Buổi tối Trình Minh Thạc trở về bên cạnh còn có Phong Vinh và Phong Ảnh, Hàn Mẫn cùng Y Linh lúc này cũng đã sắp xếp xong mọi thứ
“Hoàng huynh về rồi sao ta đang định nói phụ hoàng đồng ý cho chúng ta theo biểu ca về kinh thành a” Y Linh thấy Y Lâm và Y Phàm liền chạy đến
“Vậy thì tốt quá lần này có thể đến đó tìm người” Y Phàm đắc ý nói, vốn lần này đến Thuận An quốc hắn còn muốn tìm người đó vốn dĩ hắn còn lo không thể đến kinh thành nhưng lần này thì thuận lợi rồi
“Y Phàm huynh tìm ai vậy ta chưa từng nghe nói huynh có bằng hữu ở đây a” Y Linh tò mò chạy theo Y Phàm nàng rất muốn biết là ai khiến nhị hoàng huynh nàng muốn tìm
Y Lâm nhìn đệ đệ cùng muội muội mà không khỏi lắc đầu, ngược lại hắn có chút không muốn đến kinh thành, Triệu Anh đang ở đó hắn không muốn đến
“Biều ca cũng không còn sớm huynh nghĩ ngơi trước đi ngày mai chúng ta lên đường”
Hàn Mẫn gật đầu, Y Lâm cũng rời đi nhưng Hàn Mẫn nhận ra Y Lâm dường như có tâm sự thì phải
“Mẫn nhi trời lạnh mau vào trong” Trình Minh Thạc kéo y vào trong phòng
“Vương gia hôm nay ta nhận được thư của mẫu thân” Trình Minh Thạc im lặng gật đầu
“Mẫu thân ngươi căn dặn ta rất nhiều thứ trong đó có việc hãy tha mạng cho Hàn Yến” Trình Minh Thạc tiếp tục gật đầu hắn hiểu được mặc dù Hàn Yến không phải do mẫu thân Hàn Mẫn sinh ra nhưng cũng là do người nuôi lớn cũng xem như con ruột, không người mẫu thân nào muốn nhìn thấy con cái tàn sát lẫn nhau
“Vương gia người thấy thế nào” Hàn Mẫn tiếp tục nói
“Nếu mẫu thân của ngươi nói như vậy chúng ta hãy làm theo ý người, dù sao lần này muốn giết nàng ta cũng không thể mặc dù nàng ta ở phía sau đốc thúc tứ ca hãm hại ta nhưng hiện nay đối với phụ hoàng nàng ta là công thần” Hàn Mẫn có chút khó hiểu nhìn Trình Minh Thạc, Hàn Yến nàng ta thành công thần
“Ta nhận được thư của nhị ca, huynh ấy nói Hàn Yến đã đứng ra chỉ trích tội trạng của tứ ca không những vậy còn giúp phụ hoàng thu thập bằng chứng hãm hại huynh đệ, ăn hối lộ cùng cấu kết quan lại mưu đồ làm phản, nàng ta bây giờ đã là công thần có công trong việc lật đổ mưu đồ tạo phản của tứ ca”
Hàn Mẫn suy nghĩ hồi lâu cũng lên tiếng
“Nàng ta thật sự làm như vậy sao, thật bất ngờ”
“Ta cũng bất ngờ nhất là khi biết được nàng ta sẽ được phụ hoàng ban hôn cho thất ca của ta với danh phận cao quý chứ không phải là một tiểu thiếp được gả cho thất ca ta với thân phận chính thê”
Hàn Mẫn có chút bất ngờ việc làm của hoàng thượng, nhưng càng bất ngờ hơn Hàn Yến được ban hôn cùng thất hoàng tử còn với thân phận chính thê, mặc dù y cũng đã từng nghe rằng chính thê của thất hoàng tử vốn dĩ yếu đuối lại thường xuyên bệnh tật không thể làm được gì với thân phận của nàng ta cũng không cao chỉ là lúc đó nàng ta mang thai cho nên thất hoàng tử bắt buột phải cưới nàng vè và nàng là người duy nhất sinh cho thất hoàng tử một hài tử cho nên mới có thể ngồi vị trí chính thê đến tận bây giờ
“Ngươi nghĩ xem nàng ta thật sự hối cãi hay là đang là một kế hoạch khác của nàng ta khi nhận thấy tứ ca của ta không còn giá trị lợi dụng nữa” Trình Minh Thạc vừa nói vừa đặt tay xoa xoa bụng của Hàn Mẫn, bụng y dường như có chút lớn thì phải mặc dù chỉ mới bốn tháng
“Ta không biết rõ suy nghĩ của tỷ ấy nhưng chúng ta vẫn là nên đề phòng, vương gia khi trở về kinh thành người cẩn thận một chút, ta cứ có cảm giác lần này trở về sẽ có chuyện gì đó”
Trình Minh Thạc gật đầu hắn cũng thấy được trong chuyện của tứ ca hắn có gì đó không ổn lắm nhất là về Hàn Yến nhưng nàng ta hiện tại tâm tư khó lường hắn cũng không biết nàng ta đang mưu tính gì cho nên bây giờ tốt nhất vẫn là đề phòng nàng ta vẫn hơn
Một đêm như vậy cứ trôi qua, sáng hôm sau Trình Minh Thạc cùng Hàn Mẫn cùng huynh muội Y Linh lên xe ngựa trở về kinh thành
Suốt đoạn đường đi Hàn Mẫn luôn say sẩm chóng mặt còn muốn nôn Trình Minh Thạc ở bên cạnh luôn vỗ vỗ lưng y, Hàn Mẫn mệt mỏi dựa vào hắn, y không nghĩ mang hài tử lại mệt như vậy kiếp trước có mang hài tử cũng là đều ở trong hoàng cung chưa bao giờ phải đi lại khắp nơi với hài tử đều không giữ được quá ba tháng cho nên y không biết được những cảm giác này
“Lý Nguyên chúng ta sắp đến đâu vậy” Thấy Hàn Mẫn mệt mỏi Trình Minh Thạc cũng không muốn y lên đường liên tục nên dự tính nơi kế tiếp kiếm một khách điếm nghỉ ngơi
“Phía trước 10 dặm là Khinh Trân, vương gia người có gì căn dặn”
“Đến đó hãy kiếm một khách điếm, sức khoẻ vương phi không tốt không thể lên đường liên tục như vậy” Lý Nguyên gật đầu
Tranh thủ lúc dần chân nghỉ ngơi, Y Linh chạy sang xe ngựa của Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc, kéo theo cả Y Lâm lẫn Y Phàm
“Biểu ca huynh ổn không, ta lúc nãy nghe Lý Nguyên cùng Bạch Viên nói đến Khinh Trân sẽ kiếm khách điếm dừng lại nghỉ ngơi” Y Linh lo lắng nhìn Hàn Mãn đang ở trong lòng Trình Minh Thạc
“Ta không sao chỉ là hơi mệt mỏi một chút, Khinh Trân có khách điếm của Triệu gia hay không” Hàn Mẫn hỏi
“Theo muội nhớ là có, huynh yên tâm để ta sai ngươi đi thám thính trước chỉ cần biết huynh muội bọn ta đến bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị” Hàn Mẫn gật đầu, Y Lâm nhìn Hàn Mẫn sau đó nhẹ nhàng đưa tay bắt mạch cho y
“Huynh ấy không sao, chắc chỉ là do lần đầu mang hài tử cho nên như vậy, bên ngoài lạnh vẫn là nên khoác thêm một lớp áo” Y Lâm nói sau đó đưa áo lông của mình cho Hàn Mẫn, Trình Minh Thạc cả đoạn này đều quan sát hành động của Y Lâm với ánh mắt đề phòng, mặc dù bọn họ có quan hệ huyết thống nhưng hắn vẫn không thể không đề phòng được vì Mẫn nhi của hắn dễ dàng khiến người khác mê đắm cho dù không làm gì cả
“Ngươi không cần nhìn huynh ta như vậy, huynh ấy vốn dĩ đối với mọi người như vậy ôn nhu trước giờ huống hồ đây là biểu ca của bọn ta bọn ta đã hứa với hoàng cô sẽ chăm sóc huynh ấy thật tốt” Y Phàm thấy hắn luôn nhìn đại ca mình như vậy lập tức lên tiếng giải thích
“Đúng vậy Y Lâm huynh ấy đối xử với người khác luôn là ôn nhu trừ với Triệu Anh ra” Y Linh nói ra câu này lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Y Lâm nàng lập tức nhanh chân phóng xuống khỏi xe ngựa, lúc nãy chỉ là lỡ lời nàng không có ý muốn nói ra bí mật của hoàng huynh đâu
Hàn Mẫn nhìn Y Lâm, Y Lâm xoay mặt sang nơi khác sau đó kéo Y Phàm xuống khỏi xe ngựa, chuẩn bị lên đường đến Khinh Trân
“Vương gia ánh mắt người thật đáng sợ” Hàn Mẫn nói
“Chỉ là ta không thích người khác nhìn ngươi và ôn nhu với ngươi hơn ta, Mẫn nhi một mình ta ôn nhu với ngươi là được rồi” Trình Minh Thạc xoa đầu y nói
“Vương gia người có cảm thấy khi Y Linh nhắc đến Triệu Anh thái độ của Y Lâm rất lạ hay không” Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn, từ khj nào Hàn Mẫn lại bắt đầu để ý đến chuyện người khác nhiều như vậy, chắc chắn là từ lúc nói chuyện với Y Linh càng ngày càng có tính nhiều chuyện y chang nàng ta
“Từ khi nào Mẫn nhi lại để ý đến chuyện của người khác vậy” Hàn Mẫn bĩu môi, y là muốn tò mò thôi được chứ có nhiều thứ đời trước y vẫn là chưa biết rõ cho nên mới tò mò
Danh Sách Chương: