– Chị em mình về nhà thôi. Bố mẹ đang chờ.
Linh đỡ thằng cu Quang từ tay Nhi rồi thở dài. Thằng bé được dỗ cũng đã yên yên. Linh cúi mặt ngắm con, nhẹ nhàng nói với Nhi:
– Chị không về đâu. Bố mẹ sẽ buồn lắm, một đứa con gái lừa dối mọi người, giờ lại tha đứa con hoang về làm tình làm tội bố mẹ… Chị muốn nhờ em và Mạnh về nhà Mạnh lấy hộ chị cái ví, nãy chị đi vội quá không mang theo, trong đó có thẻ ngân hàng của chị, chị sẽ rút một ít tiền rồi thuê nhà ở ngoài.
Nhìn Linh tội nghiệp mà Nhi đau lòng, Nhi nắm tay Linh khuyên nhủ:
– Dù thế nào lúc này chị cũng cần bố mẹ, bố mẹ không thương chị thì thương ai, không sao đâu chị, chị ở ngoài một mình bố mẹ còn đau lòng hơn. Thằng cu cũng đã được một tháng, chị cho cháu về ngoại cũng là hợp lý mà, chẳng ai nghĩ gì đâu chị. Bao giờ thằng cu cứng cáp rồi chị muốn ở đâu thì ở.
Nghe Nhi khuyên cũng xuôi xuôi, Linh gật đầu nhìn Nhi, ánh nhìn đầy biết ơn cùng ân hận. Có lẽ đã lâu lắm rồi Linh mới cảm thấy cõi lòng thanh thản như hiện tại, được gần cô em gái mà Linh luôn giữ nỗi hận thù vô lý, đến lúc này, hơn lúc nào hết Linh đã hiểu sâu sắc một điều, Mạnh nói đúng, người Nhi thương nhất trên đời là Linh. Liệu Linh còn có thể nào ghét Nhi được nữa?
Đường về nhà hai chị em thật là vui, Nhi cứ tủm tỉm cười quay sang nhìn Linh. Hạnh phúc lớn nhất của Nhi là được gần cả Linh và Mạnh mà. Nhi tin là Linh đã hiểu tình cảm của Nhi dành cho Linh, tin là Linh sẽ không còn hờn giận trách móc gì Nhi nữa, và hơn hết là Linh sẽ được thanh thản là chính mình, không còn phải che đậy bất cứ điều gì.
Hôm nay thứ bảy, bố mẹ Linh Nhi đều ở nhà. Cô Lan chú Hải đang ăn cơm, nghe tiếng chuông gọi cổng, cô Lan liển bước ra xem. Cổng chỉ chốt chứ không khóa, thấy Mạnh mở cổng rồi theo sau hai đứa con gái đã lâu lắm rồi cô không được gặp vào nhà thì cô không khỏi ngỡ ngàng. Không phải chúng nó đã không thể nhìn mặt nhau được nữa sao?
Từ buổi tối Mạnh cùng Nhi đến giải thích, cô chú cũng không gặp lại hai đứa nó thêm lần nào nữa, bởi Mạnh và Nhi đều hiểu sẽ rất khó xử nếu hai vợ chồng xuất hiện ở nhà cô chú. Hàng xóm láng giềng rồi họ hàng hai chị em sẽ nghĩ gì? Thế nên, chỉ thi thoảng cô Lan gọi điện hỏi thăm tình hình hai vợ chồng hoặc Nhi gọi về mà thôi. Còn Linh, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không thể chấp nhận con Linh lừa dối ông bà bên đó được, cô đã bắt nó phải nói hết mọi chuyện rồi về với cô nhưng đời nào Linh nghe, cô giận Linh mà chẳng thèm liên lạc gì với nó nữa, dù cô vẫn lén hỏi thăm tình hình nó qua Mạnh. Giờ thấy mấy đứa bước vào, sau phút ngạc nhiên là niềm vui đoàn tụ, cô Lan vội ra đỡ thằng cu tí từ tay Linh nựng nịu. Nụ cười cô rạng rỡ, đôi mắt cô ngời sáng dù có chút rơm rớm. Thằng cu cứng cáp thế này rồi cơ à? Bà chẳng được nhìn nó sớm, bà có lỗi với cu tí quá.
Chú Hải cũng buông bát đũa bước ra, thấy mấy mẹ con cùng trở vào thì vội nói:
– Mấy đứa ăn gì chưa, vào đây ăn với bố mẹ!
– Con với anh Mạnh ăn cơm rồi, còn chị Linh…
Linh ngượng ngùng nhìn bố, Linh chưa ăn gì, nhưng Linh cũng chẳng có bụng dạ nào mà ăn.
– Con… con không đói. Con muốn lên phòng nghỉ ngơi bố ạ.
– Ừ, thế mang thằng cu lên trên đi, để mẹ lấy cơm cho mà ăn, không ăn làm sao có sữa cho cu tí được.
Cô Lan vội nói rồi đưa thằng bé cho Nhi. Nhi bế thằng bé đi sau Linh, bố mẹ hai đứa nhìn hai chị em quấn quýt bên nhau thì khẽ thở phào. Chú Hải ra sô pha ngồi tiếp con rể, còn cô Lan thì vào bếp lấy cơm mang lên cho Linh.
Không khí ấm áp tình thân gia đình làm Linh thấy mình như trở về những ngày xưa cũ, những ngày hạnh phúc trước khi Linh bị nỗi ghen tuông đày đọa mà trở nên tính toán thù hằn. Linh nằm trên giường ôm con cho nó bú, Nhi cũng ngồi lặng yên bên chị.
Linh vuốt ve chỏm tóc tơ mềm của thằng bé rồi khẽ nói, sống mũi Linh cay cay.
– Từ giờ chị sẽ chỉ sống vì thằng Quang thôi Nhi ạ, chị có lỗi với nó nhiều quá.
Nhi nói với ánh mắt căm giận, Nhi nghiến răng.
– Lão Tùng khốn kiếp, chắc chắn lão đã báo cho mẹ anh Mạnh về thằng bé, đúng là khốn nạn, con thì không thèm nhận lại còn ép Mạnh lấy chị, thế rồi cũng không để cho người ta được yên.
Linh thơ thẩn lắc đầu.
– Không phải thế đâu Nhi, Tùng… hắn muốn nhận con, nhưng chị không cho…
Nhi ngạc nhiên tròn mắt làm Linh đỏ mặt, tại Linh cứ muốn bám vào cái danh hão vợ Mạnh, vẫn nuôi hi vọng ngày nào đó Mạnh sẽ ở bên Linh. Nhi hiểu ra thì chỉ mỉm cười.
– Em hiểu yêu là điên mà chị Linh, em cũng từng yêu Mạnh đến mức chấp nhận làm kẻ thứ ba, chỉ là… có những điều… chúng ta không thể muốn là được…
Linh không dám nhìn Nhi, chỉ khẽ gật đầu. Nhi bao dung quá, còn Linh, Linh thật đáng khinh, đến Linh còn không thể chịu được mình mà Nhi vẫn thương Linh. Linh cảm thấy mình may mắn khi có được cô em gái quý giá này.
Linh nhìn ra cửa, cô Lan tươi cười cầm khay cơm nóng bước vào.
– Linh, ăn cơm đi con, mẹ làm mẻ ruốc này ngon lắm, ăn tạm rồi chiều mẹ mua chân giò về hầm cho mày ăn cho có sữa.
– Con… con xin lỗi mẹ… con có lỗi với bố mẹ…
Nói rồi nước mắt Linh lại trào ra, sự quan tâm ấm áp của gia đình càng làm Linh ân hận. Đúng là chỉ gia đình mới là nơi ta có thể trở về, nơi ta được yêu thương như chính những gì ta có.
Cô Lan dù vẫn là giận Linh nhưng niềm vui của người mẹ thương con vẫn cứ ngời sáng trên gương mặt, cô ngồi xuống cạnh Nhi rồi nhìn Linh cười hiền hậu, nụ cười bao dung của những người mẹ mà dù ta có làm bao nhiêu điều có lỗi thì mẹ cũng vẫn luôn dành nụ cười đó cho ta.
– Lỗi phải gì… mày về đây là đúng rồi… bố mẹ chờ mãi cái ngày này… cứ ở đây mẹ chăm… đằng nào cũng đã thế…
Linh chẳng biết phải nói gì, chỉ biết khóc. Nhi ôm lấy mẹ rồi cười cười nhìn Linh, lòng Nhi dạt dào hạnh phúc. Vậy là cuối cùng Nhi cũng đã được trở lại là Nhi của ngày xưa, trong vòng tay yêu thương của gia đình và quan trọng nhất là lại được gần Linh.