Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn có chút tò mò phủ nội vụ may lễ phục như thế nào lại khiến Hàn Mẫn làm ra bộ dạng không muốn bận vậy
“Đâu đưa trẫm đến nhìn xem”
Trình Minh Thạc nhìn lễ phục trước mắt cũng có chút không biết nói gì, quả thật cũng khoing thể trách phủ nội vụ được, từ trước đến đây lễ phục hoàng hậu luôn là nữ nhân nhưng đây là nam hậu bọn họ cũng đã làm hết sức mình
“Mẫn nhi ngươi không thích sao”
“Ta không phải không thích nhưng Thạc a, ta thấy nó quá nặng quá rườm rà thật sự”
Nghe Hàn Mẫn lần đầu tiên gọi tên bản thân mình thân mật như vậy, hắn chỉ đành lắc đầu kêu Trần công công đem xuống dưới kêu phủ nội vụ chỉnh lại lần nữa
“Mẫn nhi Thịnh Hà quốc gửi đến lễ vật mừng đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu và một lá thư”
Trình Minh Thạc lấy ra một lá thư đưa cho Hàn Mẫn bên trong viết mùng tám tháng sau Lam Y Lâm và Triệu Anh sẽ đại hôn còn có Lam Y Phàm và Trình Thiên Hạo cũng đại hôn, mong Hàn Mẫn có thể đến dự
“Trong thư viết gì vậy”
Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn đang mỉm cười vui vẻ liền hỏi
“Y Lâm và Triệu Anh đại hôn, tam cả của người gốt cuộc cũng chịu gả cho Y Phàm”
Trình Minh Thạc cười rộ lên, Trình Thiên Hạo thế mà đồng ý gả đi, hắn thiệt muốn nhìn thấy Trình Thiên Hạo bận hỷ phục gả đi như một cô nương thật là không nhịn nỗi cười lớn
“Hoàng thượng ngươi vui đến vậy sao”
“Đương nhiên nghĩ đến tam ca bận hỷ phục gả đi ta thật muốn cười mà, nhưng đây là chuyện trọng đại tại sao huynh ấy không bẩm báo định gả đến Thịnh Hà quốc mà không có hồi môn sao”
Hàn Mẫn đỡ trán, từ khi nào Trình Minh Thạc lại có thể như vậy chứ, còn ra dáng minh quân hay không
“Hoàng thượng người thật là, nhưng việc này thái thượng hoàng cùng Ngọc phi nương nương vẫn chưa biết vẫn nên nói”
“Được rồi ngày mai trẫm sẽ cho người chuyển lời đến phụ hoàng cùng mẫu phi, nếu biết được họ nhất định sẽ vui mừng”
Mười ngày sau gốt cuộc cũng đến đại điển phong hậu, Hàn Mẫn lúc này bận lên lễ phục vô cùng đẹp, Bạch Viên bên cạnh cứ trầm trồ khen ngợi, Tố My thì nhìn y không ngừng khen nam hậu thật đẹp
“Tố My ngươi cũng đi theo ta lâu như vậy rồi, sau này nếu ưng ý nam nhân nhà nào cứ nói với ta liền làm một phần hồi môn thật lớn gả ngươi đi”
Tố My cười sau đó chỉ qua Bạch Viên
“Chủ nhân người nên gả Bạch Viên đi thì đúng hơn, hắn đang đợi làm phu nhân của phủ tướng quân lắm rồi đó”
Hàn Mẫn sang Bạch Viên, Bạch Viên liền đỏ mặt liếc Tố My, nàng không những không sợ còn cười lớn
“Đợi sau khi đại điển phong hậu xong ta sẽ nói với hoàng thượng ban hôn cho ngươi và Lý Nguyên, ta biết ngươi và hắn có tình ý”
“Chủ nhân ta không cần ta còn muốn ở bên cạnh người”
“Không sao ngươi đi thì vẫn còn Bạch Minh và Bạch Á cùng Tố My mà nếu sau này nhớ ta thường xuyên vào cung thăm ta là được”
Hàn Mẫn vừa nói vừa cười, Bạch Viên cũng im lặng thật ra Lý Nguyên cũng đã nói với hắn đợi khi chiến sự đã qua hoàng thượng đăng cơ hắn sẽ xin hoàng thượng ban hôn cho hai người, nhưng Bạch Viên vẫn là chưa muốn như vậy phải xa chủ nhân của mình
Đại điển phong hậu bắt đầu, Trình Minh Thạc đứng trên kia đợi Hàn Mẫn tiến lên chỗ mình, Hàn Mẫn có chút khó khăn, y phục quả thật đã được sữa lại nhưng vẫn rất nặng hơn nữa y bây giờ mang hài tử không thể đi nhanh nếu lỡ vấp sẽ xảy ra chuyện không hay
Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn khó khăn bước lên liền không nhịn được bước xuống ôm lấy y bế lên, bá quan văn võ nhìn đến rớt mắt ra, từ trước đến nay làm gì có chuyện như vậy xảy ra không nhưng vậy hoàng thượng vì nam hậu mà đã bỏ đi rất nhiều lễ nghi, nhưng bọn họ có ba cái đầu cũng không dám ý kiến
Lần đó chỉ vì một đại quan trên triều nói thân phân của Hàn Mẫn là thế tử Thịnh Hà quốc không thích hợp làm nam hậu liền bị Trình Minh Thạc mang ra chém còn có lần một vị quan ở sau lưng nói rằng nam nhân mang thai không thấy mất mặt hay sao liền bị hoàng thượng nghe được liền sai người treo kẻ đó trước cổng thành thị chúng, từ đó không ai dám nhắc đến chuyện này nữa
“Hoàng thượng người bỏ ta xuống đi, như vậy không đúng lễ nghi, ta đi được mà”
“Đi được sao, ta đợi Mẫn nhi cả một buổi ngươi vẫn còn chưa bước được phân nửa bậc thang, không cơ gì không đúng, trẫm là người đặt ra lễ nghi thì trẫm có quyền không quan tâm nó”
Nói rồi hắn bế Hàn Mẫn lên trên đài
Trần công công liền đọc thành chỉ phong hậu, sau khi thánh chỉ hết bá quan văn võ liền quỳ xuống
“Hoàng thượng vạn tế, nam hậu thiên tế”
Lễ phong hậu cứ thế mà diễn ra
Đến tối Hàn Mẫn cả người mệt mỏi được Trình Minh Thạc ôm về tẩm cung, vì thấy Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn đã không còn nhỏ liền cho nhũ mẫu chăm sóc cho nên hắn đã đưa hai hài tử đến đông cung để cho Hàn Mẫn được nghỉ ngơi
Nhìn Hàn Mẫn mệt mỏi trong lòng mình Trình Minh Thạc không nhịn được mà hôn xuống, Hàn Mẫn thế nhưng đáp trả lại nụ hôn của hắn
“Mẫn nhi mệt rồi ta giúp ngươi thay lễ phục ra sau đó nghỉ ngơi”
“Hoàng thượng đêm nay là đêm động phòng a, ta không mệt”
Hàn Mẫn nói sau đó đưa mắt nhìn Trình Minh Thạc, hắn liền thở dài, mặc dù hắn cũng muốn nhưng mà sức khoẻ Hàn Mẫn vẫn là quan trọng nhất
“Ngươi đang mang hài tử tốt nhất vẫn là đợi sinh xong rồi chúng ta làm”
“Nhưng ta còn rất lâu mới sinh a, với lại ta hỏi Hàn Châu rồi không sao, không phải lần đầu mang hài tử ta biết mà”
Trình Minh Thạc cố gắng kiềm chế dục vọng nhưng nhìn Hàn Mẫn cứ như đang câu dẫn hắn lại không nhịn được
Gốt cuộc cũng là không nhịn được đem y phục từ trên người Hàn Mẫn mà cởi xuống, Hàn Mẫn lúc này nằm trên long sàn, bụng đã to không ít nhìn vô càng khiến người ta thấy kiều mị
“Mẫn nhi đây là ngươi muốn đấy”
Trình Minh Thạc liền hôn lấy Hàn Mẫn sau đó đưa tay từ từ du ngoạn tren người Hàn Mẫn, những chỗ bị Trình Minh Thạc đụng qua đều đỏ lên
Hàn Mẫn thở dốc
“Ah…ưm..thạc…a”
Trình Minh Thạc hài lòng nhìn Hàn Mẫn sau đó không nói nhiều liền đem người trên long sàn lật lại sau đó từ từ khuếch trương phía dưới
Hàn Mẫn rên rỉ
“Ah…..thạc….chậm….chậm…chút”
Hàn Mẫn có chút không theo kịp tiết tấu của hắn liền bị người làm đến quên cả trời đất
Sáng hôm sau cả người đều đau nhức không thôi, đêm qua mặt dù Trình Minh Thạc không làm hoa nhỏ của y nhưng mà tiểu cúc thì không được như vậy cả đêm bị Trình Minh Thạc hành hạ không ít
Trình Minh Thạc ôm lấy Hàn Mẫn vỗ về y
“Còn sớm Mẫn nhi ngủ đi”
Nói rồi hắn ôm Hàn Mẫn chặt vào lòng
Hàn Mẫn nhìn trời bên ngoài đã sang như vậy sao hắn không thượng triều
“Hoàng thượng, người mau đi thượng triều đi”
“Không sao không thượng triều một bữa không chết ai cả”
Hàn Mẫn trừng mắt nhìn hắn, có phải là y nghe nhầm hay không Trình Minh Thạc thế mà không đi thượng triều, y không muốn mang danh mê hoặc hoàng thượng đâu a
“Ngủ đi hay Mẫn nhi vẫn muốn ta làm ngươi”
Hàn Mẫn liền không nghĩ ngợi nữa, muốn nói gì thì nói y không quan tâm nữa nếu không lại đau người cho xem
END
Đôi lời của tác giả
Cảm mơn mọi người vì đã ủng hộ tác phẩm của mình, tác phẩm vẫn là còn có rất nhiều sai xót mong là mọi người bỏ qua, mình sẽ sữa lại các lỗi chính tả và rất cảm ơn vì mọi người đã đồng hành suốt thời gian qua, thời gian tới mình cũng sẽ cho ra vài bộ truyện nữa mong mọi người theo dõi và ủng hộ mình
Sắp tới có hai bộ truyện sẽ được mình tranh thủ ra mắt đó là
Bắt Được Một Thái Tử đây là hệ liệt có liên quan đến bộ này Và
Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu mong mọi người sẽ ủng hộ
Và sau đó là một bộ truyện hiện đại mà mình đã viết được tầm mười mấy chương là Daddy Của Bảo Bối nhỏ
Và mọi người yên tâm là bộ này vẫn chưa kết thúc đâu a vẫn còn ngoại truyện nữa a nên mọi người hãy đón nhận nha
Danh Sách Chương: