu loát.
Sau mộ lát im lặng, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, mũi chậm rãi thở ra khói trắng, cười một tiếng qua loa, cụp mắt nói: “Người ta mời, sao lại không đi.”
Anh cười hơi miễn cưỡng, nhưng Chu Sùng Dục không nhìn ra được.
Sự im lặng kéo dài lại tràn ngập, theo cái lạnh của đêm đông Bắc Kinh cùng xâm nhập vào ý chí của con người.
Chu Sùng Dục cảm thấy trái tim mình như đang rơi xuống, như nhiệt độ ban đêm sau khi mặt trời xuống núi, chậm rãi và tàn nhẫn, tiến đến điểm đóng băng từng chút một.
“Anh không… Ghen chút nào à.”
Chu Sùng Dục bóp mạnh bụng ngón tay, ngẩng đầu nhìn Lương Trì, lời nói cũng đứt quãng: “Không sợ em và Lam… Có gì đó, không sợ em thích cậu ấy, bị cậu ấy cướp đi…”
“Sợ.” Lương Trì trả lời không chút do dự.
Anh cúi đầu dựa vào cột, bày tay khẽ gảy tàn thuốc vào thùng rác, ánh mắt không rơi trên người đối phương, dừng một lát mới hạ giọng nói: “Nhưng muốn chọn ai, ở bên ai là tùy thuộc vào em, Dục à…”
Vì nếu tôi là em, có lẽ cũng sẽ chọn người khác.
Lương Trì cụp mắt tránh đối mặt.
Lời nói này nghe rất ba phải.
Có vẻ như là Lương Trì cũng được, là người khác cũng được.
Như bị cây dùi đục sắc bén đâm thủng lớp đá phủ bụi cuối cùng trong lòng, Chu Sùng Dục ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Cho nên, anh cũng không nhất định phải ở bên em.”
Lương Trì á khẩu, muốn nói mình không có ý đó: “Dục à, tôi…”
“Ngày đó anh hỏi… hay là chúng ta thử xem sao.” Chu Sùng Dục ngắt lời anh, trong mắt dần hiện lên một lớp sương mù ẩm ướt.
Thật ra đêm đó khi Lương Trì hỏi, cậu đã nghĩ điều gì khiến Lương Trì từ bỏ chủ nghĩa độc thân anh luôn theo đuổi.
Vì nể tình anh trai cậu sao.
Vì họ đã phát sinh quan hệ, cho nên nhất định phải chịu trách nhiệm sao.
Hay là vì… Sợ bệnh của cậu lại tái phát?
“Nếu anh chỉ xuất phát từ áy náy, trách nhiệm, hoặc là giúp anh trai em hoàn thành mong muốn có người chăm sóc em… Mới hỏi câu này, vậy em có thể trả lời anh ngay bây giờ…”
“Không cần.” Chu Sùng Dục nín thở khi nói lời này, chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng dường như đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của cậu.
“Em đã gặp những người khác, không phải ai em cũng dựa dẫm đâu, Lương Trì.”
Chu Sùng Dục vừa cố chấp lắc đầu vừa xoay người rời khỏi nơi này, cậu sải bước chạy về phía sảnh khách sạn.
“Dục ơi…”
Lương Trì nhanh chóng vứt đầu thuốc lá, chạy về phía trước mấy bước, gọi cậu từ xa.
“Không phải.” Cổ họng Lương Trì lăn nửa vòng, phóng to âm lượng, lấy hết can đảm mới run rẩy giải thích: “Khi đó tôi hỏi em có muốn ở bên nhau không, không phải vì trách nhiệm, chỉ đơn thuần là vì.. Tôi muốn.”
Gió đêm rít gào, nuốt một phần giọng nói của anh.
Lương Trì chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai, đây cũng là nguyên nhân lời nói chưa kịp thốt ra lại có vẻ vụng về và cứng nhắc.
“Tôi muốn chăm sóc em, Dục à, có thể là vì… Tôi yêu em thôi.” Lương Trì nói xong cắn quai hàm, mũi thở ra hơi trắng.
Cậu thanh niên phía trước cách đó không xa rõ ràng dừng lại nửa giây, tiếc rằng vẫn không quay đầu lại, chỉ bước nhanh vài bước rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Đêm đã khuya, chỉ còn lại những lời tự bộc bạch đã mất hồi âm, dai dẳng chống lại sự im lặng.
Lương Trì tiếp tục ở nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Màu đỏ của điếu thuốc giữa ngón tay sáng rồi lại tắt, cho đến khi không còn thuốc để hút.
Gió lặng, anh xoay người lại bước vào màn đêm.