• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Sùng Nhiên cố ý chạy xuống tầng một lấy nước, lấy xong lại vòng đến cầu thang ở đầu kia hành lang lên tầng, vòng vèo hơn mười phút.

Anh xách ấm nước đi lên, bước vào phòng, Lương Trì đang dựa bên cạnh Chu Sùng Dục, không biết hai người vừa nói những gì.

Thấy bầu không khí giữa họ xem như hòa hợp, Chu Sùng Nhiên mới yên tâm hơn chút. Anh thầm nghĩ mình giày vò một chuyến như thế không uổng công.

“Lấy nước xong rồi.” Anh cầm ấm nước rót ba cốc nước, đưa một cốc cho Lương Trì: “Uống nước đi anh Trì, trên đường toàn do anh lái xe.”

Lương Trì thản nhiên nhận lấy cốc giấy, uống từng ngụm nhỏ.

Hương vị của viên thạch quýt vừa ăn trước đó vẫn đọng lại trong miệng, hơi ngọt, chỉ một chút nước chảy qua đã hoàn toàn biến mất.

Thời gian eo hẹp, họ không thể ở lại ký túc xá quá lâu. Chỉ ở lại thêm một lát, ba người chuẩn bị xuống tầng đến nhà ăn ăn cơm.

Chu Sùng Dục dẫn đường cho họ, trên đường đi hình như vẫn cố gắng duy trì một khoảng cách với Lương Trì. Dù xung quanh có nhiều người hơn, cậu thà bị đụng vào cũng không muốn đi sát bên cạnh Lương Trì.

Sau khi Chu Sùng Nhiên quay về, cậu không chủ động bắt chuyện với Lương Trì nữa.

Nếu Lương Trì chủ động nói chuyện cậu sẽ đáp lại, hơn nữa đáp rất tự nhiên như thể mọi thứ vẫn như cũ, mọi mâu thuẫn và khoảng cách đều biến mất.

Nhưng Lương Trì có thể cảm nhận được, dưới cử chỉ bình tĩnh như thường của Chu Sùng Dục thật ra ẩn giấu một sự xa cách nào đó giống như muốn phân rõ ranh giới.

Cậu biểu hiện quá ngoan ngoãn và bình thản, như vậy ngược lại không giống cậu.

Thật ra từ khi hai người chia tay ở Tây Nam, đến bây giờ Lương Trì vẫn chưa nghĩ rõ mình nên đối mặt với Chu Sùng Dục bằng thái độ gì.

Vẫn giống như trước kia, có vẻ không thích hợp cho lắm. Rõ ràng đã nói những lời từ chối nhẫn tâm như vậy, còn muốn cố ý gần gũi, khác gì ỡm ờ với người ta.

Nhưng nếu ngầm thừa nhận sự xa lánh của Chu Sùng Dục, chủ động giữ một khoảng cách, Lương Trì cũng cảm thấy khó khăn. Giữa họ vẫn có một vướng mắc chưa được tháo gỡ. Nếu cứ kéo dài để mặc như vậy, họ sẽ chỉ ngày càng xa, cuối cùng trở thành người xa lạ ngay cả câu chào hỏi cũng không thể nói ra.

Trong lòng đang suy nghĩ chuyện, sự chú ý của Lương Trì hoàn toàn không tập trung vào việc mua cơm, chỉ chậm rãi di chuyển theo dòng người, tùy tiện gắp hai cái vào đĩa.

Lúc đi đến cửa trả tiền anh mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đã không thấy Chu Sùng Dục và anh cậu đâu.

Anh đang chuẩn bị đến chỗ xa hơn đi tìm, đột nhiên cảm giác có ai đó kéo góc áo từ phía sau, đồng thời nghe thấy một giọng rất yếu gọi anh.

“Lương…” Chu Sùng Dục há miệng, đột nhiên nuốt nửa âm tiết đã đến bên miệng xuống, hơi mất tự nhiên đổi cách gọi, “Anh Trì, quẹt thẻ bên kia.”

Không biết có phải chột dạ hay không, cậu dùng cằm chỉ bàn cân ở bên khác, cụp mắt xuống không chịu nhìn người.

Lương Trì lập tức cứng họng.

Nếu lúc ở trong ký túc xá, Chu Sùng Dục gọi anh là “anh Trì” để giới thiệu với bạn học, nhưng bây giờ xung quanh không có người khác. Ngoài cố ý giữ khoảng cách, Lương Trì không nghĩ ra lý do nào khác khiến Chu Sùng Dục không gọi tên đầy đủ của anh.

Một cảm giác bất lực nặng nề dần chiếm lấy đầu óc, Lương Trì đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích.

Cửa cân nơi họ đứng có lượng người đông nhất, ai cũng bưng đĩa, đi qua đi lại chen chúc.

Chỉ một lát sau, Chu Sùng Dục đã bị mấy người liên tiếp cọ vào cánh tay. Thấy cậu vẫn ráng chịu đựng không chịu tới gần mình, Lương Trì không còn cách nào khác, suy nghĩ một lát vẫn duỗi tay kéo cậu lại.

Chu Sùng Dục giật mình, vừa đi được nửa bước đã muốn trốn ra sau.

Trên đĩa của cậu vốn có bát canh, vừa dùng lực nên không vững, nửa bát canh đổ lên cánh tay Lương Trì.

Canh vừa múc từ nồi ra, rất bỏng, vẫn bốc hơi nóng.

Lương Trì đau tới mức nhíu mày, chịu đựng không buông tay. Cho đến khi kéo Chu Sùng Dục tới bên cạnh, người khác không thể đụng vào cậu, Lương Trì mới chịu buông tay ra, giấu sau lưng vẩy vẩy.

Chu Sùng Dục cúi đầu nhìn mũi chân, cắ.n môi dưới: “Em đi tìm anh trai lấy ít giấy cho anh lau.”

“Dục ơi…” Lương Trì nhanh chóng kéo cậu lại, chặn trước mặt cậu, cúi đầu xuống tìm đôi mắt của cậu: “Nếu cậu muốn nói chuyện với tôi, hôm nay tôi có thể đi muộn hơn.”

“Không cần.” Chu Sùng Dục lắc đầu rất nhanh, vẫn không nhìn anh: “Cũng không có gì để nói.”

Thấy thái độ này của cậu, Lương Trì không còn cách nào khác, chỉ có thể khẽ thở dài: “Lúc đầu tôi bảo cậu đi trao đổi không phải để đuổi cậu đi, cũng không phải để cậu xa lánh tôi như thế này.”

“Em không…” Chu Sùng Dục phủ nhận.

“Không mà còn gọi tôi là anh Trì?” Lương Trì nhướng mày, giọng trở nên nghiêm túc hơn.

Chu Sùng Dục bị anh làm cho á khẩu.

Thật ra suốt thời gian qua cậu vẫn thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Lương Trì. Sau chuyện đi trao đổi kia, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được mối quan hệ của họ dường như đã kết thúc, không đi tiếp được nữa, cũng không thể quay về trước.

Cậu đã nhìn thấy những người vượt qua ranh giới bị Lương Trì đuổi ra khỏi thế giới của anh như thế nào.

Cho nên để không cắt đứt liên lạc với Lương Trì mãi mãi, đã đến lúc lùi lại một bước, kịp thời dừng tổn thất.

“Chúng ta cứ giữ khoảng cách như vậy đi, Lương Trì.”

Chu Sùng Dục cắn răng, quật cường ngẩng đầu, muốn thoải mái nở nụ cười giống như trong phim nhưng không thể làm được.

“Khi ở gần anh quá, em luôn… Luôn không kiểm soát được mình, chắc một thời gian sau sẽ quen thôi.”

Cậu cụp đôi mắt đen láy xuống: “Sau khi đến Bắc Kinh, em đã nghĩ rõ ràng. Anh và anh em nói đúng, em lớn rồi, không thể như trước nữa…”

“Cứ luôn, dựa dẫm vào anh.”

Áp dụng cách nói của Lương Trì, cuối cùng Chu Sùng Dục vẫn kết luận “Yêu” trong mắt mình thành “Dựa dẫm”.

Lương Trì im lặng nghe, cảm giác như bị một câu nói rất đơn giản đóng đinh tại chỗ.

Câu nói này rõ ràng giống như những gì anh từng nói trước đó, là quyết định mà anh nghĩ chính xác nhất, cũng có lợi nhất cho tình hình hiện tại. Nhưng câu nói này được nói ra từ miệng Chu Sùng Dục một cách thản nhiên như thế, Lương Trì cảm thấy mình như nhận được phán xét cuối cùng.

Như một cái cây mềm chậm rãi mọc trong tim, bỗng chốc bị nhổ tận gốc…

Đây là quyết định của Chu Sùng Dục, Lương Trì không thể làm gì khác ngoài tôn trọng.

“Được.” Ánh mắt anh ảm đạm, nhanh chóng khôi phục như thường: “Tôi biết rồi”.

Đêm Lương Trì và Chu Sùng Nhiên lái xe đi,  Bắc Kinh đón trận tuyết lớn nhất cả mùa đông.

Không khí lạnh khiến nhiệt độ đột ngột giảm mười độ, gió bắc gào thét suốt đêm, tuyết trắng bao trùm lên mọi dấu vết hôm qua chỉ trong một đêm.

Chu Sùng Dục đứng ở bên đường ngoài sân ký túc xá tiễn hai người, nhìn hai bóng đèn màu vàng đậm sau xe ô tô ngày càng xa, tầm nhìn bỗng như mờ đi.

Ngày đó cũng là lần duy nhất Chu Sùng Dục nhìn thấy Lương Trì trong thời gian ở Bắc Kinh.

Sau đó, khoảng một, hai tháng Chu Sùng Nhiên sẽ đến một chuyến, mang ít đồ ăn và đồ dùng cho cậu, nhưng đều tới một mình.

Chu Sùng Dục nhận được tin nhắn xuống tầng, đầu tiên sẽ đứng bên cửa sổ hành lang nhìn xuống dưới, xem có thêm một người đàn ông đứng hút thuốc bên cạnh xe không. Lần nào nhìn cũng âm thầm thất vọng lần đó.

Mọi người đều nói thời gian sẽ làm phai nhạt tình cảm, nhưng Chu Sùng Dục không tin.

Cậu đã từng nghĩ mình sẽ dần quen với cuộc sống không có Lương Trì. Thậm chí có vài lần cậu gần như cho rằng mình sẽ không nhớ Lương Trì nữa. Nhưng mỗi đêm nhắm mắt lại trước khi ngủ, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu lại là gương mặt hiền hòa của Lương Trì. Chu Sùng Dục lại cảm thấy có lẽ cả đời này mình sẽ không thể thoát khỏi trạng thái này.

Như thể biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, mỗi lần đến thăm cậu, Chu Sùng Nhiên luôn vô tình hoặc cố ý nhắc đến Lương Trì với cậu.

Nói dạo này Lam Sẫm lại đi đâu, Lương Trì lại bị bao nhiêu người hâm mộ cản lại xin chữ ký.

Nói đồ ăn ngon nào anh mang đến lần này là Lương Trì mua giúp, nói điện thoại của Lương Trì luôn mở dự báo thời tiết Bắc Kinh.

Lần nào Chu Sùng Dục cũng lẳng lặng nghe hết, sau đó lại bĩu môi nói: “Anh cứ kể chuyện của anh ấy cho em làm gì”. Chu Sùng Nhiên chỉ cười không nói gì, bắt đầu nói chuyện khác với cậu.

Chu Sùng Dục ở lại Bắc Kinh tổng cộng ba học kỳ, càng về sau thời gian trôi qua càng nhanh, cuộc sống cũng trở nên ngày càng mất cảm giác.

Lúc quay về Yến Xuyên đã là nửa cuối năm ba đại học.

Nhà trường xếp lại ký túc xá dựa theo hướng luyện tập, Chu Sùng Dục trở về vẫn được chia cùng phòng ký túc với Trịnh Nghiêu.

Đến Bắc Kinh học một chuyến thực sự thu hoạch được rất nhiều, trở về so sánh với bạn học cũng đã biết sự chênh lệch.

Các môn chuyên ngành ở năm ba không nhiều, nhưng hầu hết đều tập trung vào phần thực hành, cần ở trong lớp cả ngày, nặn bùn trộn trạch cao, thử kết hợp với các nguyên liệu khác.

Chu Sùng Dục không quay về nơi ở của Lương Trì, cậu và Trịnh Nghiêu cùng thuê một phòng làm việc rất nhỏ trong tòa nhà thương mại bên ngoài. Đặt hai cái giường gấp đơn giản, ngày thường vừa có thể làm việc vừa có thể nghỉ tạm.

Ra ngoài sống rất tiện, sau khi hoàn thành công việc ở trường, hai người còn có thể nhận việc vặt, nhận đơn trực tuyến, làm vài món đồ trang trí bằng gốm cho người khác.

Ban đầu Chu Sùng Dục không hiểu những cái này, toàn là Trịnh Nghiêu dạy cậu.

Mặc dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng là một khoản thu nhập. Ít nhất có thể giúp cậu trang trải tiền thuê phòng ở đây và đồ ăn của Sơn Sơn.

Đến ngày nghỉ lễ, Khương Di thường đến phòng làm việc của họ, ngoài tìm họ đi chơi, tiện thể còn làm lao động miễn phí vài ngày, giúp họ gói hàng gửi đi.

Mỗi lần đến, kiểu gì Khương Di cũng sẽ cằn nhằn Chu Sùng Dục, đến Bắc Kinh một chuyến chẳng thấy có thêm kiến thức gì, chỉ trở nên giống cái hũ nút hơn.

Trịnh Nghiêu sẽ nhanh chóng cãi lại cô: “Cậu thì biết gì, anh Dục của tôi được gọi là phong cách nghệ thuật, càng lạnh lùng càng quyến rũ, biết không?”

Chu Sùng Dục không quan tâm đến hai người họ, luôn ngồi xổm trong góc tường im lặng cho thỏ ăn.

Hôm nay, sau khi nói về cậu, Trịnh Nghiêu xoa bùn trên tay, thở dài: “Chậc, chất lượng của dao cạo này rởm quá, dùng rất cấn tay.”

Nói xong cầm lấy bộ công cụ Chu Sùng Dục tự làm, vung tay lên: “Chà, vẫn là của anh Dục dễ dùng.”

Chu Sùng Dục luôn không yên tâm với thói quen vung tay quá trán của cậu ta, đi tới cướp dao cạo, mắng: “Dùng của cậu đi.”

Trịnh Nghiêu chưa hài lòng, lập tức giở trò vô lại: “Sao cậu bảo cậu còn một bộ nữa, để đâu rồi, hôm nào mang về cho tôi dùng đi.”

“Để ở nhà người khác rồi.” Chu Sùng Dục uể oải trả lời cậu ta.

Nói đúng hơn, “người khác” này là Lương Trì. Cậu đã tới nhà Lương Trì trước khi đến Bắc Kinh, chỉ mang quần áo thường mặc và lồng thỏ của Sơn Sơn, mấy thứ lặt vặt khác không kịp mang đi, vẫn để ở đó.

Bộ dụng cụ hiện tại được cậu làm lại sau đó, không thuận tiện bằng bộ đầu tiên.

Chu Sùng Dục từng nhắc chuyện này với anh trai một lần, bảo anh có thời gian thì đến thu dọn giúp, nhưng anh cậu không đồng ý.

Sớm muộn gì cũng phải đến một chuyến, bây giờ hình như đã có lý do. Chu Sùng Dục cúi đầu im lặng một lúc, bĩu môi nói với Trịnh Nghiêu: “Nếu cậu muốn, để hôm nào tôi lấy giúp cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK