• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa đêm, Chu Sùng Dục quay về nhà Chu Viễn Sơn lấy căn cước công dân và sổ hộ khẩu của ông ta, photo rồi chưa cho bệnh viện, đổi lại một tờ giấy chứng tử mới tinh.

Bên ngoài đã có tuyết rơi nhẹ không biết từ lúc nào, hạt tuyết nhỏ như hạt muối, rơi xuống đất rồi nhanh chóng tan ra thành nước.

Sau khi lấy được giấy xác nhận, Chu Sùng Dục không quay về phòng chăm sóc, mà tìm một cửa hàng tiện lợi hai tư giờ dưới tầng.

Cửa hàng này mở trong bệnh viện, ra khỏi cửa là bãi đỗ xe của bệnh viện.

Mặc dù bây giờ đã rạng sáng, nhưng vẫn có nhiều người đến thăm. Đa số giống như người nhà đến bệnh viện chăm sóc. Có bác công nhân nhập cư ăn mặc giản dị, cũng có người phụ nữ bế trẻ sơ sinh trong ngực, ai cũng bụi bặm mệt mỏi, trên mặt không có nụ cười.

Cả ngày không có thời gian ăn uống, dạ dày Chu Sùng Dục rỗng đến mức khó chịu. Cậu mua một cái cơm nắm và một cốc sữa nóng nhỏ trước quầy, ngồi xuống bàn trong góc gần cửa sổ.

Một lớp hơi nước dày phủ lên cửa sổ kính, ngay cả quần áo trên người cũng ẩm.

Chu Sùng Dục máy móc nhét đồ ăn vào miệng, ánh mắt mờ mịt rơi bên ngoài cửa sổ đen kịt. Cậu không biết khi nào anh cậu mới đến, cho nên chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng như thế.

Sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ dâng lên.

Cậu gục xuống bàn, mơ màng nhắm mắt lại. Môi trường xung quanh luôn rất ồn ào, khiến cậu không thể ngủ say.

Đầu vừa nặng vừa đau, trong lúc mơ hồ hình như cậu đã mơ vài giấc mơ không đâu vào đâu. Đến khi có ý thức, Chu Sùng Dục cảm giác hình như trời sắp sáng rồi.

Cậu chậm rãi ngồi dậy khỏi mặt bàn, bóp nửa cánh tay bị mình gối tê, lại lấy điện thoại ra xem.

Hai cuộc gọi nhỡ, đều là Chu Sùng Nhiên gọi.

Lúc vào siêu thị, Chu Sùng Dục thấy điện thoại sắp hết pin nên bật chế độ tiết kiệm pin, cuộc gọi đến không có âm thanh, cho nên cậu không nghe.

Muốn nhanh chóng gọi lại cho Chu Sùng Nhiên, Chu Sùng Dục đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng mới đi được vài bước, cậu đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng trong bầu trời xám xịt bên ngoài.

Người đàn ông dựa lưng vào cửa xe, một điểm sáng nhỏ cháy giữa ngón tay, trên chiếc áo khác màu đen toàn là tuyết rơi.

Cách một lớp thủy tinh, tầm nhìn không rõ. Bên ngoài giống như một bộ phim phong cảnh có bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ, trông không chân thật cho lắm.

Ngẩn người mấy giây, Chu Sùng Dục phản ứng lại đây không phải mơ…

Bệnh của cậu chưa nghiêm trọng đến mức không phân biệt được mơ và thật.

Chu Sùng Dục chưa bao giờ tưởng tượng rằng Lương Trì sẽ xuất hiện trước mặt mình sau khi tỉnh giấc, cậu đứng tại chỗ một lúc lâu mới quyết định bước ra ngoài.

Cảnh vật xung quanh chậm rãi lùi lại qua khóe mắt, giống như đường hầm không thời gian trống không đưa cậu đến trước mặt Lương Trì.

“Sao anh biết, em ở đây.” Chu Sùng Dục cúi đầu, hễ căng thẳng sẽ bắt đầu móc ngón tay.

Lương Trì như là nghiêm túc quan sát cậu mấy giây mới lên tiếng, giọng nói vẫn dịu dàng, nhàn nhạt, rất đều rất trầm, giống như bị tuyết làm nhăn nheo.

“Lúc cậu gọi điện thoại, mấy người Lâm Sẫm đều ở đó, biểu diễn xong không có việc gì, ba chúng tôi theo tới luôn, tiện thể xem xem có giúp được gì không.”

Lương Trì bình tĩnh nhìn cậu thanh niên ỉu xìu trước mặt, một lúc sau lại bổ sung: “Bây giờ anh cậu đã ở trên đó rồi.”

“À…” Chu Sùng Dục cúi đầu đút tay vào túi, cũng không nhìn anh, hai chân thay nhau giẫm lên tuyết chưa kịp tan trên mặt đất.

Đã lâu không nói chuyện với Lương Trì, đột nhiên gặp mặt cũng không biết nên nói gì. Chu Sùng Dục nghĩ, nếu lần sau có cơ hội cho cậu chuẩn bị một chút, cậu nhất định phải nghĩ sẵn ít nhất mười chủ đề, chép ra giấy, để tránh không nặn ra nổi một chữ như bây giờ.

“Anh, đứng ở ngoài bao lâu rồi…”

Một lúc sau, Chu Sùng Dục li.ếm khóe miệng khô khốc, yếu ớt nói: “Đến rồi sao không gọi em.”

Ban đầu, cậu chỉ tùy tiện tìm đề tài để hỏi, nhưng người đối diện nghe xong lại im lặng không nói gì rất lâu.

Mãi không thấy Lương Trì có động tĩnh gì, Chu Sùng Dục không khỏi tò mò nhìn anh. Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với đôi mắt như đầm sâu của người đàn ông.

Gió thổi hạt tuyết rơi trên hàng mi rủ xuống của Lương Trì, hóa thành mấy giọt nước nhỏ bé.

Chu Sùng Dục nhìn tới mức hơi sững sờ, từng có lúc, đôi con ngươi sâu thẳm kia từng là chốn yên vui của cậu, nơi trú ngụ duy nhất của cậu.

“Vì tôi không chắc, Dục à.”

Yết hầu trượt lên xuống một vòng, Lương Trì như thở dài rất khẽ, trong ánh mắt ẩn chứa quá nhiều điều.

Dừng một lát, anh mới hờ hững nói: “Không chắc cậu có muốn tôi đến không.”

Chu Sùng Dục nghẹn họng, không nói gì.

Cậu biết tối qua mình gửi một tin nhắn không đầu không đuôi, có lẽ Lương Trì luôn chờ câu tiếp theo của cậu.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì, vì không dám nói, cũng không thể nói.

Mấy năm nay, thật ra Chu Sùng Dục đã có thể suy nghĩ thông suốt. Lúc trước Lương Trì làm vậy là đúng.

Cậu rất muốn mình trở nên chín chắn, tự lập, học được cách làm người lớn như Lương Trì hy vọng. Nhưng không biết tại sao, rõ ràng là một quá trình quá tự nhiên đối với những người khác, nhưng lại trở nên đau đớn và khó khăn như vậy với cậu.

Hai người im lặng đứng đó, lại không nói chuyện một lúc lâu.

Hình như tuyết sắp ngừng rơi, nhưng gió vẫn lạnh. Lương Trì dụi tắt thuốc lá, lưỡng lự một lát cuối cùng vẫn không kìm lòng được, duỗi tay ra chỉnh lại tóc giúp cậu như trước.

“Đi thôi, đi vào trước.”

Anh nhìn Chu Sùng Dục, sau đó rụt tay về, xoay người đi đến sảnh bệnh viện.

Đi theo Lương Trì quay lại khoa cấp cứu, vẫn chưa đi đến phòng chăm sóc, Chu Sùng Dục đã nhìn thấy bóng anh cậu.

Không chỉ anh cậu, còn có Thành Quyện và Phượng gia, và hai nhân viên mặc đồng phục nhà tang lễ ở cửa phòng, có vẻ đang xác nhận giấy tờ và tài liệu dựa theo trình tự quy định.

Thật ra Chu Sùng Nhiên đã nhìn thấy họ đi tới, anh hét về phía này: “Sùng Dục, em ký giấy chứng tử rồi hả?”

“Ừm.” Chu Sùng Dục gật đầu, lấy căn cước của Chu Viễn Sơn, sổ hộ khẩu và giờ giấy kia ra, đưa hết cho anh.

Người của nhà tang lễ lấy tờ đơn, đăng ký thông tin của người mất và gia đình. Nhân lúc thủ tục chưa xong, Chu Sùng Dục dựa bên cửa, lén nhìn vào trong.

Chỉ thấy trong căn phòng vắng vẻ, Chu Viễn Sơn vẫn nằm trên giường, cơ thể được đựng trong một cái túi nilon.

Trong ấn tượng, Chu Viễn Sơn thường tức giận và nóng nảy, rất ít khi yên tĩnh như bây giờ.

Chu Sùng Dục hiểu cơ thể kia đã mất đi nhiệt độ từ lâu, cậu im lặng cúi đầu, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm xúc trống rỗng nào đó.

“Em có nhìn ông ấy nữa không.” Sau khi bàn bạc với nhà tang lễ, Chu Sùng Nhiên đi tới vỗ bả vai cậu.

Chu Sùng Dục im lặng mấy giây rồi lắc đầu với anh. Tối qua thời gian dài như vậy, cậu cũng không nghĩ ra có gì muốn nói, bây giờ càng không cần lãng phí thời gian nữa.

Người của nhà tang lễ rất thành thạo, hai người một trước một sau dễ dàng đưa Chu Viễn Sơn lên cáng cứu thương, vững vàng đẩy ra khỏi phòng.

Chu Sùng Dục vào phòng lấy những di vật còn lại, bỏ vào túi, theo anh cậu ra khỏi bệnh viện.

Xe tang đỗ sau khoa cấp cứu, trên xe có tủ đông bảo quản thi thể, đầu xe treo một đóa cúc vàng trang nhã.

“Chúng ta không cần đi đông như vậy…” Trước khi lên xe, Chu Sùng Nhiên liếc nhìn chỗ ngồi trên xe, quay đầu nói: “Mình anh ngồi ghế phụ đi cùng là được, Sùng Dục, em dẫn anh Trì về nhà mình đi. Nghỉ ngơi trước, những chuyện khác chờ anh về rồi nói.”

“Em không mệt.” Chu Sùng Dục nhanh chóng lắc đầu, giữ chặt góc áo anh, bướng bỉnh nói: “Em muốn giúp anh.”

Chu Sùng Nhiên á khẩu.

Theo tập tục, hai anh em nên cùng nhau vận chuyển thi thể. Nhưng tối qua một mình Chu Sùng Dục chạy đông chạy tây, nào là làm thủ tục nào là lấy đồ, mệt lâu như thế, Chu Sùng Nhiên lo sức khỏe của cậu không chịu được.

Trong lòng đang khó xử, Lương Trì đi tới vỗ vai anh: “Bọn anh cũng đi cùng, lái xe đi sau các chú, lỡ như có chuyện gì, nhiều người giúp được nhiều hơn.”

“Đúng thế đúng thế, bọn anh về cũng chờ, chẳng thà đi theo mày.” Thành Quyện cũng đi tới, xua tay tỏ ý anh đừng khách sáo.

Phượng gia càng không nói hai lời lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe tới đây chở họ đi luôn.

Thấy mọi người đều nói vậy, Chu Sùng Nhiên chỉ có thể đồng ý, gật đầu nói được.

Đường đến nhà tang lễ không gần, Phượng gia lái xe, Thành Quyện ngồi ghế lái phụ. Chu Sùng Dục không còn lựa chọn nào, chỉ có thể ngồi ghế sau với Lương Trì.

Xe tang trước mặt lái rất nhanh, trên đường đi luôn mở nhạc khiến người ta buồn ngủ. Chu Sùng Dục dựa vào cửa sổ xe, mắt nhìn hàng cây bên đường chạy lướt qua xe.

Đến nơi, di thể của Chu Viễn Sơn được cất tạm trong kho lạnh nhà tang lễ.

Chu Sùng Nhiên quyết định với nhân viên ngày kia hỏa táng, còn lại là mấy việc nhỏ như chọn bình tro cốt, xác nhận di ảnh.

Chuyện không khó xử lý nhưng vụn vặt, phải đi làm từng cái một.

Chu Viễn Sơn không có nhiều người thân và bạn bè, trước đó cũng vì say rượu nên gần như làm mích lòng tất cả mọi người. Chắc cũng chỉ có vài người đến tham gia tang lễ.

Nghĩ đến việc tổ chức tang lễ đơn giản, Chu Sùng Dục đi theo anh trai, hai anh em bàn bạc rồi quyết định quy cách hỏa táng và nghi lễ. Thậm chí không cần nấu cơm trưa đãi khách, chỉ làm theo quy trình, đơn giản có ý đó là được.

Cầm danh sách lệ phí, Chu Sùng Nhiên đi theo nhân viên đến sảnh đăng ký nộp tiền.

Ba người Lương Trì đến cửa hàng bên cạnh chuẩn bị mua một số đồ dùng tang lễ mang về nhà bố trí linh đường, bây giờ vẫn chưa quay lại.

Đối diện nhà tang lễ là nghĩa trang, gần đến cuối năm, có rất nhiều người tới đây hóa vàng mã. Trong không khí tràn ngập mùi hăng nồng.

Nhìn chân trời phía xa bị khói bụi bao phủ, ánh mắt Chu Sùng Dục hơi mờ mịt, cơ thể rét lạnh từng cơn.

Quay người muốn về sảnh chờ, cậu cúi đầu nhìn đường, hoàn toàn không thấy mình sắp đụng phải người khác. Vừa bước lên bậc thang, bả vai bị húc mạnh một cái.

Cậu lảo đảo lùi lại nửa bước, cánh tay nhanh chóng được một bàn tay vững càng đỡ lấy, cùng với mùi gỗ mun khiến người ta yên lòng.

Không cần ngẩng đầu, Chu Sùng Dục cũng biết là ai.

“Xin lỗi.” Lương Trì lễ phép nói xin lỗi thay cậu, bảo vệ cậu ở sau lưng.

Hầu hết những người đến nhà tang lễ không có thời gian so đo chuyện này, không nói gì đã rời đi. Sau khi người đi, Lương Trì mới cúi đầu nhìn cậu, thấy mặt mũi cậu phờ phạc, anh không nhịn được hỏi: “Sao môi trắng thế.”

“Chắc là… Tụt đường huyết. Buổi sáng chưa có thời gian ăn.” Chu Sùng Dục lắc đầu, tỏ ý mình không sao, bước sang bên cạnh một bước tránh khỏi cái đỡ của anh: “Không sao, em đi được.”

Biết cậu vẫn muốn cố duy trì khoảng cách với mình, Lương Trì không còn cách nào khác, kiên quyết kéo cậu lại: “Lên xe trước, uống chút nước ấm.”

Chu Sùng Dục không tránh được, chỉ có thể bất lực nghe theo sắp xếp này, bị anh kéo đến bãi đậu xe.

Cốp xe có bình giữ nhiệt, Lương Trì mở cửa sau bảo Chu Sùng Dục lên trước, sau đó rót cho cậu cốc nước nóng, thổi mấy lần mới đưa tới.

Chu Sùng Dục nhận cốc, uống từng ngụm nhỏ, mũi bị hơi nóng hun hơi run lên.

Lương Trì duỗi tay sờ trán cậu, lại bóp áo khoác hơi ẩm của cậu, thở dài nói: “Cậu sốt rồi.”

“Không sao.” Chu Sùng Dục ngẩng đầu nhìn anh, chột dạ siết chặt tay áo: “Em nghỉ trên xe một lát là ổn, anh đi giúp anh em đi, không cần ở lại với em.”

Lương Trì nghe xong nghẹn họng, cũng không biết cậu nói ra lời này thực sự muốn gắng gượng hay để giữ khoảng cách với anh.

Trong lòng hơi giận, Lương Trì đi đến ghế lái bật hệ thống sưởi, lại ném chìa khóa vào trong xe, đóng cửa lại quay đầu đi đến sảnh nhà tang lễ.

Chu Sùng Dục ngồi ngẩn người ở ghế sau, cứ tưởng anh đi vào giúp Chu Sùng Nhiên như mình đã nói.

Nhưng cậu chưa kịp nghĩ kỹ, Lương Trì đã nhanh chóng quay ra, mở cửa ngồi lên ghế lái, khởi động xe giẫm chân ga lái ra ngoài.

Chu Sùng Dục đoán họ đến cổng đón mấy người Chu Sùng Nhiên, cũng không hỏi gì nữa. Cho đến khi Lương Trì lái xe ra khỏi sân nhà tang lễ, trên đường càng lúc càng nhanh, cậu mới nhận ra điều khác thường.

“Anh, anh trì.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lương Trì qua gương chiếu hậu, tiếng gọi này của Chu Sùng Dục hơi thiếu tự tin.

Quả nhiên, người ở ghế trước không để ý tới cậu, chỉ lo lái về phía trước, lông mày ngày càng nhíu chặt.

“Anh trai em đâu.” Chu Sùng Dục do dự một lát, lấy can đảm nhỏ giọng hỏi.

Lương Trì cầm vô lăng, giọng rất bình tĩnh: “Họ bắt xe về, đến nhà cậu bố trí linh đường.”

Chu Sùng Dục chớp mắt mấy cái, đã hiểu Lương Trì muốn tách ra hành động với Chu Sùng Nhiên, “Cho nên chúng ta đang, đi đâu.”

“Về thành phố.” Lương Trì bình tĩnh lái xe qua một ngã tư.

“À.” Chu Sùng Dục hơi mất tự nhiên sờ quần, “Vậy về thành phố… làm gì.”

Lúc này Lương Trì mới liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, giữa mặt mày luôn dịu dàng của anh nhíu lại đầy vẻ u ám.

Hồi lâu, anh mới xoay nửa vòng vô lăng, trả lời hai chữ chắc chắn…

“Thuê phòng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK