Mục lục
Truyện Độc thê của hoạn quan có thai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai - Chương 174: Kỹ năng thứ bảy của Cửu Thiên Tuế: Quá mức lợi hại!




Edit: Diệp Nhược Giai





Quân Cơ Lạc nói xong, liền bế Đường Tứ Tứ lên, nhảy một cái, từ cửa sổ rời đi. Đợi đến khi Đường Tứ Tứ được thả lại trên đất lần nữa, nàng đã đến tường thành bên ngoài biệt viện. Mà ngoài biệt viện có một loạt người đang đứng, làm cho nàng cảm thấy, đêm nay Mộ Dung Quân Thương muốn đào một cái bẫy to.





Quân Cơ Lạc cười sai người đưa đến một cái ghế bành khắc hoa cho Đường Tứ Tứ, lại trải đệm thật dày ở trên đó, rồi mới cam lòng để cho Đường Tứ Tứ ngồi xuống. Gió đêm có hơi lạnh, Đường Tứ Tứ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa vặn có thể nhìn thấy hai ngọn lửa bốc cháy ánh vào trong đôi mắt của Quân Cơ Lạc. Ngọn lửa cực nóng như đang tỏ rõ, đêm nay sẽ là một đêm cực kỳ không yên tĩnh.





Có một số việc, có một vài người, có thể sẽ phải kết thúc vào đêm nay.





Nàng nâng tay kéo chặt áo lông hồ ly to rộng trên người mình, lựa chọn im lặng.





Quân Cơ Lạc bước chân, đứng vào giữa đám người, giơ tay lên, một loạt cung thủ đứng ngoài tường viện lập tức gắn tên lên dây cung, phần đầu của mũi tên đã được đốt lửa.





Mũi tên nhọn bay rợp trời, cắt qua màn đêm, cuối cùng dừng lại trong biệt viện, đẩy thế lửa trong biệt viện lên cao, khiến nó càng thêm mạnh mẽ.





Trong biệt viện, Yến Mặc dùng sức lắc lắc Mộ Dung Quân Thương còn đang mê man bất tỉnh. Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, căn bản là không thể lắc tỉnh. Yến Mặc hết cách, chỉ có thể cấp tốc đặt Mộ Dung Quân Thương lên xe lăn, sau đó đẩy xe lăn rời đi.





"Yến đại nhân, chỗ Quân phu nhân… không thấy nàng đâu…” Có một gã sai vặt vội vã chạy về phía hắn.





"Yến đại nhân, không xong rồi, đại hoạn quan Quân Cơ Lạc mang theo người, bao vây xung quanh biệt viện của chúng ta, người của bọn họ còn không ngừng bắn tên lửa vào trong viện của chúng ta… hiện tại thế lửa quá lớn, nếu chúng ta không đi, mọi người đều sẽ bị chết cháy…” một gã sai vặt khác cũng thở hổn hển chạy tới.





"Chết tiệt!" Cái đầu nhỏ của Yến Mặc phải đối mặt với hai chuyện lớn, với trí thông minh của hắn, làm sao biết hiện tại nên làm thế nào. Sau khi nâng tay dùng sức gãi gãi đầu, Yến Mặc chỉ có thể nghĩ ra —— một, mau mau phóng tín hiệu cầu cứu, để người ta đến cứu bọn họ. Hai, chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ một chút gọi tỉnh chủ nhân của hắn.





“Mau mau tìm đại phu tới đây!” Yến Mặc lớn tiếng gào thét, chẳng mấy chốc đại phuđã được dẫn đến. Dưới mệnh lệnh của Yến Mặc, đại phu chỉ có thể dùng ngân châm mạnh mẽ đâm vào huyệt vị của Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương chính là bị cưỡng ép tỉnh lại dưới tình huống đó.





“Chủ nhân, Quân Cơ Lạc dẫn người đến đây... Chúng ta bị người của hắn bao vây rồi! Biệt viện này cũng đang cháy!” Yến Mặc vội vàng kể cho Mộ Dung Quân Thương biết tình hình khó khăn mà bọn họ đang gặp phải. Mộ Dung Quân Thương yếu ớt, vừa tỉnh lại đã bị người ta báo cáo tình huống ác liệt như vậy, hắn cau mày, mãnh liệt ho khan vài tiếng, suýet thì ho hết cả phế phổi của mình ra.





“Đẩy bản vương rời khỏi đây trước đã…” Ánh lửa màu cam chiếu vào gương mặt trắng bệch của hắn, cũng không làm cho sắc mặt của hắn nhìn đỡ hơn tí nào.





Yến Mặc không dám làm trái lời hắn, đẩy Mộ Dung Quân Thương, mang theo những người khác may mắn còn chưa bị thiêu ra đến cổng. Mà đoàn người bọn họ vừa đi ra, liền bị người của Quân Cơ Lạc mai phục bên ngoài tường viện bao vây.





"Làm càn! Xe của Nhiếp chính vương mà các ngươi cũng dám chặn, là ai cho các ngươi lá gan chó như vậy?” Yến Mặc nhìn mấy người bao vây quanh bọn họ, lạnh giọng khiển trách.





"Đương nhiên là bản đốc!" âm thanh hài hước yêu nghiệt của Quân Cơ Lạc chậm rãi vang lên, lúc này Mộ Dung Quân Thương ngồi trên xe lăn mới chú ý tới Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ ở ngoài vòng vây.





trên người Đường Tứ Tứ đã được quấn một lớp áo lông lớn vừa dày vừa thoải mái, nàng mang vẻ mặt điềm tĩnh, ngồi trên ghế thái sư, đôi con ngươi đen bóng đang nhìn Quân Cơ Lạc… Ánh mắt này, như mang theo yêu quý, lại như mang theo nhớ nhung.





Trong ngực Mộ Dung Quân Thương vô cớ dâng lên một trận đau đớn, cảm giác thất bại tự nhiên nảy sinh. Quân Cơ Lạc à Quân Cơ Lạc, ngươi chỉ là một tên thái giám giả, thế mà lại vừa có quyền vừa có nữ nhân. Trong khi một Nhiếp chính vương như ta,không quyền không người, thậm chí ngay cả vài thứ ít ỏi nắm được trong tay, đêm nay có lẽ đều sẽ bị Quân Cơ Lạc cướp sạch.





Dưới ống tay áo, đôi bàn tay của Mộ Dung Quân Thương lồng vào nhau, đột nhiên âmthầm xoắn lại.





"Cửu Thiên Tuế, cho dù bản vương có bất lực hơn nữa, thì tốt xấu gì cũng là Nhiếp chính vương của Tiêu quốc. Đêm nay ngươi mang theo nhiều người đến biệt viện của bản vương như vậy, xin hỏi ngươi có rắp tâm gì?” Mộ Dung Quân Thương thu hồi tầm mắt từ trên người Đường Tứ Tứ, ánh mắt rơi xuống trên người Quân Cơ Lạc.





Đôi con ngươi u ám của Quân Cơ Lạc liếc hắn một cái, chép chép môi, “Rắp tâm của bản đốc, đương nhiên là vì Hoàng thượng diệt trừ nghịch tặc.”





"Làm càn! Bản vương là Nhiếp chính vương do tiên hoàng bổ nhiệm lúc lâm chung, cũng không phải là nghịch tặc trong miệng Cửu Thiên Tuế ngươi!" Mộ Dung Quân Thương nói hơi gấp, sau khi nói xong câu đó, hắn liền khẽ thở hổn hển vài hơi, mới tạm bình phục lại ngọn lửa thiêu đốt trong ngực hắn.





Cả người Quân Cơ Lạc hứng lấy ánh sáng, thản nhiên nhìn gương mặt trắng bệch của Mộ Dung Quân Thương, lại cong khóe miệng, "Nhiếp chính vương, không cần quá nóng vội. Đêm nay ngay cả nhân mã mà bản đốc cũng dám mang đến, đương nhiên là có chứng cớ chứng minh Nhiếp chính vương ngài có lòng muốn tạo phản.”





hắn nói chắc chắn mà tự tin, đôi môi mỏng của Mộ Dung Quân Thương mím chặt lại thành một đường thẳng tắp. Hai người không nói gì nữa, phía sau bọn họ là lửa hừng hực cháy, bốc lên cao cao.





“Khụ khụ…” Mộ Dung Quân Thương không nhịn được trước, bắt đầu mãnh liệt ho khan, tiếng ho tê tâm liệt phế đánh vỡ căng thẳng do giằng co giữa hai người.





Chờ hắn thật vất vả ngừng ho khan, lại ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc nhìn thấy gương mặt của hắn trắng bệch ghê người. Quân Cơ Lạc nhíu mày cười nhẹ, trêu chọc nói, "Nhiếp chính vương, ngươi nhìn ngươi một cái xem, không có bản lĩnhthì đừng có gắn hành lên mũi, làm ra vẻ (1)? Giờ thì tốt rồi, khiến thân thể của mình thành ra như vậy, hại ta cũng không nỡ xuống tay với ngươi. Aiz, thật khó làm. Bản đốc đang cân nhắc lần nữa, kẻ yếu ớt như Nhiếp chính vương ngài đây, còn cần bản đốc hao phí sức lực đi đối phó sao?"





(1) Gắn hành lên mũi = giả vờ giả vịt. Khi gắn hành lên mũi thì nhìn như con voi có cái vòi voi, mà voi trong tiếng Trung Quốc là “tượng”, “tượng” này lại đồng âm với “tương” có nghĩa là bề ngoài, vẻ ngoài. Vì thế câu “gắn hành lên mũi” có nghĩa là giả vờ ra vẻ.





Quân Cơ Lạc quay đầu lại, gọi Đường Tứ Tứ, nói, "Nương tử, đêm nay thân mình Nhiếp chính vương không khoẻ, nàng xem hai vợ chồng chúng ta có cần phải nhườnghắn một chút hay không, dời chuyện đại sự của chúng ta lại trễ một chút? Để tránh người khác nói chúng ta khi dễ người!"





Đương nhiên Đường Tứ Tứ biết Quân Cơ Lạc đang dùng lời nói để châm biếm Mộ Dung Quân Thương, khóe miệng nàng mang theo ý cười, chậm rì rì nói, "Khó mà làm được... Tiết thần y còn đang chờ thuốc giải cứu mạng mà. Chẳng lẽ chỉ cho phép Nhiếp chính vương không kính già yêu trẻ, còn chúng ta thì không được phép thay trời hành đạo?"





Quân Cơ Lạc cười to, trong đôi mắt u ám có ánh sáng lưu chuyển, đưa hai tay ra nhún vai, hắn bất đắc dĩ nói, "Nhiếp chính vương, xin lỗi. Bản đốc sợ vợ nhất, ngay cả nương tử nhà ta cũng nói, không thể thả ngươi, vậy thì đêm nay bản đốc chỉ có thể cố dốc sức mà làm. Nhưng ngươi yên tâm đi, bản đốc nhất định sẽ hết sức ‘ôn nhu’ với ngươi.”





Hai vợ chồng này, một kẻ diễn vai phản diện, kẻ kia diễn vai chính diện, làm cho gương mặt trắng bệch như giấy của Mộ Dung Quân Thương hiện lên một chút uất hận.





hắn khép mắt lại, thở ra vài ngụm khí bẩn, cưỡng ép đè nén cơn sóng dâng lên trong nội tâm hắn. Đến khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt hắn hiện rõ vẻ không cam lòng cùng ngoan lệ, "Cửu Thiên Tuế, bản vương không cần một tên hoạn quan như ngươi phải thương hại. Ngươi có dám đánh cược một vố lớn với bản vương không? Tập hợp hết quan viên trong triều đến đây? Trong tay bản vương cũng có một ít nhược điểm của ngươi, đêm nay chúng ta dứt khoát đánh đến người sống kẻ chết, thế nào?”





Thay vì sợ hãi rụt rè, không bằng đập nồi dìm thuyền. Đêm nay không lật đổ được Quân Cơ Lạc, vậy thì dứt khoát… cùng chết đi!





Ý cười trên gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc càng ngày càng đậm, hắn xoay người lần nữa, nói với Đường Tứ Tứ, "Nương tử, Nhiếp chính vương muốn chơi mộttrận lớn với chúng ta kìa? Nàng nòi xem, bản đốc có nên thành toàn hắn hay không? Aiz, bản đốc chỉ sợ lát nữa hắn không chịu nổi đả kích, tự vẫn, đến lúc đó bản đốc lại phải chịu cảnh bị toàn bộ dân chúng Tiêu quốc mắng.”





Khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc của Đường Tứ Tứ vặn vẹo, giận dữ trừng mắt nhìn Quân Cơ Lạc, liếc mắt một cái. Phu quân này của nàng, thật đúng là không ra vẻ thì sẽchết mà. rõ ràng chỉ là hai câu, hoặc kêu đánh hoặc kêu giết, còn phải muốn nàng ở bên cạnh nịnh hót nữa.





"Phu quân, Nhiếp chính vương cũng đã bảo chàng không cần thủ hạ lưu tình với hắn, chàng cần gì phải khách khí với hắn nữa!” Đường Tứ Tứ nói thuận theo khẩu vị của Quân Cơ Lạc.





Quân Cơ Lạc vuốt ve cằm bóng loáng của mình, cười tươi như hoa, nói với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, sau khi bản đốc trải qua một phen thống khổ lựa chọn, rốt cuộc đã đưa ra một quyết định gian nan. hiện giờ ngươi có thể để cho thủ hạ của ngươi lấy ra cái gọi là ‘nhược điểm’ trong miệng ngươi. Trước đó bản đốc cũng đãphái người đi mời các vị đại nhân rồi, tin là bọn họ sẽ đến nhanh thôi. Đến lúc đó hai chúng ta lại đấu với nhau tiếp!”





Có một câu này của Quân Cơ Lạc, đương nhiên Mộ Dung Quân Thương liền bảo Yến Mặc lấy ra “nhược điểm” có quan hệ đến Quân Cơ Lạc mà hắn nắm trong tay bấy lâu nay, cuối cùng lại còn nhỏ giọng dặn dò một câu, “Lát nữa ngươi phải né tai mắt của Quân Cơ Lạc, đến báo cho Lưu tướng quân, đêm nay hành động! Cả bên phía trưởng công chúa nữa, cũng để cho bọn họ bắt tay vào chuẩn bị!"





Nếu không phải hắn vẫn bị Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ chọc tức, hắn đã sớm ra tay trước với Quân Cơ Lạc để chiếm lợi thế rồi, sao có thể giống như lúc này, bị Quân Cơ Lạc đoạt mất tiên cơ.





Yến Mặc cực kỳ trung thành với Mộ Dung Quân Thương, hắn nhận được mệnh lệnh, đương nhiên sẽ lập tức đi chấp hành mệnh lệnh của Mộ Dung Quân Thương. Quân Cơ Lạc cũng lợi dụng khoảng thời gian này, trở lại bên cạnh Đường Tứ Tứ.





Đường Tứ Tứ nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, hạ giọng nói, "Xem ra đêm nay Nhiếp chính vương muốn ngả bài với chàng rồi. Trước đó hắn đã biết chàng là thái giám giả, có khi nào trong tay hắn thật sự có nhược điểm của chàng không?” thật ra, nhắc đến chuyện này, Mộ Dung Quân Thương coi như là người thận trọng, nếu trong tay hắnkhông có chút chứng cớ nào, sao dám đối đầu với Quân Cơ Lạc chứ?





Quân Cơ Lạc dùng bàn tay to của mình ôn nhu bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhiệt độ của bàn tay hắn nhanh chóng truyền lên bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đường Tứ Tứ. Ngay trước mặt mọi người, Quân Cơ Lạc hoàn toàn không kiêng kị gì, trực tiếp tiến đến cắn lỗ tai nàng, nói, "Tứ Tứ, đêm nay ta đã mang theo cái đầu này của ta treo ở bên hông rồi. Nếu đêm nay tên thái giám giả như ta không ngụy trang nổi nữa, nàng liền trở về với cậu của nàng. Có ông ấy ở đó, vẫn có thể bảo vệ cho nàng… Còn nữa, ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống nửa đời sau của nàng và con. Sau này, mỗi năm đều sẽ có người đưa bạc đến cho hai người, nàng và con…”





"không!" Đường Tứ Tứ cắt ngang lời hắn, “Bảo người của chàng đưa bạc mà chàng chuẩn bị cho Tử An, được không?" Đôi mắt đen bóng của Đường Tứ Tứ tràn ngập kiên định, “Nếu chàng chết, thiếp liền mang theo con đi cùng với chàng! một nhà ba người chúng ta, dù đi đến đâu cũng không chia lìa!"





Lời nói quyết tuyệt này của Đường Tứ Tứ làm cho khuôn mặt của Quân Cơ Lạc chấn động, hơi ngẩn người, hắn mang theo ý cười, trêu chọc nói, "Tứ Tứ, nàng đi rồi, vậy Tử An thì sao?”





Nụ cười của Đường Tứ Tứ nhanh chóng nở ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, trong khoảnh khắc, mặt mày nàng đẹp như tranh vẽ, một loại vui vẻ chói lọi rực rỡ tỏa ra từ trên cơ thể nàng, "Tử An có cậu chăm sóc cho rồi, sau này đệ ấy sẽ trở thànhmột đại anh hùng. Còn chàng… Dưới suối vàng, rất lạnh. không có thiếp ở bên, chàng thích náo nhiệt như vậy, biết phải làm sao?”





Đây coi như là lời yêu thương mà nàng dành cho hắn. Lời yêu thương này, không có ngọt ngào thề non hẹn biển, nhưng có kiên quyết sống chết không rời. Ánh mắt của Quân Cơ Lạc dán chặt vào nàng, trong lòng rung động, cảm xúc thuần túy nhất ào ạt tuôn trào.





"Yên tâm đi! Bản đốc còn chưa có tận mắt nhìn thấy con của chúng ta sinh ra đâu..." Hai bàn tay to của hắn bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng lần nữa, hai người nhìn nhau, lại cực kỳ ăn ý mà nở nụ cười.





“Ầm ầm”,tiếng sụp đổ mãnh liệt đột nhiên truyền đến. Háo ra cả tòa biệt viện đều đãầm ầm sụp xuống trong biển lửa.





Mộ Dung Quân Thương thu hồi ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ, hai tay đẩy xe lăn, xoay người đi, nhìn biệt viện đã bị đốt sạch thành tro. Chợt có tiếng vó ngựa mơ hồ truyền đến từ cách đó không xa, phá tan màn đêm yên tĩnh.





Chờ đến khi tiếng vó ngựa đã đến gần bên tai, mọi người nhìn qua, liền thấy được, trong bóng đêm, Trì Lệ Dập mặc khôi giáp màu vàng, dẫn theo một hai trăm người chạy tới đầu tiên. Lần này, Đường Tứ Tứ tìm thấy được bóng dáng của Đường Tử An trong đám người kia.





trên người Đường Tử An mặc một bộ khôi giáp được làm riêng cho hắn, ngồi trênngựa, tuy không có trầm liễm trang nghiêm như Trì Lệ Dập, nhưng lại rất nhanh nhẹn.





Sau khi hắn nhìn thấy Đường Tứ Tứ, một tên vẫn còn mang tính trẻ con như hắn liềnkhông ngừng vẫy vẫy tay với Đường Tứ Tứ. Chờ sau khi đã ghìm cương ngựa lại, hắntừ trên lưng ngựa nhảy xuống, vọt tới trước mặt Đường Tứ Tứ, ngọt ngào gọi, "Nhị tỷ..."





“Sao cậu lại cho đệ theo cùng đến đây?” Đường Tứ Tứ thắc mắc, ánh mắt nhìn về hướng Trì Lệ Dập. trên mặt Trì Lệ Dập không có biểu cảm gì, thậm chí ánh mắt cũngkhông liếc về hướng Đường Tứ Tứ.





Khuông mặt nhỏ đầy thịt của Đường Tử An rung rung, vô cùng vui vẻ cười nói, "Nhị tỷ, cậu khen đệ là nam tử hán. Cậu còn nói, trước giờ vẫn luôn là nhị tỷ đến bảo vệ cho đệ, đêm nay cậu để đệ đến bảo vệ cho nhị tỷ… Nhị tỷ, tỷ yên tâm, lát nữa mà có người nào dám bắt nạt tỷ, đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ thật tốt!”





Lời nói mang tính trẻ con làm cho Đường Tứ Tứ bật cười, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Lệ Dập. Cả người Trì Lệ Dập thẳng tắp đứng ở nơi đó, giống như một cây tùng già bị đè cỡ nào cũng không cong, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước.





Quân Cơ Lạc không chịu nổi mấy lời yếu ớt đó của Đường Tử An, cái gì mà “Đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ thật tốt” chứ, giống như phu quân hắn không thể bảo vệ tốt cho Đường Tứ Tứ vậy. Vì thế mới nói, ghét nhất là loại trẻ ranh này.





"Tiểu Tử An, loại người giống như ngươi, chạy vài bước trên đường mà thịt phải rung lên vài cái, có thể đừng nói năng mạnh miệng được không?” Quân Cơ Lạc châm biếm mở miệng. Đường Tử An bị hắn dùng nói châm chọc, khuôn mặt nhỏ đầy thịt của hắnméo xẹo, bơm thêm khí phách cho lá gan to lên, nói, "Trứng thối, hiện giờ có cậu ta ở đây, ta mới không sợ ngươi!"





Quả nhiên hai tỷ đệ nhà này đều là mấy kẻ ba ngày không đánh lập tức to gan leo lên phòng lật ngói. Tỷ phu hắn mới vài ngay không có “dạy dỗ” thằng nhóc này mà thôi, thế mà thằng nhóc này đã dám không đặt tỷ phu hắn vào mắt nữa.





Đường Tử An lè lưỡi với Quân Cơ Lạc, lại hấp tấp tràn đầy sức sống vọt về hướng Trì Lệ Dập ở đằng sau. Ánh mắt Trì Lệ Dập vẫn rất keo kiệt, không chịu liếc về phía Đường Tứ Tứ.





Đường Tứ Tứ cảm thấy, cậu nàng khẳng định là còn đang giận nàng, vì thế nàng cũngkhông dám tiến lên, chỉ ôn nhu gọi một tiếng "Cậu". Nhưng một tiếng "Cậu" này của nàng chỉ nhận được tiếng hừ lạnh nhạt từ Trì Lệ Dập. Đường Tứ Tứ sợ chọc giận ông,không dám nói thêm gì nữa.





Mà sau khi Trì Lệ Dập dẫn người tới đây, lại có vài đám người bị Quân Cơ Lạc "mời” đến. Mọi người đứng ở đó đợi khoảng hơn nửa canh giờ, quan lại trên ngũ phẩm trong triều cũng đã đến đủ. Thậm chí ngay cả Mộ Dung Nhược Hồng cũng bị gọi tỉnh, bãi giá đến đây. Nhưng có chút kỳ quái là trưởng công chúa ở gần biệt viện của Mộ Dung Quân Thương nhất, lại khoan thai đến chậm vào lúc sau cùng, mà Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch thì không xuất hiện.





Yến Mặc cũng mang theo chứng cứ mà Mộ Dung Quân Thương cần, quay về trong sân. Mộ Dung Quân Thương thấy thời cơ đã khá tốt, liền dẫn đầu mở miệng, giọng nóitrong trẻo lạnh lùng, "Cửu Thiên Tuế, hiện tại người đã đến khá đủ rồi. Trước đó ngươinói bản vương là nghịch thần có ý đồ mưu phản. Mà trước tiên, vào lúc này, bản vương có vài thứ muốn để cho chư vị đại thần trong sân nhìn xem, để mọi người bình luận, xem rốt cuộc ai mới là kẻ khi quân lừa gạt cướp đoạt chính quyền!”





Mộ Dung Quân Thương nói xong, lại khẽ ho khan vài tiếng, Yến Mặc đứng đằng sau liền dẫn theo vài người từ trong đám người đi ra. Đường Tứ Tứ nương theo ánh sáng nhìn qua, mấy người bị dẫn tới này, nàng chẳng biết một ai.





Tuy nàng không biết, nhưng Thục phi xuất hiện lại làm cho mấy người trong sân phát ra tiếng kinh hô. Còn vài người đứng bên cạnh Thục phi, có người mặc đồ thái giám, có người mặc theo kiểulục lâm hào hiệp.





Đôi mắt Quân Cơ Lạc nguy hiểm nheo lại, thật khéo nha! Những người này đều là “người quen cũ” của hắn!





Mộ Dung Quân Thương lại nhận lấy một cuộn màu vàng từ trong tay Yến Mặc, giơ lên cao nói, “Thứ mà bản vương cầm trên tay, chính là mật chỉ mà phụ hoàng lưu lại lúc lâm chung, vốn bởi vì trong đó đề cập đến một ít chuyện tình vô cùng riêng tư bí mật, bản vương không muốn lấy ra. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đều phải có một kết thúc!”





Trong lúc Mộ Dung Quân Thương nói chuyện, hắn cũng chậm rãi mở ra mật chỉ kia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK