Về phần quyết định nâng Liễu di nương lên làm chính thất, vẫn là nên quên đi. Thân phận Liễu di nương ti tiện như vậy, thật sự là không xứng với thân phận Thượng Thư của con trai bà.
Trong lòng Đường lão phu nhân đã có một chủ ý hay, liền mím môi cười nói: “Tứ Tứ, ngày thường con hãy tiếp tục giúp ta nghe ngóng thêm tin tức từ biểu ca của con đi. Đứa bé ngoan, ánh mắt của cậu con thật tinh tường, cô nương nào được hắn coi trọng chắc chắn là nhân phẩm và tướng mạo đều sẽ không tồi. Như vậy sau này tân nương tử vào cửa, nhất định có thể cùng hắn sinh nhi tử bình an, chung sống hạnh phúc với nhau".
Trong lòng Đường Tứ Tứ cười lạnh, nhưng trên khuôn mặt lại cười sáng lạn gật gật đầu.
Buổi tối, Đường Trọng Nguyên đến chỗ Đường lão phu nhân cùng dùng cơm ở trong viện. Đường Trọng Nguyên khó nén khỏi sốt ruột liền hỏi: “Nương, chuyện con muốn nâng Liễu di nương lên làm chính thất, chuyện này.... Ngài có bằng lòng không?”
Đường lão phu nhân buông bát đũa xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này không cần nhắc đến nữa. Tứ Tứ và cả cậu của con bé cũng không đồng ý.”
“Cái gì?” Đường Trọng Nguyên vừa nghe xong, lập tức nổi giận đùng đùng: “Đồ con gái bất hiếu. Rốt cuộc nó là con gái của ai đây? Sao mọi chuyện đều nghe theo lời cậu của nó. Nương, con mặc kệ lần này con nhất định phải nâng Liễu di nương lên làm chính thất. Mấy năm nay, nàng ấy đã vì con mà hy sinh rất nhiều con thật không thể có lỗi với nàng ấy.”
Thực ra Đường Trọng Nguyên vô cùng chán ghét thê tử mà ông ta đã kết tóc. Năm đó nếu không phải là vì nịnh bợ Uy Viễn tướng quân, chắc chắn ông ta sẽ không cưới bà. May mắn là sau khi bà sanh con xong, liền mất đi vì khó sanh. Lúc đó ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường lão phu nhân thấy ông ta tức giận, sắc mặt liền trầm xuống: “Không có tiền đồ, một Liễu di nương hẹp hòi thì có cái gì tốt. Hơn nữa lần này là con trách lầm cậu của Tứ Tứ rồi, thật ra hắn…”
Đường lão phu nhân liền lập lại một lần những lời Đường Tứ Tứ nói, Đường Trọng Nguyên nghe xong sắc mặt liền thay đổi. Ban đầu vẻ mặt ông ta rất phẫn nộ về sau lại chuyển sang vui sướng, ông ta chà xát hai tay vào nhau khóe miệng vểnh cao lên: “Xem ra là con đã hiểu lầm cữu lão gia (em vợ). Còn chuyện của Liễu di nương…… Hết thảy, nghe theo lời mẫu thân nói để làm".
Đường Trọng Nguyên cho rằng Liễu di nương vẫn luôn nói yêu ông ta, thời gian này rất quan trọng đối với con đường làm quan của ông ta, ông ta nghĩ nhất định bà ta sẽ hiểu và thông cảm cho mình.
Trong Thọ trúc viện của Liễu di nương, bà ta đang tựa mình ở trên ghế quý phi cầm trong tay một cái quạt, khấp khởi vui mừng nói với Đường Vân Nhiễm đang ngồi vắt chéo chân ở bên cạnh: “Con gái, ta đã nói loại thuốc trợ giúp mang thai kia thật hữu dụng mà. Ta mới uống có vài lần liền hoài thai.”
Liễu di nương cảm thấy từ sau khi bà ta mang thai, cuộc sống của bà ta đã được thay đổi rất nhiều, vô cùng thuận lợi. Nếu lần này lão phu nhân gật đầu đáp ứng nâng bà ta lên làm chính thất thì nữ nhi của bà ta cũng liền trở thành trưởng nữ. Chờ đến sau khi con trai trong bụng bà ta được sinh ra, có lẽ sẽ được kế thừa toàn bộ gia sản của Đường gia.
Đúng là một mảnh tiền đồ tươi sáng nha!
Thứ mà Đường Vân Nhiễm không am hiểu nhất chính là dược học. Trước kia nghe người ta nói loại dược hỗ trợ mang thai này không có nhiều tác dụng, cho nên nàng ta mới khuyên Liễu di nương đừng sử dụng loại thuốc ấy nữa. Nhưng lúc này đây, xem ra Liễu di nương thật sự hoài thai rồi, bà ta thật đúng là may mắn mà.
Có thể nói, giờ phút này Liễu di nương mang thai đứa nhỏ được nâng lên vị trí chính thất, thân phận của nàng ta cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.
Lúc này Cao ma ma từ cửa tiến vào, khom người cúi đầu, thật cẩn thận nói: “Đại tiểu thư, nghe gia đinh trong phủ báo lại, có Đông đại phu muốn tới bắt mạch cho phu nhân.”
“Mau mau bảo ông ta vào đây.” Liễu di nương vẫy vẫy tay nói.
Không bao lâu sau Đông đại phu mang theo hòm thuốc tiến vào, Đường Vân Nhiễm đi vào buồng trong để tránh đi. Đông đại phu từ sau khi chẩn mạch xong cho Liễu di nương, thì vẫn luôn trăn trở và khó khăn để mở lời. Bởi vì ông ta cứ cảm thấy mạch của Liễu di nương rất hỗn loạn, tựa như là hỉ mạch lại tựa như không phải hỉ mạch.
Hôm nay ông ta tới là muốn nói với bà ta mấy câu. Ông ta cụp mắt xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Phu nhân…. Việc này, những loại thuốc bổ gì ngài đang uống gần đây nhất thì cũng đều tạm dừng lại đi, mười ngày sau ta lại đến khám lại cho ngài…”