Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai - Chương 249: Muôn sông nghìn núi, năm tháng dài lâu! (II)
Editor: Jun
Dạ Thiếu Tân là con trai duy nhất của Dạ Kiêu Cửu, hiện là người đứng đầu Trần quốc.
Quân Vô Cữu là người đã sớm được xác định sẽ kế vị ngôi Quân Cơ Lạc cho nên khi các huynh đệ khác của Quân Vô Cữu còn đang nghịch bùn thì hàng ngày thiếu niên này bị Quân Cơ Lạc giám sát luyện tập văn võ. Quân Cơ Lạc luôn luôn yêu cầu cao với Quân Vô Cữu, thưởng phạt phân minh. Thường nếu Quân Vô Cữu làm được việc gì đáng khen thì Quân Cơ Lạc chưa từng keo kiệt lời khích lệ động viên, nhưng nếu Quân Vô Cữu làm sai thì dù có trốn sau mẫu thân cũng vô dụng.
Trước khi Quân Cơ Lạc "băng hà", để có thể làm cho người con lớn nhất ngỗi vững trên ngôi vị hoàng đế, Quân Cơ Lạc cũng đã dọn sạch từ trên xuống dưới triều cương. sau này khi Quân Cơ Lạc mang Đường Tứ Tứ đi, tuy Quân Vô Cữu mới có bảy tuổi đã phải lên làm hoàng đế nhưng trên triều đình có những người quan trọng là Trì Lệ Dập và Trì Hằng Liễu hỗ trợ và Đường Tử An đóng binh tại biên cảnh Trần quốc và Tiêu quốc nên thực lực trong vài năm Quân Vô Cữu đăng cơ không ngừng tăng cường.
Tóm lại, Quân Vô Cữu làm hoàng đế cũng coi như an ổn. Còn mấy đệ đệ của hắn bình thường có chút bướng bỉnh nhưng cũng đều không phải những kẻ ngốc nghếch, biết phân biệt phải trái không làm vướng bận hắn.
Trong những dịp lễ dịp tết, khi huynh đệ bọn họ còn có phụ hoàng và mẫu hậu ở bên cạnh thì một nhà cùng nhau thưởng thức đại tiệc, không khí vô cùng hòa hợp.
Có thể nói Hoàng đế Quân Vô Cữu vô cùng uy nghiêm, vô cùng ổn thỏa.
Nhưng so sánh với Quân Vô Cữu, Dạ Thiếu Tần làm hoàng đế có chút... khó khăn. Thực lực cả Trần quốc không mạnh bằng Tiêu quốc, đảng phái trong triều của Trần quốc luôn đấu đá nhau chưa từng yên tĩnh. Hơn nữa mẹ đẻ của Dạ Thiếu Tần chỉ là một cung nữ ti tiện, Dạ Thiếu Tần đăng cơ không thể không đối mặt với một đống vấn đề khiến hắn phải đau đầu.
Trong hoàn cảnh triều đình tàn khốc rèn luyện lên một Dạ Tiếu Tần tàn nhẫn lạnh lùng. hắn là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào!
Năm hắn mười ba tuổi, hoàng đế Quân Vô Cữu đã đến tuổi thành thân, trên phố có lời đồn Quân Vô Cữu sẽ cưới chái gái Trì quốc công là Trì Tĩnh Thù làm hoàng hậu.
Dạ Thiếu Tần dẫn theo một ít thủ hạ đi một chuyến tới Tiêu quốc, tự mình thiết kế một màn "anh hùng cứu mỹ nhân", thành công gặp gỡ Trì Tĩnh Thù.
một ngày ở cạnh nhau khiến hắn thành công trở thành bằng hữu của Trì Tĩnh Thù.
Giữa cảnh non xanh nước biếc, hắn tự tay làm một vòng hoa đội lên đầu tiểu cô nương thanh tú.
Nàng ngượng ngùng mỉm cười, nụ cười kia tựa như làn gió mát lướt qua mặt nước xanh làm con tim hắn loạn nhịp.
Nhưng bức tranh đẹp như vậy lại bị sự xuất hiện của Quân Vô Cữu phá hỏng hầu như không còn gì. Quân Vô Cữu cưỡi ngựa đi đến. đã vài năm không thấy, từ khi Quân Vô Cữu đi theo phụ hoàng bây giờ đã trở thành một thiếu niên anh tuấn chững chạc, hắn ngồi trên lưng ngựa lập tức khiến người ta có cảm giác khí thế đứng trên thiên hạ.
Quân Vô Cữu hoàn toàn không nhận ra Dạ Thiếu Tần đã từng gặp một lần.
Quân Vô Cữu nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bước nhanh tới trước mặt bọn họ, khẩn trương giữ chặt lấy hai tay Tĩnh Thù hỏi thăm thương thế trên người Tĩnh Thù.
Dạ Thiếu Tân đứng bên cạnh nhìn hai người, hắn nhìn thấy Trì Tĩnh Thù dường như cũng không có cảm tình tốt với Quân Vô Cữu, nàng lãnh đạm rút tay bị Quân Vô Cữu nắm ra, đáp khách sáo:"Hoàng, Vô Cữu ca ca... muội không sao..." Sau đó, ánh mắt nàng không hề dừng lại ở Quân Vô Cữu thêm nữa.
Tình cảnh này chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng đều có thể đoán được Quân Vô Cữu có tình ý với Tĩnh Thù.
Khóe miệng Dạ Thiếu Tân hơi nhếch lên lộ ra nụ cười diếm dúa lẳng lơ sáng lạn.
"Vị công tử này nhất định là người thân của Tĩnh Thù, xin chào, tại hạ là Tần Thiếu Khanh!" hắn ra vẻ thoải mái nói chuyện thu hút sự chú ý của Quân Vô Cữu.
Quân Vô Cữa hướng ánh mắt dò xét, đôi mắt hắn nháy mắt từ dịu dàng biến thành ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Dường như là Trì Tĩnh Thù sợ Quân Vô Cữu sẽ hiểu lầm Dạ Thiếu Tần nên vội vàng lên tiếng:"Vô Cữu ca ca, là Tần công tử đã cứu muội..."
"thật sao?" Quân Vô Cữu nhếch mày kiếm, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ nhưng bên trong cặp mắt nâu là sự sắc bén, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú Dạ Thiếu Tân:"nói như vậy thì ta đây phải đa tạ Tần công tử ân cứu mạng rồi."
Giọng nói của hắn mang theo kiếm tuốt khỏi vỏ sắc bén, Dạ Thiếu Tần biết hắn nhất định nhìn thấu được. Nhưng không sao, hắn lòng vòng diễn một vở kịch lớn như vậy mục đích cũng đã đạt được rồi.
"Vô Cữu công tử khách khí rồi!" Dạ Thiếu Tần chắp hai tay hành lễ với Quân Vô Cữu, khuôn mặt tuấn mỹ ngụy trang một lớp mặt nạ dịu dàng nho nhã.
Cuối cùng Trì Tĩnh Thù và Quân Vô Cữu cáo biệt trở về. Trì Tĩnh Thù bị Quân Vô Cữu mạnh mẽ ôm lên ngựa, khi ngựa rời gót sắt thì Trì Tĩnh Thù còn lưu luyến quay đầu nhìn lại.
Giữa cảnh non xanh nước biếc, Tần Thiếu Khanh đứng đó, toàn thân tựa như nhiễm màu u buồn.
Ngày tháng trôi qua nhanh như con ngựa phi nước đại. Nhoáng một cái đã qua hai năm, cũng đã tới thời điểm Dạ Thiếu Tần nên thành thân.
Mùa đông năm nay rất lạnh, thời tiết giá rét tàn phá Trần quốc.
Dạ Thiếu Tần vội vàng, quần áo cũng không kịp thay liền đi tới điện Thục Ninh. Điện Thục Ninh là tẩm cung của mẫu hậu hắn Thái Hậu Huệ Từ. Vì mấy ngày nay lạnh nên Thái Hậu Huệ Từ bị ốm nhẹ, Dạ Thiếu Tần là hoàng tử của nàng đương nhiên phải đến thăm hỏi.
Tuy Thái Hậu Huệ Từ ốm nhẹ nhưng bởi vì Dạ Thiếu Tần nên sai người nâng đỡ tới gặp Dạ Thiếu Tần. Tuy nói hai người là mẫu hậu và nhi tử nhưng thật ra cũng chỉ hơn kém nhau bốn năm tuổi mà thôi.
Năm nay Dạ Thiếu Tần 15 tuổi còn Thái Hậu Huệ Từ 19.
Thái Hậu Huệ Từ họ Mai, tên một chữ Sinh, là đích nữ của thừa tướng Trần quốc. Năm Mai Sinh vào cung, Dạ Kiêu Cửu vẫn còn là hoàng đế, thân thể hắn bệnh, người ngoài đều đồn đại hắn không sống được lâu nữa, cưới Mai Sinh chỉ là để xung hỉ mà thôi. Mai Sinh chỉ mới mười hai tuổi lên làm hoàng hậu, mấy tháng sau, Dạ Kiêu Cửu tuyên bố thoái vị, hoàng tử duy nhất của hắn là Dạ Thiếu Tần kế thừa ngôi vị hoàng đế. Mà Mai Sinh cũng nước lên thuyền lên, trở thành Thái Hậu trẻ nhất từ khi khai quốc tới nay của Trần quốc.
Lại qua mấy tháng sau, Dạ Kiêu Cửu vì dưỡng bệnh mà ra khỏi hoàng cung, sau này thì không có tin tức. Dạ Thiếu Tân liền thành chủ nhân chân chính của hoàng cung Trần quốc. Xuất phát từ lòng hiếu đạo, Dạ Thiếu Tần cũng thường xuyên tới thỉnh an Thái Hậu Huệ Từ.
Cung nữ bưng trà ngon lên, đôi tay ngọc mềm mại của Mai Sinh nắm chặt khăn tay, miệng ho nhẹ vài tiếng. Dạ Thiếu Tần nhìn qua thấy sắc mặt nàng tái nhợt liền khẽ liếm cánh môi mỏng, khách sáo nói:"Mẫu hậu, hiện trời đang lạnh, người cần phải chú ý thân thể."
Lời này chính là lời khách sao. Thái Hậu Huệ Từ lại vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dịu dàng như nước lưu luyến nhìn nhi tử của mình rồi dường như lại sợ hắn phát hiện nhanh chóng rời tầm mắt, nhếch khóe miệng cười nhẹ:"Đa tạ bệ hạ quan tâm!"
Hai người nói một số chuyện khác, Thái Hậu Huệ Từ nhắc việc hôn nhân của Dạ Thiếu Tần, hơi khẩn trương vuốt ve móng tay được vẽ tinh xảo, cố gắng dùng giọng thong thả nói:"Hoàng thượng, ngày hôm qua, Thừa tướng và một số cựu thần đến gặp bổn cung. Thừa tướng và các đại thần đều có ý... Thường ngày hoàng thượng lo toan rất nhiều việc, rất cần một người vừa có đức hạnh vừa có dung mạo để giúp đỡ. không biết bệ ạ... có thích cô nương nào hay không?"
Trong lòng Mai Sinh có chút đấu tranh, hồi hộp đợi Dạ Thiếu Tần trả lời.
Dạ Thiếu Tần hơi cúi đầu, làm như lơ đãng sờ sờ túi hương đeo bên hông. Túi hương này là Trì Tĩnh Thù tự tay may tặng hắn.
"Mẫu hậu, nhi thần không thích cô nương nào, về phần chọn người làm hoàng hậu, đành nhờ mẫu hậu giúp đỡ xem sao, nếu có nữ tử nào thích hợp thì nói với trẫm. Trẫm tin tưởng mắt nhìn người của mẫu hậu." Dạ Thiếu Tần thản nhiên trả lời Mai Sinh.
Mí mắt Mai Sinh cụp xuống, lông mi đen dài che giấu đôi mắt lóe lên sự mất mát. Sau đó Dạ Thiếu Tần liền rời khỏi điện Thục Ninh.
Chờ sau khi hắn rời đi, mẫu thân của Mai Sinh tiến cung cùng nàng thờ dài, mặt máy nhíu chặt. lo lắng nhìn Mai Sinh nằm trên giường bệnh.
Bây giờ hoàng thượng còn chưa có thành thân mà đã lãnh đạm với Thái Hậu, chờ khi hoàng cung có nữ chủ nhân thì Thái Hậu biết phải sống qua ngày như thế nào đây.
Mia Sinh nằm trên giường bệnh, tâm tình vô cùng rối rắm.
Có một chuyện nàng vẫn không nói cho bất kỳ ai đó là nàng thích Dạ Thiếu Tần. Năm đó nàng tiến cung, bởi vì Dạ Kiêu Cử rất lạnh lùng với nàng, hoàng hậu là nàng cũng không được ai tôn trọng. Có một lần, nàng mười hai tuổi bị ủy khuất liền chạy tới một góc hẻo lánh của Ngự Hoa Viên mà trộm khóc. Chính vào thời điểm đó Dạ Thiếu Tần đã xuất hiện. Dạ Thiếu Tần nhỏ tuổi hơn nàng, vẻ mặt nhăn nhó đưa cho nàng một chiếc khăn tay để nàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó nghênh ngang rời đi.
Nàng cảm thấy rất sợ, sau này gặp Dạ Thiếu Tầ đều cảm thấy xấu hổ. Nhưng sau này nàng nghe mẫu thân nói, thái tử Dạ Thiếu Tần tự mình ra mặt trừng trị mấy thái giám không tôn trọng nàng. Về sau trong cung không có người khi dễ nàng nữa.
Nhiều năm trôi qua, có lẽ Dạ Thiếu Tần đã quên chuyện ở Ngự Hoa Viên lúc đó, nhưng nàng còn nhỡ rõ. Có lẽ Dạ Thiếu Tần là một chút ánh sáng duy nhất nàng có được trong cuộc sống.
Sau khi Dạ Thiếu Tần rời khỏi điện Thục Ninh thì thái giám bên người hắn bẩm báo Hứa Hạ tiến cung đang ở Ngự Thư phòng chờ hắn. Dạ Thiếu Tần nghe thấy tên Hứa Hạ thì mày kiếm giương lên, bước chân nhanh hơi tới Ngự Thư phòng.
Hứa Hạ là thị vệ hắn phái đi tra tin tức của phụ hoàng. Bây giờ hắn trở về cung thì chứng tỏ nhất định là có tin tức của phụ hoàng.
Khi Dạ Thiếu Tần đến Ngự Thư phòng thì quả nhiên gặp Hứa Hạ phong trần mệt mỏi. Hứa Hạ quỳ xuống hành lễ với Dạ Thiếu Tần, Dạ Thiếu Tần vội vàng hỏi:"Hứa ái khanh, thế nào, có phải có tin tức của phụ hoàng ta rồi không?"
Mấy năm nay phụ hoàng của hắn vẫn canh cánh thất bại. Khi phụ hoàng còn tại vị đã luôn hy vọng có thể dẫn quân xuôi nam đánh bại Quân Cơ Lạc trở thành quân chủ của khắp đại lục. Phụ hoàng hắn còn vì mục tiêu này mà lặng lẽ mưu toan thì lại có tin sét đánh Quân Cơ Lạc băng hà truyền đến.
Quân Cơ Lạc vốn là kẻ đich mạnh nhất của phụ hoàng hắn, theo lý thuyết, nếu Quân Cơ Lạc chết thìphụ hoàng của hắn phải vui mừng mới đúng nhưng sau khi phụ hoàng biết tin Quân Cơ Lạc băng hà thìlại mất hứng.
Sau đó con trai lớn nhất của Quân Cơ Lạc là Quân Vô Cữu kế thừa ngôi vị, phụ hoàng hắn từng nghĩ tới thừa thời cơ này mà dẫn quân xuôi nam đánh chiếm thiên hạ Quân gia. Nhưng sau đó không lâu, phụ hoàng của hắn nhận được một phong thư từ hoàng hậu của Quân Cơ Lạc.
Nội dung trong thư hắn cũng không được rõ. Nhưng hắn biết sau khi đọc lá thư này, phụ hoàng của hắnphun ra một ngụm máu tươi. Sau này, phụ hoàng hắn cũng bỏ dự tính xuôi nam, phụ hoàng đã khôngcòn ý chí chiến đấu, bệnh tình cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng không thể không nghe lời ngự y ra khỏi hoàng cung đến hành cung ở Mạc Hà an dưỡng.
Khi phụ hoàng hắn rời hoàng cung thì cau mày, nheo mắt, không cam lòng dặn dò hắn:"Thiếu Tần, cả đời phụ hoàng con đều tranh đoạt háo thắng, mãi đến cuối cùng, phụ hoàng cũng không còn lưu luyến gì nữa, Quân Cơ Lạc cũng không còn để đấu với ta... Thiếu Tần, con là con trai của phụ hoàng, phụ hoàng chỉ có một yêu cầu duy nhất với con là hãy xử lý Quân Vô Cữu!"
Lúc ấy hắn vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý với phụ hoàng hắn. Sinh thời, hắn nhất định sẽ xử lý hoàng đế Quân Vô Cữu! Đem lục địa rộng lớn trở thành sở hữu của Dạ gia.
Hứa Hạ ôm quyền cung kính bẩm báo tin tức:"Hồi bẩm hoàng thượng, nửa tháng trước ty chức tra được Thái Thương Hoàng xuất hiện tại kinh thành Tiêu quốc, lúc ấy người dân gặp qua Thái Thượng Hoàng nói Thái Thương Hoàng khỏe mạnh. Nhưng vì sao Thái Thượng Hoàng lại xuất hiện ở nơi đó thì ty chức không tra ra được, mong hoàng thượng thứ tội!"
Dạ Thiếu Tần híp cặp mắt diêm dúa lẳng lơ, trong đầu xẹt qua ngàn vạn ý niệm, nhưng đều không có nghĩ ra vì sao phụ hoàng của hắn lại xuất hiện ở nơi đó.
Đêm hôm đó, chờ khi thái giám hầu hạ hắn lên giường, Dạ Thiếu Tần nằm trên giường nắm chặt túi thơm của Trì Tĩnh Thù, hoàn toàn không hề buồn ngủ. Tới sáng sớm ngày hôm sau, hắn đưa ra quyết định đi Tiêu quốc.
Từ khi Dạ Thiếu Tần gặp mặt Trì Tĩnh Thù thì hàng năm đều tới Tiêu quốc vài chuyến gặp mặt nàng mấy lần. Mục đích của Dạ Thiếu Tần rất rõ ràng, người trong thiên hạ đều biết Trì Tĩnh Thù sẽ được gả cho Quân Vô Cữu. Mà hoàng đế Trần quốc hắn sẽ đi trước một bước chiếm được lòng của mỹ nhân khiến cho Trì Tĩnh Thù cam tâm tình nguyện đi theo hắn, Quân Vô Cữu sẽ vô cùng mất mặt.
Năm xưa phụ hoàng hắn không thu phục được Quân Cơ Lạc.
hắn muốn thắng Quân Vô Cữu càng khó!