Linh cau có, buồn bực trong lòng suốt từ lúc đó đến tận lúc tiệc tàn, nhưng ngoài mặt Linh nào dám bộc lộ.
Bà Thủy không thấy Mạnh đâu thì cũng thắc mắc hỏi Linh.
– Mạnh đi đâu mà không thấy quay lại thế con?
– Con cũng không rõ mẹ ạ, con gọi rồi mà anh ấy không nghe máy.
Linh khẽ nhăn mặt, nhưng chỉ rất nhẹ thôi, vì Linh không muốn mình tỏ ra bồn chồn trước mặt mẹ chồng.
– Cái thằng… bỏ vợ bỏ tiệc cưới mà đi đâu thế không biết, để rồi mẹ cho nó một trận… thôi con cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có mẹ lo rồi, chú Hiệu lái xe đang ở ngoài rồi đấy.
– Mẹ cứ để con thu dọn, mẹ về nghỉ ngơi đi kẻo mệt.
Linh nắm chặt tay bà Thủy, Linh muốn tranh thủ tình cảm của mẹ chồng mà, dù Linh vừa chán vừa mệt phờ cả người, chẳng muốn trưng cái nụ cười giả tạo này ra thêm một chút nào nữa.
– Con dâu mẹ đang mang bầu phải giữ gìn chứ, con về nghỉ đi, không lằng nhằng nữa Linh nhé!
Bà Thủy đã nói thế thì Linh nào dám trái lời. Linh “đành” chào các cô các bác còn có mặt ở đó rồi xách cái váy cưới cô dâu nặng nề đi thẳng ra khỏi cửa khách sạn, nơi chiếc xe hơi trắng sang chảnh gắn hoa hồng xanh tinh tế đẹp mắt đang chờ đợi để đưa cô dâu mới của gia đình ông bà chủ về nhà chồng. Linh bực lắm, bực điên cả người, có cô dâu nào bị chồng bỏ rơi ngay trong đám cưới như Linh không?
Linh cứ mong được gần Mạnh, cứ mong nhờ cái đám cưới dù có là ép buộc này để được bên Mạnh, vậy mà… lẽ nào Linh đã nhầm? Mạnh vẫn là cánh chim tự do bay về nơi Mạnh muốn, Linh không sao có thể trói buộc được Mạnh. Linh ấm ức khóc trên xe. Chú Hiệu nhìn Linh qua gương chiếu hậu cũng chỉ biết thở dài, chú cũng đâu ngờ chỉ có mình cô dâu bước ra khỏi khách sạn như vậy.
Vừa về đến căn biệt thự kiểu Pháp cổ kính của gia đình Mạnh, Linh lướt qua mấy câu chào hỏi vui vẻ của vú Tình và mấy cô giúp việc rồi chạy vội lên phòng Mạnh, nằm vật ra chiếc giường gỗ đinh hương thơm nức bà Thủy mới sắm cho đôi trẻ mà khóc cho thỏa nỗi ấm ức mà Linh phải che đậy suốt mấy tiếng vừa rồi.
Khóc đã đời một hồi lâu, Linh thẫn thờ mệt mỏi. Rồi, Linh bắt đầu có cảm giác hối hận về sự ngoan cố của mình.
Mạnh vẫn xa vời vợi với Linh như những ngày mới quen của năm năm về trước, thậm chí Linh càng cố gắng níu giữ, Mạnh lại càng xa cách Linh. Linh không chỉ hối hận mà Linh còn hận Mạnh. Tại sao Mạnh không yêu Linh mà lại cho Linh hi vọng? Linh hận Mạnh, hận cả Nhi. Mà… con Nhi đang gặp nguy hiểm, là ai gây ra chứ? Linh chợt nhớ đến Tùng. Nghĩ rồi Linh lấy điện thoại gọi cho Tùng.
– Anh đang giữ Nhi phải không?
– Đúng. Tôi đã nói là tôi sẽ làm Nhi yêu tôi, cô vẫn còn nhớ chứ.
– Đương nhiên là nhớ, tôi còn mong điều đó hơn cả anh.
Tùng cười vang, Tùng đang vui vì đám cưới của Mạnh và Linh diễn ra theo đúng ý đồ của Tùng mà.
– Nhờ có tôi mà có đám cưới của cô và Mạnh đấy, cảm ơn tôi đi.
– Cảm ơn sao? Mạnh vẫn không hề chấp nhận tôi, mà thế này… tôi càng đau đớn hơn… giờ tôi đã là phụ nữ có chồng, chồng tôi lại không yêu tôi, tôi phải sống thế nào đây?
– Cô lại nổi cái tính ích kỷ của mình lên rồi đấy, chẳng phải cô đã muốn ép buộc Mạnh lấy cô sao, giờ cô đã là vợ Mạnh, cô có quyền, hiểu chưa?
– Quyền gì chứ, tôi còn chưa đăng ký kết hôn với Mạnh nữa. Mấy ngày qua Mạnh tránh tôi như tránh tà ấy.
– Dùng cái thai và sức ép từ gia đình Mạnh, cô sẽ đạt được mục đích của mình, tôi tưởng cô giỏi việc này lắm mà, còn cần tôi phải dạy cô sao?
Cái thai… Linh bất chợt khẽ run lên, mồ hôi Linh lấm tấm trên gương mặt còn chưa kịp tẩy trang. Tùng không thể biết về cái thai này được. Cái thai này là của Mạnh. Linh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
– Tôi biết rồi. Thế nhé, cố lên… em rể. À… con Nhi thích đọc truyện, anh mang truyện cho nó đọc sẽ tốt hơn.
– Ok.
Tùng nhếch mép rồi cúp máy.
Linh cũng vội lau nước mắt. Mọi chuyện đã là vậy, chi bằng Linh cứ cố gắng chịu đựng. Linh có gia đình Mạnh hậu thuẫn, Linh lại còn có cái thai trong bụng nữa mà, Linh hoàn toàn có đủ điều kiện để ép buộc Mạnh ở bên Linh. Chỉ cần Mạnh chịu bên Linh thôi là đủ rồi, Linh chẳng cần gì ngoài được bên Mạnh. Yêu chồng, muốn giữ chồng là việc nên làm của một người vợ, không phải vậy sao?
Ấy thế mà, Linh chờ Mạnh mãi, suốt từ trưa đến tối mà cũng chưa thấy bóng Mạnh. Bữa tối ngon lành mà Linh chẳng cần phải nhúng tay vào đã được dọn ra trước mặt Linh cùng bố mẹ chồng của cô.
Bà Thủy ái ngại nhìn cô con dâu xinh đẹp. Sao thằng Mạnh bỏ đi đâu thế chứ, vợ con thì chẳng lo. Bà bực con trai bà mà cũng xót con dâu lắm. Tội nghiệp con bé, ngày đầu tiên về nhà chồng mà đã phải vò võ chờ chồng thế này rồi… Cái thằng… chả có chút trách nhiệm nào cả, hại con gái nhà người ta có bầu rồi giờ cũng chẳng quan tâm, chẳng được bằng một góc bố nó – ông Khôi của bà. Nghĩ rồi bà trộm liếc sang gương mặt đẹp như tạc không lộ một cảm xúc của ông Khôi, tủm tỉm cười.
Bà đon đả gắp cho Linh miếng cá hồi hấp, nhìn cái mặt ủ rũ của nó vẫn cố gượng cười mà bà sốt hết cả ruột.
– Ăn đi con, ăn nhiều cho con nó khỏe. Kệ thằng Mạnh, nó quen sổ lồng nên chưa quen có người chờ đợi ở nhà con ạ. Mẹ sẽ chỉnh nó, cứ yên tâm thế nhé!
– Con… con cảm ơn mẹ.
Linh có chút cảm động trước sự quan tâm của mẹ chồng. Linh cúi mặt xuống lặng lẽ ăn, tránh để giọt nước mắt tủi thân rơi xuống má làm bố mẹ chồng Linh ăn không ngon miệng.