Đường Tứ Tứ cười nhạo, trong giọng nói hiển nhiên mang theo cực độ không vui: "Sợ hắn làm cái gì? Người càng sợ hắn, hắn càng giẫm lên người. Đối với Quân Cơ Lạc loại đại hoạn quan vô sỉ này chúng ta không thể sợ."
Đường Tứ Tứ cực độ không muốn nhắc tới tên Quân Cơ Lạc này. Tay nàng đón Đường Tử An lên xe, lại nói với Đường Trọng Nguyên: "Phụ thân, Tứ Tứ cùng Tử An lên xe ngựa trở về trước. Về phần lão nhân gia người, cứ dựa theo chúng ta trước ước định tới nhà cô nương bị người chiếm đoạt chịu đòn nhận tội đi."
Đường Tứ Tứ lưu lại lời này, liền cho xa phu đánh xe đi.
Mà sau khi xe ngựa chạy ra một đoạn, Đường Tứ Tứ cảm giác ánh mắt Đường Tử An nhìn về phía nàng. Nàng nghi hoặc nhíu mày: "Tử An, làm sao vậy?"
Đường Tử An hai tay nâng mặt bánh bao của hắn, trong đôi mắt như khối đá đen trong suốt sáng ngời tràn đầy nghi hoặc khó hiểu: "Nhị tỷ tỷ, Quân Cơ Lạc kia có phải thật sự rất xấu hay không ạ?"
"Đúng vậy, hắn không chuyện ác nào không làm, giết người bừa bãi, khi dễ nhỏ yếu, chiếm đoạt dân nữ, ức hiếp dân chúng... Tóm lại, hắn chính là người mà trái tim còn đen hơn cả than. Tử An về sau nếu đệ nhìn thấy hắn, nhất định phải trốn hắn thật xa. Loại người như hắn quá xấu xa, Tử An chúng ta đều là những người thiện tâm không nghĩ qua sẽ bị trúng kế của hắn, bị hắn hại."
Đường Tứ Tứ chỉ cần nghĩ đến những chuyện Quân Cơ Lạc đã làm với nàng, trái tim luôn bình tĩnh liền gợn sóng. Đối với cả người Quân Cơ Lạc đều đeo kính để soi mói phê phán.
Tuy Đường Tử An tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn ra Đường Tứ Tứ thật dị thường.
"Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại đỏ mặt vậy?"
"Đó là bởi vì nhắc tới Quân Cơ Lạc, bị hắn làm tức giận."
"Nhị tỷ tỷ, Quân Cơ Lạc kia có phải khi dễ tỷ hay không?" Đường Tử An lại truy vấn nói, hắn rất hiếu kì, khi Nhị tỷ tỷ của hắn biết chuyện phụ thân hắn làm có thể bị bãi quan đều có thể bình tĩnh đối mặt, vì sao khi nhắc tới Quân Cơ Lạc này, cảm xúc lại kích động như vậy.
Chẳng lẽ, Quân Cơ Lạc này khi dễ tỷ tỷ của hắn?
"Cũng không chỉ là..." Đường Tứ Tứ nhất thời nói lộ ra hết, nhưng lại nghĩ nếu Đường Tử An nghe xong lời của nàng liền báo thù Quân Cơ Lạc, vậy không xong. Vì thế nàng nhanh sửa lời nói: "Khụ khụ, kỳ thật hắn cũng không có khi dễ Nhị tỷ. Chỉ là hắn thường xuyên khi dễ những người khác, ta nhìn không quen mắt cho nên liền..." Đường Tứ Tứ nói úp nói mở bắt đầu có chút quanh co.
"Tử An chúng ta cần phải nhớ kỹ, sau này nếu gặp Quân Cơ Lạc liền tránh xa hắn ra. Người kia không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc." Đường Tứ Tứ lại có chút chột dạ bổ sung.
Đường Tử An đơn thuần gật đầu, ở trong lòng hắn đối với Quân Cơ Lạc đã có ấn tượng bước đầu.
Quân Cơ Lạc, một tên không chuyện ác nào không làm, đại hoạn quan âm hiểm lấy khi dễ người khác làm vui. Nếu có một ngày, hắn ta dám khi dễ Nhị tỷ tỷ, hắn sẽ không tha y.
Sau khi hai tỷ đệ trở lại Đường phủ, hướng Đường lão phu nhân sớm chờ nóng vội bẩm báo tình huống. Đường lão phu nhân sau khi biết kết quả, tuy rằng trong lòng cũng lo lắng Quân Cơ Lạc sẽ tra tấn Đường Trọng Nguyên, nhưng tốt xấu gì hắn chỉ là đi giữ cửa một tháng mà thôi. Hơn nữa cũng không bị bãi quan hoặc bị giáng chức, kết quả này xem như trong cái rủi có cái may.
"Tứ Tứ, lần này ít nhiều đều là chủ ý của con. Nếu không Đường gia chúng ta cũng không biết có thể bình an vượt qua ải này hay không." Đường lão phu nhân nắm tay Đường Tứ Tứ, sắc mặt hiền lành giọng điệu ôn nhu.
Đường Tứ Tứ cúi đầu, cười ảm đạm: "Tổ mẫu quá khen, làm Trưởng nữ Đường gia, đương nhiên phải cùng tồn vong cùng Đường gia.”
"Tốt, tốt!" Đường lão phu nhân vui mừng liên tục gật đầu.
Ngày hôm sau Đường Trọng Nguyên phải đến phủ đệ của Quân Cơ Lạc, ông ta mặc trang phục gia đình bình thường cầm trường mâu canh giữ ở đại môn. Kỳ thật trong lòng Đường Trọng Nguyên lo lắng Quân Cơ Lạc sẽ tra tấn ông ta. Nhưng cũng may Quân Cơ Lạc tựa hồ bề bộn nhiều việc, mấy ngày nay vẫn không có xuất hiện, tuy rằng ông ta mệt mỏi, nhưng tánh mạng thật ra không lo.
Mà Đường phủ nơi này cũng không có nhàn rỗi. Đường Tứ Tứ sai người ở cửa Đường phủ dựng một hàng cháo. Mà nàng cùng Đường Tử An tự mình tới hàng cháo tiến hành múc cháo cho dân chúng.
Kiếp trước khi ở Thái tử phủ nàng cũng chịu khổ qua, biết cuộc sống dân chúng sống ở tầng thấp kém rất gian khổ. Cho nên nàng cũng không có thể hiện tư thế Trưởng nữ gì, toàn bộ quá trình khóe miệng vẫn mỉm cười thiệt tình đối đãi với dân chúng đến cửa Đường gia.
Mà Đường Tử An cũng là học theo, tỷ tỷ làm như thế nào hắn cũng làm theo thế ấy. Hai tỷ đệ một lớn một nhỏ, mỗi ngày mặc kệ mặt trời nắng đến mức nào cũng sẽ đứng ở hàng cháo múc cháo cho dân chúng.
Tướng mạo hai tỷ đệ không tính là kém, lại chân thành làm việc thiện, tự nhiên chiếm được thiện cảm dân chúng Hoàng Thành. Trong nhất thời mỹ danh của Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An truyền xa. Nhưng Đường Tứ Tứ không nghĩ như vậy. Đường gia bọn họ mở kho lương bố thí cháo chính là muốn nhận tội thay cho Đường Trọng Nguyên, làm cho Hoàng Thượng không trách tội Đường Trọng Nguyên. Mà dân chúng sáng sớm mỗi ngày tới xếp hàng chờ cháo vô hình chung coi như là chiếu cố giúp bọn họ. Hoàng đế thấy Đường gia bọn họ là thật tâm làm việc, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy cứu.
Đưa một được một.
Đây được tính giao dịch là ngang hàng.
Về phần mỹ danh khen ngợi nàng cùng Tử An, thật là xem trọng bọn họ.
Trong một chiếc xe ngựa ngoài Đường phủ, Đường Vân Nhiễm nhìn Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An ở trước hàng cháo bận rộn, trên mặt tuyệt mỹ của ả ta đã lấp đầy dữ tợn. Ả ta thật không ngờ ả ta suy nghĩ bày kế hại Đường Trọng Nguyên chính là muốn làm cho cả Đường phủ bị hủy diệt. Nhưng Đường Tứ Tứ lại phá kế của ả.
Hiện tại Đường Tứ Tứ bọn họ chẳng những không có chuyện gì, ngược lại thanh danh Đường Tứ Tứ ở trong Hoàng Thành thật ra càng ngày càng vang dội, ẩn ẩn có chút vượt qua ả. Đám dân chúng này há mồm không hề là câu thơ Đường Vân Nhiễm ả mới làm ra, mà là quan tâm tới Đường gia Nhị tiểu thư. Những bài thơ của ả trong lúc nhất thời thật ra không có người hỏi thăm.
Tiểu Đào Nhi cũng ngồi ở trên xe ngựa, nàng ta thấy trong mắt Đường Vân Nhiễm quay cuồng tia khát máu, trong lòng nàng ta hoảng hốt nhanh chóng cúi mắt nói: "Đại tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Thanh âm Đường Vân Nhiễm đột nhiên lạnh như băng: "Đường Tứ Tứ, con dối trá này thực biết thu mua lòng người." Thật sự là đáng giận, sớm biết thế ả ta cũng đến làm hàng cháo, múc cháo vân vân làm cho mình nổi danh.
"Đi phủ Thái tử !" Đường Vân Nhiễm cắn chặt răng, căm giận nói.
Thời gian cách ngày ả tiến cung chân tuyển tú nữ chỉ có nửa tháng, để được an toàn ả phải thật cố gắng từ chỗ của Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch, để tránh sau khi tiến cung thật sự bị lão hoàng đế chọn lựa.
Chỉ cần ả không bị lão hoàng đế tuyển, ả liền có cơ hội cùng Đường Tứ Tứ tranh.
Bánh xe ngựa lại khởi hành. Đường Vân Nhiễm mang theo Tiểu Đào Nhi đi thẳng đến Thái tử phủ.
Đường Trọng Nguyên đến phủ Quân Cơ Lạc thủ vệ một ngày cuối cùng. Quân Cơ Lạc thái độ khác thường, hôm nay hắn trở về phủ đệ của hắn sớm. Hắn cho người mang ghế bành ra ngồi ở sân dưới mái hiên râm mát.
Hôm nay, thời tiết thập phần nóng bức, đầu Đường Trọng Nguyên đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ nhìn Quân Cơ Lạc ngồi trên ghế thái sư, lòng bàn chân không ngừng lạnh buốt vì sợ hãi.
Đến chính ngọ, mặt trời độc ác nhẹ nhàng chiếu trên cao. Sáng sớm Đường Trọng Nguyên giọt nước cũng chưa uống, lại ở dưới mặt trời nướng da, rất nhanh đạt đến cực hạn của ông ta, hai mắt vừa chớp cả người ông ta liền hôn mê bất tỉnh.
Mà sau khi cả người Đường Trọng Nguyên vừa đổ, khóe miệng Quân Cơ Lạc khẽ nhếch, miễn cưỡng phất tay cho người phân phó: "Cho người đến Đường phủ một chuyến, nói Đường Thượng thư ngất giữa nắng. Cho Đường phủ Nhị tiểu thư lại đây cùng bản đốc thương lượng có cần để Trưởng nữ phụ trách, thay Đường Thượng thư canh cửa nửa ngày hay không."
Trời đất chứng giám, hắn không hề thi hình với Đường Trọng Nguyên, cũng không hề dùng lời nói châm chọc đả kích ông ta. Là chính Đường Thượng thư tự mình bị nóng đến ngất xỉu. Đường Tứ Tứ đến đây, cũng không thể nói hắn đê tiện đúng không?
Quân Cơ Lạc phân phó như vậy, lập tức có người thay hắn đi chấp hành mệnh lệnh.
Mà sau khi người đó rời đi, Quân Cơ Lạc hắn nhếch khóe miệng đối với những người khác thấp giọng dặn dò nói mấy câu, sau đó tay hắn lại vuốt ve chiếc cằm bóng loáng ngửa đầu híp mắt nhìn mặt trời trên cao, nghĩ ngày sao lại dài như vậy.
Hắn biết, tối nay nhất định là một đêm đẹp.