"Thái tử điện hạ, hôm nay Vân Nhiễm dọa ngài rồi." Nàng mở miệng, câu đầu tiên liền nói đã làm mất mặt Mộ Dung Ôn Trạch, kỳ thật chính là nói với Mộ Dung Ôn Trạch: ta do ngươi mang đến, Quân Cơ Lạc không cho ta mặt mũi, chính là không coi ngươi ra gì.
Lông mày thon dài của Mộ Dung Ôn Trạch cụp xuống, khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng chất chứa nhè nhẹ tiếc thương, "Nhiễm Nhi, hiện tại Quân Cơ Lạc quyền thế ngập trời, bản điện hạ cũng bất đắc dĩ phải khom lưng. Nhưng ngươi yên tâm, mai kia nếu bản điện hạ ngồi lên ngôi cửu ngũ, ta sẽ sai người chặt đầu hắn cho ngươi đá."
Mấy năm nay Mộ Dung Ôn Trạch cũng bị Quân Cơ Lạc chèn ép, còn hơn Đường Vân Nhiễm, kiêu ngạo trong lòng hắn đối với ương ngạnh của Quân Cơ Lạc càng thêm thống hận. Nhưng, phụ hoàng hắn tai ù mắt hoa vẫn che chở Quân Cơ Lạc, tạm thời hắn cũng không có biện pháp.
Đường Vân Nhiễm ngừng tiếng khóc, ánh mắt xinh đẹp ngưỡng mộ nhìn Mộ Dung Ôn Trạch, vẻ mặt hoàn toàn là của một nữ nhân sùng bái nam nhân.
"Thái tử điện hạ, Nhiễm Nhi tin tưởng người! Nhiễm Nhi sẽ kiên nhẫn chờ ngày đó."
Miệng Đường Vân Nhiễm nói như vậy, nhưng kích thích hôm nay khiến nàng lại một lần nữa hạ quyết tâm phải diệt trừ Đường Tứ Tứ, nàng cảm thấy vận khí của Đường Tứ Tứ tốt đến bất ngờ. Nếu không diệt trừ nàng ta, chuyện gì nàng làm cũng không thành công.
Đường Tứ Tứ chờ đến khi mặt trời xuống núi, Quân Cơ Lạc mới bằng lòng thả nàng. Đường Tứ Tứ nhẹ cúi người hành lễ, tự đáy lòng nói một câu cám ơn với Quân Cơ Lạc. Hôm nay có thể nhìn Đường Vân Nhiễm xấu mặt, tâm tình nàng hưng phấn đến cực độ.
Hai tay Quân Cơ Lạc để ở đằng sau, nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của nàng bị ánh nắng chiều nhuộm lên, vô cùng đẹp mắt. Chỉ là... Thân mình nàng vẫn rất đơn bạc.
hắn khẽ nâng cằm, cười nghiền ngẫm, "Nếu bản đốc nhớ không lầm, qua vài ngày nữa thì nàng đã cập kê. Đến lúc đó là một đại cô nương rồi, có thể tìm một nhà chồng. Về sau cũng không biết là người nam nhân nào có thể may mắn cưới được nàng..."
Hắn nói tới đây, ngửa đầu nhìn xa xa, lại hạ giọng nói nho nhỏ, "Đáng tiếc, hai chúng ta hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, còn đã cùng nhau tắm uyên ương, chỉ là... trâu già như Bản đốc thật sự không dám xuống tay với nàng, aizz... Đáng tiếc. Nếu bản đốc trẻ lại bảy tám tuổi, nhất định sẽ nguyện ý chịu trách nhiệm với nàng..."
Đường Tứ Tứ hai má ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nổi bật, càng xinh đẹp trong ánh chiều tà.
Đường Tứ Tứ sống qua hai kiếp, lại nhiều lần bị một tên hoạn quan đùa giỡn, điều này khiến nàng vô cùng uất ức.
Nàng nhẹ cúi người thi lễ, vội vàng rời đi. Mà sau khi nàng xoay người rời đi, Quân Cơ Lạc thấy bóng dáng nàng chạy trối chết, "ha ha" cười to. Tiết thần y ở bên cạnh mở to đôi mắt bát quái xen mồm hỏi, "Quỷ thiếu đạo đức, một tên hoạn quan như ngươi sao lại luôn khi dễ tiểu cô nương người ta vậy?"
Quân Cơ Lạc hung hăng liếc Tiết thần y một cái, "Ta đây không khi dễ nàng, vậy chẳng lẽ lại khi dễ ngươi?"
Nói vừa dứt, Quân Cơ Lạc nhấc chân, khi Tiết thần y còn chưa kịp phản ứng, lão ta cũng đã "ùm ùm" một tiếng, bị đá xuống hồ.
Rơi vào trong nước, Tiết thần y há miệng mắng to, "Quân Cơ Lạc, Quỷ thiếu đạo đức nhà ngươi. Lần sau có việc đừng tới tìm ta."
Quân Cơ Lạc bĩu môi, trực tiếp ném lời của lão ra sau tai, sau đó lại thâm sâu nhìn Đường Tứ Tứ rời đi, cuối cùng bước vào khoang thuyền.
Buổi tối.
Đường Vân Nhiễm dùng xong bữa tối, Tiểu Đào Nhi từ bên ngoài ôm đến một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu. Nàng ấy cười hì hì nói, "Đại tiểu thư, Ngũ hoàng tử biết hôm nay người bị ủy khuất, liền bảo người đưa tới cho người một con mèo con."
Đường Vân Nhiễm nhìn qua, phát hiện con mèo này béo ú, lông toàn thân thuần trắng, không giống mèo bình thường. Nàng ta nhíu mày, vô cảm với con mèo này.
Tiểu Đào Nhi lại ở bên cạnh cười giải thích, "Đại tiểu thư, người mang con mèo do Ngũ hoàng tử tặng tới có nói. Con mèo này do Tây Vực tiến cống, đừng thấy hiện tại nó giống con mèo nhà bình thường, nuôi dưỡng mấy ngày nó sẽ có thay đổi."
"A!" Đường Vân Nhiễm hạ giọng thản nhiên đáp lời, Mộ Dung Nhược Hồng vì muốn nàng ta vui liền đưa con mèo này tới, có thể thấy được hắn thật sự si mê nàng ta.
Đường Vân Nhiễm ôm con mèo vào trong ngực, tay nhẹ vỗ về lớp lông mềm mại của nó, ngay sau đó, khóe miệng của nàng ta đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị.