Nói là đi học năm năm, nhưng vài tháng Mạnh lại về nhà một lần, thế nên Mạnh cũng không có gì lạ lẫm với những đổi thay của Hà Nội so với thời điểm anh muốn buông bỏ tình cảm đầu đời đầy cao ngạo nhưng cũng lắm bi thương. Người con gái ấy, muốn quên mà Mạnh chẳng thể nào quên, chẳng thể nào đành lòng xa cách, thế nên, ngay khi nhập học được một tháng bên kia, Mạnh đã lấy cớ nhớ mẹ để về rồi tìm cách ngắm nhìn cô gái ấy từ xa. Rồi cứ thế, vài tháng một lần Mạnh lại… nhớ mẹ, lại ngồi lặng lẽ ở tầng hai của quán trà chanh gần đại học Thủy Lợi nơi cô gái ấy thường lướt qua để vào trường, đến khi cô ấy tốt nghiệp, vào làm cho một tập đoàn lớn thì địa chỉ quán của Mạnh mới thay đổi.
Bữa cơm trưa đầy đủ ba thành viên của gia đình ông Khôi bà Thủy chào đón cậu con trai cưng về nước diễn ra ấm cúng trong phòng ăn bài trí đẹp mắt với nhiều loại rượu quý cùng hoa tươi. Mạnh vui vẻ trả lời bố những câu hỏi về quãng thời gian xa cách, ánh mắt ông Khôi tràn ngập tình cảm yêu thương trìu mến cùng tự hào về Mạnh.
– Về công ty nhà ta làm việc chứ con?
Bà Thủy âu yếm gắp cho Mạnh miếng chả nem mà Mạnh thích rồi hỏi con trai cưng. Có điều, câu trả lời của Mạnh làm bà xịu mặt.
– Con muốn được học hỏi ở nơi khác để thêm kinh nghiệm.
Bà Thủy đành chịu cậu con trai luôn cứng rắn với quyết định của nó, từ nhỏ đã vậy, bà chẳng thể nào tác động được. Bà chỉnh lại nét mặt rồi tươi cười.
– Ừ, thì đi đâu thì đi, cứ bố mẹ cần có mặt là được, mà tối nay nhớ ở nhà cho mẹ đấy.
Mạnh mỉm cười nhận lời mẹ rồi tủm tỉm trước những món ăn ngon mắt ngon miệng mà đích thân bà Thủy hôm nay xuống bếp làm cơm đón con trai. Cái mặt cô gái ấy nếu được ăn những món ngon này hẳn là đáng yêu lắm…
*****
Buổi chiều hôm ấy, Mạnh có hẹn với một người quan trọng. Anh biết mình cần phải nhờ vả ông ta nên chuẩn bị khá cẩn thận. Bốn giờ chiều, Mạnh đã có mặt ở phòng khách nhà người đàn ông tên là Tâm, bạn của bố anh, đồng thời là phó chủ tịch tập đoàn Khai thác khoáng sản.
– Chú Tâm, chú có thể giúp cháu chuyển công tác của một người về Hải Phòng được không ạ?
Giọng cười sang sảng của người đàn ông làm Mạnh mỉm cười yên tâm.
– Lại còn từ chối thằng cháu được sao? Năm năm không gặp mà giờ đã biết rào đón chú rồi đấy. Ai mà thằng cháu phải đích thân nhờ vả thế? Đàn bà à?
– Chú hiểu cháu quá ạ.
– Thằng này được, con bé nào may mắn lọt vào mắt thằng cháu đẹp trai tài giỏi của chú thế?
– Cô gái mà cách đây hai năm cháu đã nhờ anh Nam nhà chú tuyển dụng vào làm đấy ạ. Cháu cũng muốn xin chú một chân trong chi nhánh Hải Phòng nữa ạ.
– Ui dồi, không phải xin, chú mời, được chưa?
– Cháu cảm ơn chú.
Vậy là đã xong việc, cô gái ấy còn thoát sao được nữa? Mạnh vui vẻ ra về, lòng hân hoan trước tương lai ngày ngày được gặp cô gái ấy, được nhìn ngắm cô ấy, và quan trọng hơn là, chỉ riêng mình cô ấy mà không cần phải cạnh tranh với cô chị em song sinh khó ưa của cô ấy.
*****
Mạnh đang đọc sách thì nghe có tiếng gõ cửa, tiếng vú Tình vang lên bên ngoài.
– Cậu xuống nhà ăn tối, bà dặn cậu mặc quần áo nghiêm chỉnh để tiếp khách.
– Tôi biết rồi.
Mạnh không biết bà Thủy muốn Mạnh gặp ai, nhưng có lẽ Mạnh cũng đoán ra. Sắc mặt Mạnh không vui chút nào. Mạnh mặc lên người chiếc quần âu đen cùng áo sơ mi kẻ ngang màu xanh nhạt. Nhìn Mạnh lúc này, chắc hẳn bất cứ cô gái nào cũng phải trầm trồ, và quả nhiên là vậy, khi cô Ngọc Huệ vừa nhác thấy Mạnh bước vào phòng ăn đã sững người rồi lúng túng đỏ mặt. Thấy Mạnh, bà Thủy đon đả đứng dậy kéo Mạnh vào bàn ăn, vừa khéo cạnh cô Huệ rồi giới thiệu.
– Mạnh, đây là bác Hoàng, bác là chủ tịch Huy Phát, đối tác làm ăn lớn nhất của công ty gia đình mình, còn tiểu thư xinh đẹp này là cô Ngọc Huệ, con gái của bác Hoàng. Con chào bác, chào em Huệ đi con!
Mạnh nở một nụ cười khách sáo làm gương mặt anh càng thêm quyến rũ.
– Cháu chào bác, chào Huệ.
– Mạnh à cháu, bác nghe bố mẹ cháu nói về cháu đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả thật anh chị có cậu con trai xuất sắc đấy.
Ông Hoàng cười, gật gù khen ngợi Mạnh với ông Khôi bà Thủy làm ông bà phổng mũi tự hào cùng đồng tình với lời khen cực kỳ chân thực này. Bà Thủy cũng liếc cô Huệ rồi tiếp lời.
– Trai tài là phải đi với gái sắc bác Hoàng ạ, em vừa nhìn hai đứa nó đã thấy xứng đôi rồi.
– Chị nhìn khéo quá!
Ông Hoàng cười hà hà còn cô Huệ thì ngượng ngùng, đôi gò má xanh xao ửng hồng lên vì thẹn. Mạnh im lặng, gương mặt không một cảm xúc, mặc kệ cô Huệ thi thoảng lại bẽn lẽn gắp đồ ăn để vào bát Mạnh.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ bởi ông Hoàng và bà Thủy thay nhau đưa đẩy cho đôi trẻ. Nét mặt giãn ra đầy vẻ hài lòng của ông Hoàng làm bà Thủy mừng thầm, nhưng quan trọng hơn, ấy là con bé Ngọc Huệ kia chưa gì đã thấy mê mệt con trai bà rồi. Thế này thì nguồn cung cấp bột gỗ giá rẻ nhất thị trường miền Bắc này còn lo gì không dành cho nhà bà nữa? Chỉ có điều, thái độ thằng Mạnh nhìn qua cũng thấy là không được vui, sắc mặt nó sa sầm dù vẫn cố gượng cười cho phải phép. Bà là mẹ nó làm gì mà bà chẳng hiểu. Nó không ưng con Huệ. Kể thì con Huệ coi bộ cũng hơi yếu ớt, nhưng vẻ dễ thương của con bé cũng đâu phải là kém chị kém em, thằng Mạnh cũng biết giá trị của mối quan hệ này, vậy nó chê cái gì thế không biết?
Ông Hoàng cùng cô Huệ ra về một hồi, lúc này bà Thủy mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng Mạnh. Vừa thấy mẹ ở cửa, Mạnh đã hiểu bà muốn nói gì, anh im lặng theo sau mẹ vào phòng. Bà Thủy ngồi xuống bộ sô pha êm ái bằng vải thô màu xám tro ở góc phòng rồi kéo Mạnh lại gần, âu yếm vỗ vỗ vào eo anh.
– Để mẹ xem con trai mẹ gầy béo thế nào nào, gầy đi rồi thì phải, phải ăn nhiều hơn con ạ.
Mạnh ngồi xuống cạnh bà, ánh mắt anh ôn nhu nhìn mẹ.
– Con vẫn thế mà mẹ.
– Con thấy Ngọc Huệ thế nào? – Bà Thủy quyết định hỏi thẳng Mạnh.
Mạnh mỉm cười, anh đã xác định nói rõ cho mẹ hiểu từ lúc bà giới thiệu cô Huệ với anh.
– Con đã có người trong lòng rồi mẹ ạ.
Bà Thủy lo lắng chau mày nhìn Mạnh, thằng Mạnh đã để ý đến đứa con gái nào rồi sao, bà phải thuyết phục nó thế nào đây?
– Mạnh… con biết rõ là công ty nhà chúng ta phải phụ thuộc vào Huy Phát đúng không?
– Con biết. Nhưng hôn nhân của con và việc công ty là hai chuyện khác nhau mà mẹ. Chúng ta vẫn hợp tác với họ như lúc trước, có thể họ không ký hợp đồng với mức giá rẻ hơn cho chúng ta, nhưng chúng ta vẫn ổn phải không mẹ?
Mạnh nhìn mẹ bằng ánh mắt van xin làm bà Thủy không nỡ dồn ép Mạnh. Hạnh phúc của Mạnh vẫn là điều mà bà ưu tiên hàng đầu. Bà đành chịu thua Mạnh vậy.
– Ừ, thế thôi mẹ về phòng đây, con ngủ sớm đi.
Mạnh khẽ thở phào khi mẹ thương anh, tôn trọng mong muốn của anh. Có điều, cả Mạnh và bà Thủy đều không ngờ, đó là ngay tối hôm sau, ông Huy Hoàng cùng trợ lý của ông đến thăm gia đình họ. Ông Hoàng bóng gió một hồi rồi đi thẳng vào vấn đề, đó là ông đã chấm Mạnh làm con rể Huy Phát. Ông vừa ngọt ngào vừa đe dọa, anh không nên từ chối thịnh tình của Huy Phát, bởi những gì Huy Phát có thể cho anh nhiều hơn tất cả những gì anh có thể nghĩ đến, đồng thời, nếu anh từ chối, hậu quả Vĩnh Thịnh phải gánh chịu cũng tồi tệ hơn bất cứ thứ gì anh có thể tưởng tượng. Mạnh im lặng, nét mặt sa sầm, nhưng bề ngoài anh vẫn lịch sự cảm ơn tấm chân tình của Huy Phát.
Điều làm bà Thủy vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, đó là sau một ngày im lặng, Mạnh gọi điện mời Ngọc Huệ đến nhà ăn cơm, điều đó đồng nghĩa với việc anh chấp nhận đề nghị hay chăng là lời đe dọa của ông Hoàng. Khỏi phải nói, cô Ngọc Huệ đã mừng rỡ đến không ngủ được khi nhận được lời mời quý hơn vàng của Mạnh. Cô ngầm định mình là bạn gái Mạnh, là vợ chưa cưới của Mạnh, và chính cô cũng đã hỏi Mạnh điều này. Mạnh xác nhận, cô là bạn gái anh, là người anh sẽ kết hôn. Liệu còn có hạnh phúc nào lớn hơn cho Ngọc Huệ nữa đây? Chỉ có điều, mỗi khi ở bên nhau, Mạnh dịu dàng thì dịu dàng thật nhưng tâm trí anh cứ ở đẩu đâu làm cô vừa bực bội vừa lo lắng. Mạnh chưa một lần chủ động thân mật với cô, hai người chỉ hơn hai người bạn thân một chút khi Huệ chủ động nắm tay anh hay lao vào lòng anh. Những lúc ấy, Mạnh không phản đối, anh cho phép Huệ làm vậy rồi không lâu sau đó nhẹ nhàng đẩy Huệ ra với lý do bận việc. Cô Huệ cũng chẳng cần gì hơn ngoài đặc ân đó từ Mạnh. Được gần Mạnh, được trong vòng tay người cô yêu đến mê muội dù chỉ một phút thôi là cô đã hạnh phúc đến run rẩy. Cô tự an ủi bản thân, có lẽ hai người còn mới quen, Mạnh còn ngại, còn chưa sẵn sàng gần gũi. Cô chưa yêu ai bao giờ nên cũng không biết đàn ông khi yêu sẽ thế nào, đành cố gắng chờ đợi để thời gian giúp Mạnh dần quen với mối quan hệ này hơn.
Cứ vậy, hạnh phúc ngọt ngào cùng hồi hộp âu lo của Ngọc Huệ cũng kéo dài được hai tuần. Hai tuần hạnh phúc nhất mà Huệ từng trải qua trong đời. Tình yêu có thể khiến Huệ như mạnh khỏe hơn, thần thái rạng ngời của cô làm ông Hoàng mừng rơi nước mắt. Ông càng mong hôn lễ của hai đứa nhanh thành để Huệ sớm có được người nó yêu, thế nên ông ra sức thúc đẩy những hỗ trợ của Huy Phát dành cho Vĩnh Thịnh khiến chủ nhân Vĩnh Thịnh chỉ có thể kê cao gối ngủ trước các đối thủ khác.
Ấy vậy mà, tối hôm ấy, khi Huệ bước vào phòng Mạnh rồi sà vào lòng anh, Mạnh nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi nói.
– Từ ngày mai anh sẽ xuống Hải Phòng làm việc.
Câu nói nhẹ nhàng của Mạnh như tiếng sét ngang tai với Huệ. Tại sao đang yên đang lành Mạnh lại xuống Hải Phòng làm gì? Không phải Vĩnh Thịnh đang cần anh trước những cơ hội hợp tác rất lớn với Huy Phát sao?
Mặt Huệ trắng bệch, nước mắt bỗng kéo đến làm Huệ phải cố gắng kìm nén. Mạnh không hề chia sẻ gì với cô về kế hoạch này, bạn trai mà vậy sao? Cô ngước lên nhìn Mạnh bằng đôi mắt rưng rưng.
– Anh… anh đến Hải Phòng làm gì?
– Chú Tâm đang thiếu người ở đó, chú muốn nhờ anh hỗ trợ chi nhánh Hải Phòng một thời gian.
– Vĩnh Thịnh cũng đang cần anh mà, tại sao anh phải xuống đó?
Mạnh im lặng. Anh không muốn nói, điều đó cũng có nghĩa là Huệ không thể đòi hỏi câu trả lời thêm nữa. Nhưng, miễn không phải anh không chấp nhận cô thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua được, chỉ cần có anh thôi, tất cả những điều khác đều không quan trọng. Huệ nghĩ rồi trấn tĩnh lại, gạt nước mắt khóe mi rồi mỉm cười nũng nịu.
– Em cũng xuống Hải Phòng với anh nhé!
– Em cứ ở đây, điều kiện chăm sóc sức khỏe cho em ở đây sẽ tốt hơn.
Mạnh đang nói gì vậy? Có thể nào yêu nhau mà lại vậy không? Lần đầu tiên Huệ thực sự lo lắng khi Mạnh chưa yêu cô, không phải thời gian giúp Mạnh gần cô hơn mà dường như không có bất cứ sự thay đổi nào cả, Mạnh vẫn là chưa yêu cô. Nước mắt Huệ bỗng vỡ òa sau lời khuyên rất ân cần nghĩ cho bạn gái của Mạnh. Cô hiểu Mạnh không muốn gần cô, lời khuyên kia chỉ là cái cớ mà thôi. Trước cơn mưa nước mắt ấy, Mạnh bỗng đưa tay lau nước mắt cho Huệ. Hành động này của anh ngay lập tức xoa dịu nỗi bất an trong Huệ. Huệ lao vào lòng Mạnh mà thổn thức.
– Anh… em yêu anh lắm, em không muốn phải xa anh đâu, vú Liên sẽ xuống đó cùng em, vú sẽ chăm sóc cho em thật tốt mà… huhuhu…
– Ừ, vậy cũng được.
Mạnh dịu dàng vỗ về an ủi Huệ. Huệ lại lâng lâng hạnh phúc trước những ngọt ngào nhỏ bé mà cô vô cùng nâng niu trân quý trong mối tình đơn phương này. Vậy là tốt rồi, được đi cùng anh, được ở bên anh, bất cứ nơi đâu cũng sẽ là thiên đường.
*****
Ông Hoàng hoàn toàn không vui một chút nào khi nghe tin Mạnh sẽ về Hải Phòng làm việc. Có điều, con gái ông cũng đi cùng Mạnh, ông nghĩ rồi cũng chiều con. Thằng Mạnh dám làm gì khiến con gái ông đau lòng thì nó cứ xác định đi! Ông chau mày, mím môi, cắn chặt răng rồi gật gù.
Tuần đầu tiên Ngọc Huệ theo Mạnh xuống Hải Phòng, mọi chuyện diễn ra không khác nhiều so với khi hai người ở Hà Nội. Cả buổi sáng Huệ sẽ dùng cho việc chuẩn bị bữa trưa thơm ngon đầy ắp tình yêu dành tặng Mạnh, để đúng mười một giờ cô sẽ đến phòng Mạnh làm việc, gặp Mạnh và trao nó cho Mạnh. Cô muốn Mạnh ăn nó trước mặt cô, thế nhưng tiếc là cô chưa một lần được toại lòng. Cô tự an ủi bản thân, có lẽ Mạnh bận quá, Mạnh sẽ ăn sau thôi. Mạnh bận thật mà, anh không thể nào rời khỏi màn hình máy tính để tiếp chuyện với cô được, thế nên cô cũng thông cảm cho Mạnh mà ra về vậy. Miễn anh vẫn là của cô, vẫn đến bên cô khi cô cần, vậy là đủ. Rồi sau cả một buổi chiều dài chờ đợi với việc thêu thùa giết thời gian Huệ thường làm, Mạnh cũng về bên cô. Mạnh quan tâm đến cô, Mạnh thương cô mà, bởi lần nào vú Liên nói cô đang nóng ruột chờ Mạnh, đang trông ngóng Mạnh là Mạnh đều đến gặp cô, cho cô được lao vào lòng anh mà thỏa nỗi nhớ mong, dù là ngay sau đó, Mạnh lại cáo bận và đi có việc. Cô chỉ được ở bên anh, ngắm anh đọc sách hay làm việc khi cô chủ động đến gặp anh thôi, mà vậy cũng được.
Huệ vừa trông đợi vừa tin tưởng, cứ được ở bên anh, yêu thương anh, chắc chắn một ngày anh cũng sẽ yêu cô. Chẳng có trái tim nào là gỗ đá, chẳng có ai là mãi lạnh lùng trước một trái tim tràn ngập tình yêu. Huệ tin điều đó. Hẳn là Mạnh cũng có chút tình cảm với cô, nếu không tại sao anh lại cho phép cô ở bên anh, cho phép cô được chăm sóc quan tâm anh?
Có điều, tin là vậy, mong là vậy, nhưng sao lòng Huệ vẫn cứ hoang mang? Mạnh vẫn xa xôi quá, dù anh có ở gần cô chăng nữa thì cô vẫn không sao cảm nhận được anh đang nghĩ đến cô, dù chỉ một chút. Cô đã muốn hỏi thẳng anh, rằng anh có chút nào nghĩ đến cô, vậy mà cô không dám mở lời. Bởi, cô sợ. Cô sợ những gì anh nói làm cô đau. Vậy thì, thà cứ coi như anh có thương cô, để cô được yên lòng khi ở bên anh, yên lòng chờ đợi cái ngày anh thực sự yêu cô.
Tối hôm ấy, Huệ lại sang nhà Mạnh, cô cùng vú Tình chuẩn bị bữa tối trong lúc Mạnh tắm sau một tiếng tập luyện trong phòng thể hình. Mạnh không thực sự thích tập gym, nhưng anh muốn có một thân hình đẹp để ai đó say mê, nên hàng ngày anh đều chịu khó vào phòng tập.
Xong xuôi bữa tối, Huệ lên phòng gọi Mạnh xuống ăn. Cửa phòng không khóa, cô bước vào rồi hiểu Mạnh đang tắm khi thấy đèn phòng tắm sáng cùng tiếng nước xả. Nhìn chiếc ví da màu đen để trên bàn làm việc của Mạnh, tim Huệ bỗng đập thình thình. Chẳng phải ví là nơi cánh đàn ông hay để ảnh người thương hay sao? Liệu cô có nên mở ra xem thử, để xem trong tim Mạnh có ai? Chắc khó có thể là cô rồi, nhưng nếu chẳng có hình ai trong đó thì cũng là một điều may mắn. Cô cũng cảm thấy tin tưởng là chẳng có ảnh ai trong đó, bởi nếu có thì tại sao Mạnh lại chấp nhận cô? Không phải người như Mạnh có thể hấp dẫn bất cứ cô gái nào hay sao, có lý do gì mà anh không nắm giữ được hạnh phúc của mình? Những suy nghĩ đó làm Huệ cảm thấy thoải mái đôi chút trước khi mở ví.
Ví vừa được mở, tim Huệ bỗng nhói lên, nhói từng hồi vì đau đớn. Cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn trong sáng, gương mặt trái xoan cùng những đường nét thanh tú mê người kia đang cười với cô như nụ cười hả hê chiến thắng. Cô ta xinh đẹp quá, và trên tất cả, cô ta là người Mạnh yêu, đã từng yêu và chắc chắn là vẫn còn yêu.
Nỗi đau của kẻ không được yêu lần đầu tiên rõ ràng đến thế với Huệ. Huệ run run đặt lại ví Mạnh xuống chỗ cũ, tránh để Mạnh phát hiện. Cô như người mất hồn, cảm giác run rẩy cùng khó thở làm Huệ chao đảo, gương mặt xanh xao đột nhiên chuyển màu trắng bệch. Cơn đau tim đã lâu không hành hạ bỗng nhiên quay lại làm sắc mặt Huệ chuyển từ trắng bệch sang vẻ tím tái. Huệ đưa tay ôm ngực rồi quỵ xuống, đúng lúc Mạnh bước ra. Thấy Huệ như vậy, Mạnh lo lắng lại gần hỏi han.
– Em làm sao thế?
– Em… không sao đâu… anh… lấy giúp em viên thuốc… trong túi xách dưới nhà.
Mạnh vội xuống dưới nhà, lấy túi xách của Huệ mang lên để Huệ tự tìm thuốc. Anh rót cho Huệ cốc nước, nhíu mày nhìn Huệ. Một lát sau, Huệ cũng ổn định trở lại, một phần cũng bởi được Mạnh lo lắng quan tâm. Phải rồi, Mạnh vẫn đang là của cô kia mà. Chắc chắn người con gái trong ví Mạnh chỉ là quá khứ đã qua của Mạnh, hoặc là người Mạnh yêu đơn phương. Dù sự thật có là gì thì hiện tại mới là quan trọng, họ đã không thể ở bên nhau thì cô không nên ghen tuông với quá khứ ấy. Như vậy thật là ngốc nghếch, không phải vậy sao? Ai chẳng có quá khứ, những gì đã qua khiến con người trưởng thành hơn, biết trân trọng người hiện tại hơn. Huệ nghĩ rồi cũng dễ chịu hơn đôi chút. Cô mỉm cười, sắc mặt thoáng hồng hào trở lại.
– Em ổn rồi, cảm ơn anh. Anh… đỡ em xuống nhà được không? Mình xuống ăn tối đi anh.
– Ừ, được.
Mạnh nhẹ nhàng đỡ Huệ bước đi. Được gần Mạnh thế này, tim Huệ lại reo vui. Nỗi đau mấy phút trước dường như tan biến. Huệ quay sang Mạnh, mỉm cười âu yếm. Mạnh của em, mãi mãi chỉ là của riêng em thôi anh nhé, đến khi nào anh nghĩ đến em, dù chỉ một chút thôi, ngày đó em sẽ là cô gái xinh đẹp trong ví cũng như trong trái tim anh…
Vậy mà… chờ đợi, ngóng trông, hi vọng… tất cả trong cô gái đáng thương Ngọc Huệ như sụp đổ, khi cô quay ra nhìn người đối diện với Mạnh trong phòng làm việc mới của anh. Cô ta. Con yêu nghiệt kia đang ngồi ngay trước Mạnh. Cô bỗng hiểu tất cả. Thì ra… Mạnh chưa bao giờ hết yêu cô ta, và anh cũng chưa bao giờ từ bỏ. Mọi thứ anh làm, tất cả đều vì cô ta, chưa một phút giây nào khác. Cô ta chính là kẻ có được trái tim Mạnh. Cô ta là người Mạnh yêu thương. Liệu còn có nỗi đau nào lớn hơn thế trong tình yêu, khi người mình yêu thương lại dành toàn bộ trái tim cho kẻ khác, một cách rõ ràng minh bạch nhất?
Những giọt nước mắt, những cơn đau quặn lòng, những nhịp tim ngưng lại như bị ai bóp chặt… Có lẽ nào cô sắp mất Mạnh sao? Không, cô không muốn, cô không cam tâm. Cô yêu Mạnh hơn bất cứ điều gì, làm sao cô dễ dàng buông tay như thế? Mạnh cũng đã cho cô cơ hội kia mà. Cô sẽ không đơn giản mà từ bỏ Mạnh. Nhất định, nhất định cô sẽ làm mọi cách để giữ được Mạnh, dù có phải trả bất cứ giá nào!