Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai - Chương 122: Đụng đến vợ ta, dù xa tất giết (2)
Edit: Bách Tử Liên
Đường Tứ Tứ ngồi trên lưng ngựa, bên tai có gió vù vù thổi qua. Sau đó con ngựa chạy vào một con hẻm tối, phía sau không còn người đuổi theo nữa, lúc nà y"Trì Hằng Liễu" mới ghìm cương, khiến con ngựa dừng lại.
"Trì Hằng Liễu" lập tức nhảy xuống, Đường Tứ Tứ nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Biểu ca...Vì sao chúng ta không trực tiếp quay về Đường gia?" Nơi bọn họ đứng hiện tại rất gần Đường gia, đại khái chỉ cách một con phố. Thậm chí từ vị trí của bọn họ còn có thể theo đường nhỏ đi bộ về Đường phủ, nàng không nghĩ ra vì sao hắn ngừng lại lúc này.
"Trì Hằng Liễu" mỉm cười, một nụ cười tươi đẹp mà yêu dã. Đường Tứ Tứ cả kinh, một ý nghĩ to gan hiện lên trong đầu nàng.
"Ngươi là ai? Tại sao phải giả trang thành biểu ca ta?" Nàng lớn tiếng quát. Tuy rằng gương mặt của người nam nhân trước mắt này cùng biểu ca nàng tương tự, nhưng biểu ca của nàng khiến cho người ta có cảm giác luôn luôn sạch sẽ, đúng mực. Mà người nam nhân trước mắt, cho nàng cảm giác rất khôngphù hợp.
"Trì Hằng Liễu" thấy mình bị phát hiện, dứt khoát không xiết chặt cổ họng để giả giọng Trì Hằng Liễu nữa. Thanh âm của hắn trong trẻo lạnh lùng pha lẫn chút u tối, "Đường nhị tiểu thư, đắc tội rồi!"
Thanh âm này là của... Đường Tứ Tứ giận dữ, "Lương vương, ngươi giả trang biểu ca dụ ta đến chỗ này là có ý gì?" Từ trước đến giờ nàng đều luôn gọi Mộ Dung Quân Thương là tên bất lương cùng lường gạt. Trước đây nàng không quản đến Mộ Dung Quân Thương, nhưng hiện tại hắn lại giả trang thành biểu ca nàng, thật đáng giận, sự chán ghét trong lòng nàng với hắn càng đến cực điểm.
Mộ Dung Quân Thương cười lạnh lẽo, "Đường nhị tiểu thư không cần lo lắng. Bổn vương và Trì Đại tướng quân là bạn thâm giao, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến cháu gái của ông. Bổn vương chỉ là muốn mời Đường nhị tiểu thư đến bổn phủ làm khách vài ngày."
Đường Tứ Tứ đưa tay kéo dây cương ngựa, sau đó cười lạnh nói, "Thực xin lỗi, ta không rãnh, cũng không muốn đi."
Nhãn châu* đen nhánh của nàng chuyển động, dùng sức kéo dây cương, hai chân đạp lên bụng ngựa một cái, làm cho con ngựa vùng chạy. Mộ Dung Quân Thương đứng tại chỗ, lạnh lùng cười.
*tròng mắt
Lúc Đường Tứ Tứ điều khiển ngựa chạy đến đầu hẻm, lập tức sẽ rời khỏi Mộ Dung Quân Thương thìphía sau truyền đến tiếng huýt sáo. Con ngựa vốn đang chạy sau khi nghe được tiếng huýt kia, hai chân trước giơ cao giữa không trung, bất thình lình quay vó, phi nước đại về chỗ Mộ Dung Quân Thương đứng.
Loanh quanh một vòng, con ngựa lại đến bên cạnh Mộ Dung Quân Thương.
Mộ Dung Quân Thương cười khẽ, "Đường nhị tiểu thư, có một số việc không thể thuận theo ngươi."
Đường Tứ Tứ thấy mình đúng là không có biện pháp chạy thoát, lập tức dứt khoát nhảy xuống. Nàng cùng Mộ Dung Quân Thương đối mặt, bên khoé miệng lộ ra một chút nhạo báng, "Nhiếp chính vương, trình độ bỉ ổi của ngươi thật sự làm người ta xem đủ. Cưỡng ép một người phụ nữ không biết gì để đối phó Quân Cơ Lạc, dù cho cuối cùng ngươi thắng được Quân Cơ Lạc, ngươi còn có thể có vẻ vang sao?"
Mộ Dung Quân Thương giống như nghe được một truyện cười êm tai, lành lạnh nở nụ cười. Chờ cười xong, hắn mới ngẩng đầu nói với Đường Tứ Tứ, "Đường nhị tiểu thư quả nhiên được người chiếu cố tốt mà. Người như ngươi không sinh ra trong hoàng gia đau khổ. Ngươi có cậu yêu thương, đệ đệ bảo hộ, biểu ca cưng chìu. Còn người như bổn vương, không đi tranh, không đi đoạt, chỉ có con đường chết. Có cái gọi là thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu cuối cùng ta thắng được Quân Cơ Lac, người trên đời chỉ biết ca tụng ta, sẽ có vô số thơ viết tôn ngưỡng ta. Còn nếu thất bại, nhiều nhất cũng là một khối bách hài * âm trầm, ta lại càng không sợ gì."
*xương cốt trăm năm
Đường Tứ Tứ cười ha ha, "Nhiếp chính vương nếu đã đem thân thế bi thảm của mình ra. Ta đây cũng không nói gì nữa. Ngươi muốn làm gì, ta đều không thể phản kháng, vậy đành ngoan ngoãn phối hợp thôi."
Mộ Dung Quân Thương khẽ gật đầu, "Vẫn là câu nói kia, Đường nhị tiểu thư hoàn toàn có thể yên tâm. Bổn vương sẽ không dày vò ngươi. Dù sao bổn vương về sau còn có rất nhiều chuyện cần nhờ Đường nhị tiểu thư giúp đỡ."
Trong mắt Đường Tứ Tứ hiện lên một tia giảo hoạt, mím môi, không nói gì thêm.
Yến Mặc lúc này cũng cưỡi ngựa đuổi theo. Yến Mặc nhìn quét qua Đường Tứ Tứ một cái, liền cung kính nói với Mộ Dung Quân Thương, "Chủ tử, xe ngựa ngài muốn đã chuẩn bị tốt."
Mộ Dung Quân Thương hướng Đường Tứ Tứ cười xa cách, làm một động tác xin mời. Đương Tứ Tứ điqua người Mộ Dung Quân Thương, nhưng lúc hắn căn bản hết sức không có phòng bị, thình lình rút ra một cây chuỷ thủ từ trong tay áo, đâm về phía Mộ Dung Quân Thương. Khoảng cách giữa hai người thậtsự quá gần, Mộ Dung Quân Thương muốn tránh, cũng đã không kịp.
"Tê" một tiếng, y phục trên cánh tay Mộ Dung Quân Thương đã bị rạch một đạo lỗ hổng, mũi nhọn chuỷ thủ đã để lại trên cánh tay hắn một vết thương hết sức rõ ràng.
Khi Đường Tứ Tứ muốn tiếp tục công kích hắn, Mộ Dung Quân Thương ra tay. Tay hắn hạ xuống, bổ vào hổ khẩu của nàng. Hổ khẩu của nàng một trận chua xót tê dại, chuỷ thủ trên tray trực tiếp rơi xuống đất.
*gan bàn tay
Yến Mặc vì thấy nàng muốn hại Mộ Dung Quân Thương, liền rút kiếm xông qua, thanh kiếm đặt trên cổ Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ lúc này vẫn không có một chút sợ hãi. Nàng bình tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương đang bị thương, "Nhiếp chính vương, ta và ngươi không giống nhau. Con người của ta không thích tâm sự với người khác về chuyện khổ sở của bản thân. Ta chỉ biết, nếu ngươi đã bắt ta, tất muốn lợi dụng ta, ta đây không thể để cho ngươi lợi dụng suông như vậy, vết thương vừa rồi trêntay ngươi xem như là lợi tức đi." Dù sao trong tình huống nàng còn giá trị lợi dụng, Mộ Dung Quân Thương không có khả năng là chuyện gì với nàng. Nàng nếu không vì mình đòi chút lợi tức thì thật uỷ khuất chình mình.
Nàng phong đạm vân khinh* nói xong câu đó, vẻ mặt lần này cũng không có đổi, thậm chí còn vô cùng nhàn nhã mà lay lay làn váy. Khí thế kia, thật làm cho Yến Mặc chấn động.
*ý nói nhẹ nhàng như không
Mộ Dung Quân Thương ôm cánh tay bị thương, đôi mắt hoa đoà trong trẻo nhưng lạnh lùng cực kỳ nhanh hiện lên một chút tán thưởng. Nữ nhân Đường Tứ Tứ này cùng những nữ tử hắn đã từng biết qua thật rất khác biệt.
Nàng không ầm ĩ không nháo, không khóc không sợ, xác thực khiến người ta lau mắt mà nhìn. Khó trách Quân Cơ Lạc trước kia lại hao tốn tâm tư đem nàng lấy về nhà.
Có điều là, nàng có lợi hại thế nào. Ngày đó Trì Lệ Dập tới cửa chủ động cùng hắn nhờ giúp đỡ cưới cháu gái ông ta, hắn lập tức lấy lí do phát bệnh mà cự tuyệt. Cho nên, Đường Tứ Tứ có bản lĩnh như thế nào, nàng trước sau đều là nữ nhân bị hắn "cự tuyệt". Mà Quân Cơ Lạc đi một vòng lớn, lấy về nhà chẳng qua là nữ nhân hắn không cần mà thôi.
Mộ Dung Quân Thương mở miệng nói với Yến Mặc, "Đem Đường nhị tiểu thư mời vào xe ngựa đi."
Yến Mặc trừng mắt nhìn nàng một cái, không hờn giận thúc Đường Tứ Tứ lên một chiếc xe ngựa vẻ ngoài hết sức bình thường. Sau đó, Yến Mặc ra lệnh cho xa phu điều khiển ngựa chạy đi, sau khi xe ngựa rời khỏi, hướng một toà biệt viện trong Hoàng Thành của Mộ Dung Quân Thương mà đi. Còn Mộ Dung Quân Thương thì cấp tốc thúc ngựa quay về vương phủ.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung và Hiền vương phủ, Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Ôn Trạch gần như cùng lúc nhận được tin Đường Tứ Tứ được Trì Hằng Liễu cứu đi. Hai người đều đem thủ lĩnh đám người phụ trách chuyện đêm nay phạt nặng một phen. Mộ Dung Vân Tiện lúc ấy đã ở trong màn, sau khi nghe đến tin Trì Hằng Liễu cứu Đường Tứ Tứ, trong lòng nàng ta chua xót, thực rất chua. Hung hăng đưa tay bóp nát đoá hoa trên tay, Mộ Dung Vân Tiện không hờn giận chu miệng nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Hoàng huynh, nếu huynh khiến muội gả được cho Trì Hằng Liễu thì tốt rồi, Trì Hằng Liễu đồng thời có thể bị hoàng huynh người sử dụng, mặt khác muội còn có thể thay huynh dạy dỗ Đường Tứ Tứ."
Lần này Mộ Dung Nhược Hồng không quở mắng Mộ Dung Vân Tiện như trước. hắn chỉ là ngửa đầu, mặt mang vẻ đau khổ nói, "Vân Tiện, hoàng thượng hoàng huynh này của muội nhìn thì thấy vẻ vang. Thế nhưng căn bản không có thực quyền. Nếu muội muốn gả cho Trì Hằng Liễu, không phải hoàng huynh không đáp ứng, mà là Quân Cơ Lạc hắn tuyệt nhiên sẽ không đáp ứng."
Mộ Dung Vân Tiện ném đoá hoa bị nàng bóp nát trong tay xuống, dùng sức giẫm lên, sau đó căm hận nói, "Hoành huynh người sẽ không phải lo lắng nữa. Vân Tiện có rất nhiều biện pháp đối phó Trì Hằng Liễu. Ta cũng không tin sau khi ta mang hài tử của hắn...hắn dám không cưới ta?"
Mộ Dung Nhược Hồng bị ý nghĩ lạ lùng của muội muội mình làm cho kinh hãi. hắn căn bản muốn mở lời khuyên nàng. Nhưng nghĩ ngược lại, nếu nàng thật có thể chiếm được Trì Hằng Liễu, binh quyền trêntay Trì Lệ Dập không phải thuộc về hắn sử dụng sao?
Lời nói đến bên miệng, cứ như vậy lại bị hắn nuối vào bụng.
Trăng trên trời không biết đã trốn vào trong tầng mây tự khi nào. Mộ Dung Quân Thương lặng lẽ trở về vương phủ của mình, vừa sau khi thay đổi y phục, quản gia liền vội vàng báo cáo với hắn.
"Chủ tử, Cửu Thiên Tuế mang theo một nhóm người đến, hơn nữa còn làm ầm ĩ muốn người...tự mình tới cửa nghênh đón."
Mộ Dung Quân Thương ngồi trên xe lăn, cho quản xe đẩy xe đến cổng vương phủ. Đến nơi, hắn đầu tiên nhìn thấy đó là Quân Cơ Lạc ngồi trên con ngựa cao to. Dưới bóng đêm, Quân Cơ Lạc mặc y phục cẩm bào, khí thế lăng nhân nhìn về phía hắn.
Phía sau hắn, lại có mấy trăm thị vệ đeo đao đứng đó. Khí thế kia, rõ ràng khiến người ta có một loại cảm giác Quân Cơ Lạc là dẫn người tới san bằng Phủ Nhiếp chính vương.
"Cửu Thiên Tuế, không biết ngài đêm khuya dẫn theo nhiều người như vậy tới đây gặp bổn vương, là có chuyện gì." Mộ Dung Quân Thương cười như không cười nhìn Quân Cơ Lạc.
"Bản đốc đã một đoạn thời gian không có gặp Nhiếp chính vương, đêm nay đột nhiên có chút nghĩ tới Nhiếp chính vương. Liền tới nhìn xem!" Mặt Quân Cơ Lạc khẽ kéo, cười thật âm trầm.
Trong lòng Mộ Dung Quân Thương rùng mình, kẻ thiện thì không đến. Tối nay Phủ Nhiếp chính vương, nhất định sẽ có một hồi huyết vũ tinh phong*.
*mưa máu gió tanh
- ----------
Lời tác giả: Tiếp tục xem thêm một chương kịch, sau hành động lần này, ba vị hoàng tử có một sẽ chết, một bị liệt...Tất cả mọi người không thích Tiểu Thương, được rồi, chương tiếp theo chúng ta nên ngược hắn.