Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Nhìn anh ta không hề có ý định muốn nói tiếp, Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục hỏi tiếp: “Hiện tại bọn họ đang tiến hành xét nghiệm máy, chỉ cần anh phối hợp, tôi tin rằng luật sư Lý nhất định giúp anh đánh thắng trận kiện cáo này!”


A Thuật gật đầu!


Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục nói thêm điều gì khác, xoay người bước ra ngoài.


“Cảm ơn!”


Chính vào ngay lúc này, A Thuật đột nhiên từ phía sau cất lời câu nói cảm ơn.


Hạ Tử Hy thoáng ngây người, cũng không hề quay đầu lại chĩ lên tiếng: “Sinh mệnh mỗi người chỉ có một lần, nó cũng là thứ quý giá của anh, cũng chỉ có anh mới có trách nhiệm với chính mạng sống của mình!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy cũng không dừng lại, trực tiếp bước ra ngoài.


Mặc dù, A Thuật vẫn không nói ra sự thật.


Mặc dù, Hạ Tử Hy có chút thất vọng, nhưng cũng không vì nguyên nhân này mà từ bỏ vụ kiện cáo của A Thuật, hơn nữa vẫn luôn tìm cách giúp luật sư Lý đánh thắng trận kiện cáo này.


A Thuật thành công được thả ra ngoài, cũng vì kết quả xét nghiệm cuối cùng không hề có chứng cứ, chứng minh A Thuật đã giết người.


Cũng từ ngày hôm đó, A Thuật cùng Hạ Tử Hy cũng chưa từng gặp lại nhau.


Trong cửa hàng bánh ngọt của Đô Đô.


Sau khi nhận được tin tức này,


Đô Đô nhíu mày nói: “Như vậy liền kết thúc rồi?”


Hạ Tử Hy nhẹ nhàng dùng một chiếc muỗng khuấy nhẹ ly café trước mặt, nhướng mày nói: “Nếu không thì sao?”


“Đây là thứ đàn ông gì chứ; cậu giúp đỡ anh ta như vậy, chỉ một câu nói cảm ơn liền xong chuyên sao? Mình nói cho cậu biết, nếu như không phải vì anh ta cảm động, tự chủ động nói ra chân


tường sự việc, mình nhất định sẽ không giúp anh ta!” Đô Đô tức giận phừng phừng nói.


Nghe đến chuyện này, Hạ Tử Hy mỉm cười trả lời: “Thật ra từ lúc bắt đầu, mình đã biết rằng anh ta nhất định sẽ không tiết lộ ra sự thật!”


Đô Đô ngây người: “Tại sao?”


“Cũng vì anh ta đối với Lăng Tiêu Vân không đơn giản chỉ vì đứa bé, mà còn vì anh ta thích cô ấy!”


Nếu như anh ta thật sự vì đứa trẻ mà làm ra chuyện bán đứng Lăng


Tiêu Vân, có lẽ Hạ Tử Hy chỉ cảm thấy bản thân đã nhìn lầm người.


Con người chính là như vậy, chính là một loại động vật vừa kỳ lạ vừa không có cách nào lý giải được.


Đô Đô có chút khó hiểu: “Vậy mà cậu còn giúp anh ta!”


“Mình lựa chọn giúp anh ta không phải vì muốn anh ta nói ra sự thật!”


“Vậy thì tại sao?”


Hạ Tử Hy nhìn cô, sau đó trả lời: “Đồng cảm số phận!”


Đêm khuya, mưa nhẹ!


Lăng Tiêu Vân như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng được, A Thuật vậy mà lại có thể ra ngoài.


Khi nhìn thấy A Thuật đứng trước đầu xe của cô, khiến cho cả người cô đều chết cứng, giống như nhìn thấy quỷ vậy.


Cô lúc này đang lái xe, đột nhiên


nhìn thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước xe của mình, may mắn cô đạp thắng xe kịp thời.


Nhưng cho dù đã đạp thắng xe, cô vẫn khiếp sợ không thôi.


A Thuật đứng trước cửa xe cô, khi nhìn thấy cô lập tức bước đến, sau khi mở cửa xe, liền nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu Vân.


“Anh, anh như thế nào lại xuất hiện ở đây?” Lăng Tiêu Vân không tin được nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài.


“Anh có chuyện muốn nói với em!” A Thuật nhìn cô nhấn mạnh từng chữ, trên mặt tràn ngập tức giận. Giây kế tiếp, A Thuật trực tiếp vòng người qua phía bên kia, kéo Lăng Tiêu Vân từ trên xe xuống.


“Anh muốn làm cái gì? Anh không phải đã vào trong đó rồi sao? Như thế nào lại có mặt ở đây?” Lăng Tiêu Vân vừa hét lên, vừa bị A Thuật kéo xuống xe lôi vào một con hẻm.


A Thuật nhìn Lăng Tiêu Vân, tức giận không cách nào kiềm chế được nói: “Tại sao?”


Nhìn dáng vẻ của A Thuật, Lăng Tiêu Vân có chút ngây người, chột dạ lên tiếng: “Cái gì tại sao?”


“Đứa bé? Tại sao lại làm như vậy?” A Thuật nhìn cô hét lên.


Lăng Tiêu Vân có chút kì quái thắc mắc tại sao A Thuật lại biết được, cúi đầu phủ nhận: “Em không biết anh đang nói cái gì!”


Mưa không ngừng rơi trên người, có chút lạnh lẽo, đầu tóc của A Thuật sớm đã ướt.


“Em rõ ràng hiểu rõ ý của anh, tại sao lại bỏ đứa bé? Em có biết hay không, đây cũng là một sinh mệnh, cũng là người thân duy nhất của anh?” A Thuật nhìn cô hét lớn, trong mắt có chút đỏ bừng, nhìn giống như đã từng khóc lớn một trận.


Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân cũng không màng đến việc tại sao A Thuật lại biết được, ngước mắt lên nhìn anh: “Nếu không thì sao? Anh muốn em phải làm sao?”


“Chưa kết hôn liền sinh con sao? Ba của đứa trẻ còn là tội phạm giết người?” Lăng Tiêu Vân nhấn mạnh lại từng chữ, phản bác lại anh.


A Thuật ngây người, đứng im không biết nên làm như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK