• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Mạnh giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Là của A Tử, tên cầm đầu trong nhóm thanh niên bắt cóc Linh tối qua.

– Cô ta tỉnh lại chưa A Tử?

– Cô ta chưa tỉnh lại, có lẽ chúng em cho cô ta hơi nhiều thuốc mê. Bác sĩ Hòa đã khám cho cô ta, cái thai hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì anh ạ.

– Vậy được rồi. Có gì bất thường hãy báo cho tôi, còn đâu không cần gọi.

– Em biết rồi. Chúc anh hạnh phúc bên chị dâu.

Mạnh ngắt máy rồi quay lại phòng làm việc. Dám dùng cái thai để ép buộc anh, cô ta nghĩ có thể một tay che cả bầu trời chắc?

Nhi đang mặt nặng mày nhẹ ngồi kia, đáng yêu quá đỗi làm Mạnh cười cười mà tập trung vào công việc của mình. Chỉ cần Nhi bên cạnh, dù Nhi có ghét anh anh cũng vẫn thấy vui.

*****

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa kính, qua cả chiếc rèm che xanh nhạt dịu mắt để len lỏi vào căn phòng Linh nằm.

Linh bừng mở mắt.

Một nơi xa lạ…

Đây… đây là đâu thế này?

Linh nhớ ra rồi. Tối qua Linh bị một nhóm người bắt cóc, Linh cứ tưởng mình bị bọn họ đẩy xuống sông chết xừ mất rồi, hóa ra không phải, Linh đang nằm trong một căn phòng xinh đẹp, có vẻ là phòng ngủ của một biệt thự trên núi.

Linh ngồi dậy, ngó ra ngoài cửa kính, khung cảnh núi rừng xanh mát với suối reo chim hót thật nên thơ hữu tình. Cảnh sắc thiên nhiên làm lòng Linh thư thái.

Linh giật mình quay ra, một cô gái trẻ bưng trên tay khay bánh ngọt cùng cốc sữa bước vào.

– Chị tỉnh rồi à? Chị ăn sáng đi.

– Đây… là đâu vậy?

Cô gái bước đến giường Linh, đặt khay đồ ăn trên bàn trang điểm rồi nói với Linh:

– Đây là biệt thự của gia đình ông Khôi, tổng giám đốc Vĩnh Thịnh.

– À…

Đúng như Linh phán đoán. Mạnh chính là người đã bắt Linh về đây. Linh cau mặt. Mạnh muốn ép Linh phải từ bỏ Mạnh theo cái cách bỉ ổi này sao?

– Cảm ơn cô. Tôi không thấy đói, cô mang đi đi.

– Chị phải ăn đi kẻo ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tôi thấy thần sắc chị hơi nhợt nhạt.

Đứa bé? Linh cười khẩy. Làm quái gì có đứa bé nào, chắc cô ta nghe Mạnh dặn dò nên ghi nhớ mà nhắc nhở Linh chứ gì? Mạnh cũng cẩn thận quá đấy, dọa Linh sợ đến chết rồi mà còn biết lo cho cái thai trong bụng Linh nữa.

– Cô không cần lo. Tôi tự biết lo cho mình.

– Chị không hiểu đâu. Bầu những tuần đầu phải cẩn thận lắm đấy chị, nãy bác sĩ Hòa đã dặn dò em kỹ lắm, bác sĩ nói chị phải đặc biệt chú ý đấy.

– Bác sĩ? – Linh tròn mắt ngơ ngác.

– Vâng, nãy bác sĩ Hòa đã vào khám cho chị mà. Bác sĩ còn bắt mạch cẩn thận lắm ấy chị.

Linh lạnh người. Bác sĩ đã khám cho Linh mà vẫn kết luận là có thai? Linh có thai là thật sao? Chuyện gì thế này? Không lẽ… đêm hôm đó… chỉ là tai nạn với Hoàng Tùng thôi mà. Sao có thể thế được? Linh không tin. Chắc chắn bác sĩ nhầm lẫn gì thôi.

Mặt Linh trắng bệch như tờ giấy. Linh run run hỏi cô gái.

– Cô… cô có thể gọi bác sĩ vào đây giúp tôi được không?

– Chị chờ em một lát.

Cô gái trẻ nói rồi nhanh nhảu chạy ra khỏi phòng.

Tim Linh đập thình thình. Mồ hôi Linh túa ra ướt áo, vã ra trên trán làm dính ướt cả những sợi tóc mai mềm mại. Linh ớn lạnh rồi run lẩy bẩy. Linh… Linh có bầu thật sao? Lại còn với Hoàng Tùng? Có phải Linh đang trong một cơn ác mộng không đây?

Một lát sau, một vị bác sĩ tầm tuổi ngũ tuần đeo cặp kính tròn trên khuôn mặt cũng tròn tròn đầy vẻ phúc hậu bước vào.

Vừa thấy ông, Linh vội chạy ra hỏi han:

– Bác sĩ, tôi… tôi có bầu thật sao?

– Cô hỏi lạ nhỉ? Đến người nhà cô còn biết mà cô lại không biết à?

– Bác sĩ có chắc chắn không?

– Với kinh nghiệm ba mươi năm khám thai của tôi, cô có cần phải thắc mắc thế không?

Linh quỵ gối bất lực, nước mắt Linh ào ra như mưa làm vị bác sĩ hốt hoảng. Ông vội gọi cô gái lúc nãy vào đỡ Linh lên giường.

Linh sốc. Linh không ngờ mình lại có thai với Hoàng Tùng. Giờ phải xử lý ra sao với cái thai này đây? Có nên cho anh ta biết không? Liệu anh ta có tin nó là con anh ta không? Nếu anh ta tin, biết đâu anh ta bắt Linh bỏ nó thì sao, hoặc lỡ như anh ta muốn chịu trách nhiệm thì Linh có muốn vậy không? Linh… Linh rối trí quá.

Linh nhất thời chưa thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Linh sắp có con. Linh sắp làm mẹ. Nhưng… Linh lại không hề chào đón nó. Thật là kinh khủng. Linh đã làm cái gì thế này? Ông trời đang trêu ngươi Linh phải không?

Đứa bé là thật, nghĩa là… Linh không thể diễn tiếp vở kịch sảy thai như ý định ban đầu. Linh không muốn bỏ nó. Nó là con của Linh mà. Dù Linh không muốn có nó, nhưng phải bỏ nó thì… Linh không muốn thế. Linh phải tính sao với tình yêu mê muội dành cho Mạnh với đứa con này đây? Linh đã nghĩ chỉ cần ép được Mạnh, chỉ cần giả bộ sảy thai, rồi Linh sẽ được ở bên Mạnh, sẽ được đường hoàng sinh con cho Mạnh. Vậy mà… tất cả giờ đã khác hoàn toàn mất rồi.

Linh hết nóng lại lạnh như trong một cơn sốt tồi tệ, cứ như vậy thẫn thờ ngơ ngẩn với bao suy nghĩ rối ren luẩn quẩn trong đầu. Đầu óc Linh hỗn loạn như muốn nổ tung. Lần đầu tiên trong đời, Linh cảm thấy mình vừa đáng thương lại vừa đáng giận. Những giọt nước mắt hối hận thi nhau chảy làm Linh mệt nhoài trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK