Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai - Chương 209: Vợ chồng kết tóc, ân ái không rời!
Editor: Jun
Sương mù bao phủ khắp không gian, hai hàng lông mi của nàng rủ xuống tạo thành hai chiếc bóng nhỏxinh, tóc đen cũng chỉ dùng một cây trâm tùy tiện cài trên đầu. Làn nước trong veo, thân thể nhỏ nhắn của nàng như đang trêu chọc tầm mắt hắn.
Xuân sắc kiều diễm như vậy đương nhiên khiến Quân Cơ Lạc cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thân thể hắnlặng lẽ nảy sinh biến hóa. Nhưng nhìn bộ dáng ngủ say sưa của nàng hắn đành tạm thời áp chế thân thể đang bị lửa dục thiêu đốt.
hắn cầm bàn tay sạch sẽ ẩm ướt của nàng lên, bắt đầu nhẹ nhàng chà lau. Khi khăn ẩm ướt đi đến bộ ngực mềm mại thì Đường Tứ Tứ đang giả bộ ngủ rốt cục không nhịn được đành mở to mắt.
"Để thiếp tự làm..." Đoạt chiếc khăn ẩm ướt trên tay hắn, nàng lúng túng tự mình chà lau.
Tuy không phải lần đầu tiên hai người thân mật gần gũi nhưng nàng biết hắn đưa nàng tới nơi này thìđêm nay phỏng chừng nàng như cá nằm trên thớt tùy người xử lý.
Quân Cơ Lạc cười tà ác xấu xa.
Hai má trắng ngần của Đường Tư Tứ nóng ran mà ửng hồng, nàng cúi thấp đầu xuống tự mình chà lau, đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc ngắm nhìn nàng chăm chú.
Đúng lúc Đường Tứ Tứ không hề chú ý thì hắn đột nhiên đem nàng đặt ở trong lòng. Thân mình xích lõa nóng bỏng của hắn như bốc hỏa, tựa như có thể quay nướng được cả thịt.
"Chúng ta không nên ở trong này..." Đường Tứ Tứ cúi đầu đỏ mặt chỉ vào cửa, lo lắng sẽ có người ngoài đi vào.
Ban ngày Đường Tứ Tứ đều tập trung vào đứa nhỏ, chỉ có buổi tối hắn mới có thể thừa dịp đứa nhỏnghỉ ngơi một chút để thân mật với nương tử nhà mình. Khi nàng đã tỉnh, Quân Cơ Lạc cảm thấy nếu mình thực sự dễ dàng buông tha nàng thì chính là không thuận với lẽ thường chút nào.
hắn lại cúi đầu nắm lấy hai bầu ngực trắng ngần của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cắn mút.
Cảm giác khó diễn tả được bằng lời dâng lên, toàn thân nàng như thể có trăm ngàn con kiến cắn, trong lòng dâng lên khát vọng nóng bỏng. Nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, đúng lúc này thì nàng đụng phải vật dưới thân kia của hắn khiến nàng hơi hoảng hốt.
Yết hầu hắn trượt lên xuống, nâng mông của nàng lên cao, làm cho nàng trượt dài ngồi ở trên người hắn.
"Tứ Tứ, nàng xem hiện tại chúng ta giống một đôi uyên ương hay không?" hắn vùi đầu trên thân thể nàng, thấp giọng cười.
Đường Tứ Tứ lắc đầu phủ định:"Uyên ương thường xuyên đổi bạn tình cho nên ta không muốn làm uyên ương."
"Được, nàng không thích uyên ương, vậy chúng ta làm hồ đi. Hồ ly cả đời chỉ có một bạn tình." Quân Cơ Lạc nhếch khóe miệng, tiếng nói gian tà phun ra khỏi miệng.
hắn đặt nụ hôn nóng bỏng lên nơi tư mật của nàng, sau khi chắc chắn nàng có thể tiếp nhận hắn, ngay dưới không gian ấm áp này hắn muốn nàng.
Bên ngoài còn có khách khứa của khách điếm đi qua lại trước cửa phòng. Trong phòng, sau khi để nàng phía dưới thân một lúc thì nàng như cá nằm trên thớt, hắn xốc nàng qua thân, từ sau lưng tinh tế bóng loáng mà lại muốn nàng.
"Tứ Tứ, sau này mặc kệ ta có làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng đều phải nhớ kỹ, ta --- yêu ---- nàng" Tình dâng lên từ tận sâu đáy lòng, tận sâu trong đôi mắt u tối của hắn là tình cảm sâu nặng.
"Ưm." Nàng nhẹ giọng trả lời, tình lên tới đỉnh điểm khiến nàng mải mê đắm chìm. Nàng nâng hàng mi xinh đẹp lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Quân Cơ Lạc giật mình, ôm lấy thân thể của nàng cùng nàng đạt tới cao trào.
Đến cuối cùng, Đường Tứ Tứ mệt mỏi ngủ ngay trong suối nước nóng. Khi cao trào qua đi, Quân Cơ Lạc thỏa mãn rồi rốt cụ thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc giúp nàng tắm rửa. Tiếng nước chảy róc rách, thân thể xích lõa cùng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tạo nên vẻ dâm mỹ không nói thành lời.
Trong phòng, hơi nước ấm áp không ngừng bốc lên. Đường Tứ sau khi bị ép buộc thì thực sự khôngdám ở lâu trong ôn tuyền, vội vàng lấy quần áo treo trên bình phong rồi trốn sau binh phong mặc quần áo, nàng nghe thấy Quân Cơ Lạc đứng dậy trong ôn tuyền tạo ra tiếng nước ào ào.
Khi nàng mặc xong quần áo đi ra khỏi bình phong thì Quân Cơ Lạc cũng đã thay xong một bộ cẩm bào nguyệt sắc. trên ống tay áo thuê hoa văn mây trắng rất hợp với hắn.
hắn ôm lấy nàng, Quân Cơ Lạc nhẹ nhàng cọ cắm bóng loáng của mình lên hai gò má mềm mại của Đường Tứ Tứ, mãi đến khi khiến Đường Tứ Tứ mất hết kiên nhẫn hắn mới cười rồi cầm lấy tay nàng:"Đói bụng chưa, chúng ta đi ăn gì đó nhé." Buổi tối bởi vì Tiểu Xú Xú khóc suốt, nàng phải vội vàng dỗ dành nên cũng chưa ăn được gì nhiều, vừa rồi còn bị hắn ép buộc liên tiếp hai lần, thể cũng bị lực tiêu hao nhiều.
Đường Tứ Tứ liếc mắt xem thường hắn, vừa rồi chính bản thân còn van cầu hắn, hắn hừng hực khí thế không chịu dừng tay, bây giờ lại cợt nhả lấy lòng nàng.
không thèm nhìn ánh mắt của Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc kéo nàng ra khỏi phòng.
Vì vừa ở trong ôn tuyền tắm nước nóng nên thân thể Đường Tứ Tứ thực sự không quá mệt mỏi.
Đêm cũng đã muộn, tiểu nhị đang thu dọn bàn ghế trong đại sảnh, chưởng quầy thì đang vùi đầu tính toán thu chi trong ngày. Quân Cơ Lạc thả trước mặt chưởng quầy một thỏi đại bạc lớn, hai người bọn họ liền có thể tùy ý sử dụng phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi Quân Cơ Lạc chỉnh lại quần áo cho Đường Tứ Tư thì vô cùng kiêu ngạo nói:"Tứ Tứ, nàng cứ ngồi đây. Đêm nay vi phu sẽ tự mình xuống bếp thể hiện tài nghệ, nàng sẽ được ăn món ăn ngon nhất trên đời ngay đây."
Đây là lần đầu tiên Quân Cơ Lạc nấu ăn cho nàng, Đường Tứ Tứ tỏ vẻ hoài nghi khả năng của hắn.
Quân Cơ Lạc không khua môi múa mép nữa, lập tức tiến vào phòng bếp, trong phòng bếp liền có âmthanh đứt quãng truyền tới. Đợi chừng thời gian một nén hương, Quân Cơ Lạc liền bưng một bát mỳ ngon nhất trên đời đến trước mặt nàng.
Đường Tứ Tứ nhìn bát mỳ trước mặt mình thì thấy một bát mỳ vô cùng bình thường. Bát mỳ có thêm một chút rau xanh, nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy có gì đặc biệt.
"Nàng ăn thử đi!" trên người hắn mặc một chiếc tạp dề, vóc người cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh nàng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Đường Tứ Tứ cầm lấy đũa gắp mì sợ bỏ vào miệng.
"Thế nào? Tài nghệ của tướng công nàng có phải rất cao siêu hay không? không phải ta khoác lác đâu, thực sự là nhờ cha mẹ ta cho ta một cái đầu thông minh. Bát mỳ sợ này không thể làm khó nổi ta." Đường Tứ Tứ còn chưa đưa ra bình luận về miếng mỳ trong miệng, Quân Cơ Lạc đã nói một thôi mộthồi.
"Ọe..." Đường Tứ Tứ che miệng ghé vào cạnh bàn, bộ dáng như sắp nôn mửa.
Quân Cơ Lạc vội vàng bưng bát mỳ, cầm đũa gắp lấy một miếng bỏ vào miệng, kết quả là lập tức mặt biến sắc, hấp tấp phun miếng mỳ trong miệng ra.
"Mặn quá!" Quân Cơ Lạc kêu lên, liền đem toàn bộ nước trà trên bàn uống cạn.
Đường Tứ Tứ lấy khăn tay ra lau khóe miệng mình, vui sướng khi thấy người gặp họa, nói:"Ôi chao, đúng là tài năng xuất trúng. trên đời này thế nhưng lại có chuyện Cửu Thiên Tuế của chúng ta khônglàm nổi."
Tuy Đường Tứ Tứ nói vậy nhưng vẫn xin tiểu nhị ít nước ấm đổ vào bát mỳ, sau đó quấy lên rồi gắp mỳ sợi lên ăn.
"Nhưng thử lại thì cũng không đến nỗi quá kém. Chàng muốn ăn cùng hay không!" Trước lời mời của nàng, Quân Cơ Lạc bĩu môi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ánh sáng yếu ớt phủ xuống trong phòng đơn sơ của khách điếm, một bát mỳ không thể nói là ngon miệng, hai người ngồi bên nhau lại ăn bát mì rau xanh với vẻ vô cùng ngon lành.
Ánh trăng trên bầu trời đã tắt, khi bọn họ chở về phòng mình thì đã nghe thấy tiếng gà trống gáy vang.
Đường Tứ Tứ mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh lại thì phát hiện dù đang ngủ nhưng Quân Cơ Lạc vẫn nắm chặt tay nàng không buông.
Trong lòng nàng nói không cảm động là giả, như khi bọn họ cùng nhau ăn bát mỳ đó, dù thực sự vô cùng khó ăn nhưng đối với nàng đó là bát mỳ do người nam nhân đầu ấp tay kề với mình làm.
Bởi có tâm ý của hắn nên trở nên vô giá.
Nhân lúc hắn chưa tỉnh ngủ, nàng hôn trộm lên mặt hắn rồi lại giả bộ ngủ tiếp.
Quân Cơ Lạc đã sớm bị hành động vụng trộm của nàng đánh thức. Trong lòng hắn thầm thở dài, chỉ mong vài ngày tới khi nàng biết được kế hoạch điên cuồng của hắn có thể tha thức hắn làm "tổn thương" nàng.
Buổi sáng, đoàn người bọn họ đi tới tòa núi nhỏ ở phụ cận Mặc thành. Người thân Quân Cơ Lạc được chôn ở trên ngọn núi nhỏ đó. Quân Cơ Lạc dẫn mọi người tới trước khu mộ hẻo lánh thì dừng lại. Phần mộ phủ rất nhiều cỏ dại mọc cao quá nửa thân người. Quân Cơ Lạc nhổ cỏ trước bia mộ, sắc mặt nghiêm túc nói với Đường Tứ Tứ:"Tứ Tứ, năm đó hơn một trăm hai người Quân gia chúng ta chết thảm, khi phụ thân Thẩm thục nghi còn sống đã giết tất cả bọn họ rồi đem thiêu. hiện tại chỉ còn lại tro cốt của họ được chôn ở đây mà thôi."
Quân Cơ Lạc dù là Cửu Thiên Tuế cao quý nhưng bị ngàn vạn người thóa mạ, hắn không muốn kẻ khác thóa mạ hắn rồi lại tới đây quấy rầy người thân của hắn an nghỉ, đây là lý do vì sao hắn không đưa hơn một trăm hai mươi người Quân gia chuyển tới nơi có phong thủy tốt hơn.
Quân Cơ Lạc nhắm mắt lại, trong lòng đã đưa ra quyết định chờ lần này mọi chuyện xong xuôi, hắnnhất định không để cho người thân hắn chịu ủy khuất phải an nghỉ tại nơi hoang vắng thế này.