Thấy Nhi ngơ ngác nhìn, anh ta nhoẻn miệng cười.
– Em ăn cháo đi. Anh tin em đang mệt.
Nhi hoảng hốt lùi lại, Nhi sợ hắn, thực sự khiếp sợ. Nhi cúi mặt im lặng, Nhi không biết phải làm sao nữa. Liệu hắn ta sẽ làm gì Nhi đây?
Tùng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nhi, đặt cặp lồng cháo lên bàn rồi mở ra. Mùi cháo gà thơm nức tỏa khắp phòng.
Tùng cất giọng dịu dàng, đôi mắt âu yếm nhìn vầng trán thanh tú của Nhi đang lấm tấm mồ hôi.
– Em nên ăn đi cho lại sức. Đêm qua chúng ta đã phải di chuyển một quãng dài.
Nhi quay sang quắc mắt nhìn Tùng. Ánh mắt Nhi long lên che giấu nỗi khiếp sợ.
– Anh đã mang tôi đến đâu thế này?
– Không quan trọng, quan trọng là em sẽ không thể về Hà Nội nếu không được tôi cho phép.
Nhi quát lên trước khuôn mặt tươi tỉnh có chút cười của Tùng.
– Anh giam giữ tôi? Anh có biết người nhà tôi sẽ báo công an, họ sẽ tìm ra anh rồi cho anh vào tù, anh hiểu không?
Tùng khẽ cười, gương mặt anh ta lúc này lạnh lùng hơn bao giờ hết. Ánh mắt anh ta lướt trên đầu Nhi.
– Em sẽ sớm được về Hà Nội thôi. Cứ nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không làm phiền em.
Nghe đến “không làm phiền”, Nhi khẽ thở phào. Nhi cảnh giác nhìn Tùng đứng dậy bỏ ra ngoài.
Chỉ còn mình Nhi trong căn phòng vắng, dù rất sợ hãi nhưng bụng Nhi đang biểu tình mất rồi. Nhi thở dài. Nhi đành cầm thìa rồi ăn hộp cháo Tùng mua vậy. Dù sao Nhi cũng cần phải giữ sức khỏe để còn được gặp lại Mạnh cũng như gia đình cô. Nhi chỉ mong sao bố mẹ cô có được một lý do hợp lý để không phải lo lắng cho cô cũng như lo cho chị Linh đang trong tay Mạnh.
*****
Linh đang ngồi trên giường, thẩn thơ đọc sách chăm sóc thai nhi.
Bác sĩ Hòa đã mang đến cho Linh một số sách hay để Linh đọc, vừa để giết thời gian, vừa để có thêm kiến thức chăm sóc bản thân cùng cái thai trong bụng.
Những ngày qua, tâm lý Linh cũng dần ổn định. Linh đã chấp nhận sự thật: Linh đang mang thai. Đau đớn cho Linh, cái thai đó là của Tùng, người mà Linh cảm thấy hối hận vì đã nhận lời yêu mơ hồ, và thậm chí cho đến lúc này, trong lòng Linh chỉ còn nỗi ghê tởm những mưu mô toan tính của anh ta.
Chỉ vì một đêm say rượu, ngay sau buổi ra mắt người yêu với cô em gái ở quán cà phê ven hồ Thiền Quang. Hôm đó, Linh và Tùng xin phép về trước, nhưng hai người đã không về nhà, bởi cả hai đều cảm thấy chán nản, cảm thấy hối hận vì không chịu lắng nghe trái tim mình. Trong lúc buồn chán nhất ấy, chính Linh đã rủ Tùng đi uống rượu. Và, rượu bao giờ cũng là nguyên nhân cho mọi sai lầm. Khi cả hai cùng say rồi thì chuyện gì đến cũng đã đến…
Khi Tùng tỉnh dậy, biết rằng mình đã nhìn Linh ra Nhi, ngay lập tức anh ta bỏ về trước, để mình Linh một mình nhục nhã bước ra khỏi nhà nghỉ. Linh cứ tưởng, tất cả chỉ là một tai nạn, sẽ không ai cần phải nhắc đến. Tùng hoàn toàn không nhắc đến, Linh cũng vậy, có nghĩa là, không có, hoàn toàn không có.
Nhưng, hậu quả là có, đứa con là có thật.
Nếu như Linh tỉnh táo hơn, nếu như Linh không vì những điều kiện bên ngoài của Tùng, nếu như Linh không kiêu ngạo mà phớt lờ những chàng trai si tình sẵn sàng trồng cây si quanh cô, mọi thứ đã khác…
Tiếc cho Linh, hối hận thì nào có ích gì?
Linh quyết định rồi. Đứa bé không có tội. Linh sẽ không bao giờ giết con của mình.
Sau đám cưới của Mạnh và Nhi – Linh đã được biết tin này từ rất sớm qua tên cầm đầu bắt cóc Linh, đương nhiên Linh đâu thể làm gì khác ngoài chấp nhận – khi Linh được về Hà Nội, Linh sẽ thông báo cái thai với Tùng. Nếu Tùng đồng ý chịu trách nhiệm, Linh chấp nhận lấy Tùng. Linh không muốn bố mẹ Linh phải chịu mang tiếng, dù Linh ghê tởm anh ta, nhưng vì đứa con, vì gia đình, Linh sẽ cố gắng chịu đựng. Còn, nếu Tùng không chấp nhận, vì bất cứ lý do gì, Linh cũng sẽ làm mẹ đơn thân.
Sai lầm của Linh, Linh cần phải chịu trách nhiệm. Mạnh sẽ chẳng bao giờ còn là của Linh, vậy thì… Linh cũng chẳng thiết gì nữa, Linh sẽ ở vậy nuôi con khôn lớn.
Mọi tính toán của Linh đã đâu vào đấy, dù nước mắt lúc nào cũng chực trào trên khuôn mặt xinh đẹp xanh xao vì ốm nghén làm cô gái giúp việc trẻ tuổi nhiệt tình bên Linh lo lắng không yên.
Linh suy nghĩ miên man rồi nhắm mắt lại, nước mắt khẽ lăn dài, rơi tí tách trên trang giấy. Linh vội lau nước mắt, Linh không muốn làm bẩn sách của vị bác sĩ già đáng kính tốt bụng.
– Xoạch!
Cửa mở tung. Linh giật thót mình, ngẩng mặt nhìn ra.
Mạnh?
Mạnh đến gặp Linh làm gì? Không phải Mạnh đang ở bên Nhi sao?
Khuôn mặt Mạnh là sự ghê tởm cùng lạnh lẽo. Linh run run ngước đôi mắt to tròn rơm rớm nhìn Mạnh. Mạnh chưa bao giờ có vẻ mặt đáng sợ thế này cả. Liệu Linh đã làm sai gì nữa với Mạnh?
Mạnh im lặng, anh kéo tay Linh lôi xềnh xệch ra ngoài. Mạnh cứ thế bước đi phía trước, mặc cho Linh chạy vội theo bước chân dài của anh, trên người Linh vẫn là bộ áo ngủ còn chưa kịp thay, bởi Linh cũng chẳng muốn thay.
– Đi về! Tôi với cô kết hôn!
– Kết… kết hôn?
Kết hôn với Mạnh? Lại còn chính Mạnh đề nghị? Linh đang nghe nhầm phải không? Hay… Linh đang nằm mơ? Linh lập cập hỏi lại Mạnh.
– Tôi… tôi với anh… chúng ta… kết hôn?
Mạnh không trả lời, anh cứ thế đẩy Linh vào ghế sau rồi đóng sập cửa lại.
Chắc chắn Linh đang mơ rồi. Không thể có chuyện đang yên đang lành hạnh phúc bên Nhi mà Mạnh lại đến gặp Linh, rồi lại còn muốn kết hôn với Linh. Tim Linh đập thình thình. Linh không dám tin đâu. Linh chỉ là… chỉ là… chưa biết phải làm sao để không tỉnh lại thôi. Linh vỗ vỗ ngực để kìm nén tiếng đập của trái tim đang reo vui tưng bừng trong lồng ngực.
– Cô chuẩn bị đi, ba ngày nữa chúng ta kết hôn.
Mạnh trầm lặng cất lời, giọng anh nghèn nghẹn. Anh im lặng tập trung nhìn đường, không nói thêm một lời nào nữa.
Là… là thật sao?
Linh chính thức xác nhận được rồi. Không phải Linh nằm mơ. Mạnh muốn lấy Linh là thật. Linh… Linh biết phải làm sao với hạnh phúc quá lớn này đây?
Linh chỉ biết gật gật đầu liên tục, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi trong ngập tràn hạnh phúc. Linh nấc lên trong nỗi xúc động nghẹn ngào không thốt lên lời, mặc tiếng thở dài não nuột của Mạnh.
Vậy là… Duy Mạnh trong mơ của Linh… anh thực sự sắp là của Linh thật rồi!