Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai - Chương 117-2: Nói nàng nhớ ta…được không 2
Beta: Isis Nguyễn
Trì Hằng Liễu cười nhạt, lắc đầu, “Về sau Tiết tiền bối không cần nói đùa như vậy nữa. Cho dù Cửu Thiên Tuế thẹn với cả Tiêu quốc, nhưng hắn sẽ không thẹn với Tứ Tứ. Chuyện giữa hắn và Tứ Tứ, là ta bỏ lỡ, cũng không muốn làm người bỉ ổi, nhúng tay ở giữa.” Trì Hằng Liễu vô tư thẳng thắn nói, nam tử hán đại trượng phu không thể chỉ ôm ấp tình cảm nam nữ thường tình.
Quân Cơ Lạc xác thực là mạnh hơn hắn, hắn tuy rằng hâm mộ hắn ta có thể lấy Tứ Tứ làm vợ, nhưng không đố kị. Do thời do mệnh! không ai có thể tuỳ tiện đạt được thành công. hắn ta có thể lấy được Tứ Tứ, cũng nhất định là bỏ ra không ít tâm tư.
Về phần chuyện hắn là hoạn quan… Nhìn xem, Đường Trọng Nguyên cũng là một nam nhân bình thường, không phải cô cô hắn mới gả cho ông ta vài năm liền buồn bực mà chết đó thôi.
Hạnh phúc của nữ tử đã xuất giá không chỉ được quyết định bởi thế lực nhà mẹ đẻ mà còn bởi lòng trách nhiệm của phu quân, hai điều này thiếu một điều cũng không được.
Tiết thần y thật sự bị kinh ngạc. Trì Hằng Liễu này, không hổ là con trai của anh hùng hắn cực kì sùng bái, thật là một quân tử thẳng thắn vô tư.
“Trì công tử, ta có một thắc mắc cuối cùng. Tuy rằng ngươi không có địch ý gì với quỷ thiếu đạo đức, nhưng dù sao quỷ thiếu đạo đức cũng bị người ta thoá mạ là gian thần, mà Trì đại tướng quân lại là trung thần. Hơn nữa trước đây cũng nghe nói ông ấy không muốn gả Đường nhị tiểu thư cho quỷ thiếu đạo đức, ngươi nói xem, hai người bọn họ cuối cùng có phải sẽ có một hồi ác chiến hay không? Đến lúc đó Đường nhị tiểu thư phải làm thế nào đây?”
Vấn đề này, xem như Tiết thần y hỏi thay cho Quân Cơ Lạc.
Ánh mắt Trì Hằng Liễu buồn bã, nhẹ nói, “Việc này…có chút khó giải quyết, nhưng không phải không có cách nào.”
Trong Phủ Cửu Thiên Tuế.
Sau khi “đuổi” Tiết thần y vướng bận đi, Thanh Nhi bưng tới một chén thuốc vừa sắc xong. Đường Tứ Tứ tiếp nhận chén thuốc, múc một muỗng, muốn đút Quân Cơ Lạc uống. Mà Quân Cơ Lạc lại mím môi không uống. hắn trừng mắt nhìn Thanh Nhi, muốn đuổi nàng đi. Nhưng Thanh Nhi trì độn không có nửa điểm tự giác phải rời khỏi.
Nhiệt lưu trên người Quân Cơ Lạc dâng lên từng trận, hắn quả thật hận không thể trực tiếp đem Đường Tứ Tứ đánh ngã, ăn luôn. Đối với lão ngưu trúng mị dược mà nói, uống bao nhiêu thuốc giải cũng khôngbằng trực tiếp ăn cỏ non, hiệu quả sẽ mau hơn.
“Sao chàng lại không uống?” Đường Tứ Tứ nhíu mày, quan tâm đưa tay chạm vào trán hắn. Trán của hắn nóng vô cùng.
“Nàng đưa cho ta, ta tự mình uống.” Quân Cơ Lạc đoạt chén thuốc, lại “không nghĩ là” lỡ tay làm nghiêng chén thuốc. Nước thuốc bỗng chốc vẩy đầy đất.
“Thanh Nhi, ngươi đi rót cho bản đốc một chén thuốc khác.” Quân Cơ Lạc lạnh mặt ra lệnh, Thanh Nhi liếc nhìn Đường Tứ Tứ một cái, Đường Tứ Tứ nhíu mày, gật đầu với nàng ta. Nàng ta liền rời đi.
Chờ Thanh Nhi đi rồi, Đường Tứ Tứ bất đắc dĩ trề khoé miệng, “rõ ràng uống thuốc kia là có thể áp chế độc trong người chàng, chàng sẽ không cần thống khổ như vậy nữa. Nhưng chàng cố tình…Chàng không làm sẽ chết sao? Trong đầu mỗi ngày sao có thể cứ nghĩ những chuyện bát nháo như thế.”
“Nghẹn chết ta mất!” Rốt cục thanh tĩnh, không có người lại đến quấy rầy bọn họ. Quân Cơ Lạc than một câu, bàn tay to dùng sức ôm lấy eo Đường Tứ Tứ, thuận thế xoay người, đem nàng áp ở dưới thân.
hắn vừa thở hổn hển vừa cười xấu xa nói, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nàng đãở bên cạnh ta rồi, ta còn uống thuốc đắng để làm gì.” Sau khi hắn nói xong, hoàn toàn biến thân thành sắc lang, trong mắt u ám lộ ra tia sáng như mắt sói.
Cách quần áo của nàng, một tay hắn nắm lấy điểm hồng mai trước ngực nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, tay còn lại khẽ xoa vân đoàn bên kia.
Cảm giác kích thích mãnh liệt quét qua toàn thân Đường Tứ Tứ, nàng hừ nhẹ, mà Quân Cơ Lạc ác ý càng dùng sức đem vân đoàn nhào thành các loại hình dạng khác nhau, Đường Tứ Tứ trừng mắt nhìn hắn, mắng, “Tinh trùng lên não!” Có thể đem chuyện cầu hoan nói thành đường hoàng chính chính như vậy cũng chỉ có hắn mà thôi.
Quân Cơ Lạc mơ hồ hộc ra một câu nói không rõ ràng, sau đó liền cởi quần áo trên người nàng. Đường Tứ Tứ ngại động tác hắn thô lỗ, chân dùng sức đá hắn, lại đúng lúc đá vào chỗ bị thương trên đùi hắn.
Quân Cơ Lạc đau đến nhe răng, Đường Tứ Tứ giận dữ nói, “Đáng đời!”
Quân Cơ Lạc đã cởi bỏ quần áo trên người nàng, hắn dùng chân không bị thương chặn đôi chân dài thẳng tắp của nàng, mà bản thân hắn tiếp tục chịu đựng dục hoả dưới thân, đôi mắt u ám bình tĩnh nhìn nàng, “Tứ Tứ, nói nàng nhớ ta.”
Đường Tứ Tứ liếc mắt nhìn hắn, “Ta một chút cũng không nhớ chàng.”
Quân Cơ Lạc nhất quyết không tha, ngay sau đó trực tiếp đưa phân thân của hắn thẳng tiến vào u cốc của nàng. Đường Tứ Tứ rất nhanh liền cảm giác được hạ thân cực nóng. Quân Cơ Lạc giờ phút này ôm chặt eo nhỏ của nàng, hai người dán chặt vào nhau, động tác hung mãnh như kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn), gần như đem Đường Tứ Tứ nghiền nát.
“Tứ Tứ, nói nàng nhớ ta… được không?” Lúc này hắn hơi hạ giọng, trong giọng nói mang theo một chút hèn mọn đáng thương.
Đường Tứ Tứ đã bị hắn tra tấn run rẩy hết cả người, hô hấp dồn dập, cả người dường như trôi lơ lửng trong biển cả vô biên vô hạn. Sóng biển từng cơn đánh vào người nàng như muốn phá huỷ ý thức nàng.
Nàng không trả lời hắn.
Quân Cơ Lạc cắn cắn môi cánh hoa, lại càng thêm dùng sức làm cho phân thân của mình cùng nàng tiếp cận chặt chẽ. Trong phòng, vang lên âm thanh ngượng ngùng giữa nam và nữ.
Đến lúc cao trào, Quân Cơ Lạc đột nhiên dừng động tác, mâu đồng u ám của hắn đã không còn sương mù do trúng mị dược. hắn nhìn thẳng nàng, lại cất tiếng nói, “Tứ Tứ, nói nàng nhớ ta…được không?” hắn cần gia đình, cần cảm giác có người cần mình.
Đường Tứ Tứ nháy mắt, trước ánh mắt nóng rực của hắn, nàng rốt cục thoả hiệp, mềm lòng nói, “Ta…có nhớ chàng…” Tiếp đó nàng liền thuận thế ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, đón hùa theo động tác của hắn.