Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Sau khi cả hai buông nhau ra, Hạ Tử Hy nhìn anh: “Em phải đi trước rồi!”
Tống Kỳ gật đầu, cho dù có ngàn vạn lần không nỡ, nhưng hiện tại chỉ có thể trờ mắt nhìn cô ấy rời
khỏi.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang mờ cuộc họp, điện thoại liền vang lên.
Sau khi rút ra điện thoại, nhìn thấy bức ảnh bên trên, Mục Cảnh Thiên liền bật người đứng dậy.
Tất cả người bên dưới đều sửng sốt, đặc biệt nhất chính là giám đốc kế toán đang báo cáo tình hình tài vụ theo quý cũng ngây người, cho rằng bản thân chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề, sợ đến
mức không dám nói chuyện, hai mắt nhìn thẳng về phía Mục Cảnh Thiên.
Ai biết rằng Mục Cảnh Thiên sau khi nhìn điện thoại liền lạnh giọng nói: “Nghỉ ngơi một lát, mười phút sau tiếp tục!” dứt lời, chỉ để lại những câu nói này, sau đó trực tiếp bước ra ngoài.
Chỉ để lại một đám người trong phòng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
vẫn còn có người suy đoán, có phải đã xảy ra chuyện gì hay
không, cũng vì Mục Cảnh Thiên rất hiếm khi vứt lại bọn họ trong những buổi họp như thế này.
Đến cả A Kiệt cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mục Cảnh Thiên cầm lên điện thoại, bước về văn phòng của mình, nhìn tấm hình bên trên, trực tiếp gọi điện thoại đến cho Huống Thiên Hựu.
“Từ đâu có được?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Tất nhiên do người công ty mình chụp được rồi, may mắn là mình
nhìn thấy, giúp cậu ngăn cản lại, liền lập tức gửi cho cậu xem!” Huống Thiên Hựu nói.
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên đặc biệt không tốt.
“Cảnh Thiên, đây là tình huống gì?” Huống Thiên Hựu nói.
“Không có tình huống gì cả, chỉ là một cái ôm mà thôi, còn có thể có chuyện gì được, còn có chặn tin tức này lại!” phải biết rằng, tin tức này một khi được tung ra ngoài, người bị vùi dập không chỉ một mình Tống Kỳ, còn có Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên tuyệt đối sẽ không cho người khác hiểu lầm Hạ Tử Hy.
Hơn nữa, anh cũng tin rằng Hạ Tử Hy không phải loại người như vậy, cho nên trên tấm hình này, nhất định còn một cách giải thích khác.
“Ok, nhưng đừng trách mình không nhắc cậu, Tống Kỳ không phải là một nhân vật bình thường đâu, cẩn thận một chút!” Huống Thiên Hựu nói.
Mục Cảnh Thiên bật cười: “Nếu như giữa hai người bọn họ thật
sự có chuyện gì, Hạ Tử Hy cũng không cần phải lựa chọn mình!” điểm này, Mục Cảnh Thiên vẫn có tự tin.
Không, nói chính xác chính là anh tin tưởng Hạ Tử Hy.
“Nếu như cậu đã nói như vậy rồi, vậy thì mình cũng yên tâm rồi, cứ như vậy trước đi, cúp máy đây!”
Vừa dứt lời, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Mục Cảnh Thiên ngồi im nhìn điện thoại trong tay, mặc dù trong lòng tin tưởng cô, nhưng khi nhìn
thấy hai người bọn họ ôm lấy nhau, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tay cầm lấy điện thoại, nghĩ đến phải gọi điện thoại cho Hạ Tử Hy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Ngồi im hít sâu một hơi, cuối cùng bỏ điện thoại xuống, sau đó đứng dậy tiếp tục buổi họp.
Chỉ là, Mục tổng của lúc này, khuôn mặt tối sầm, khiến cho tất cả mọi người đều căng thẳng.
Hạ Tử Hy sau khi trở về trong ty, liền trực tiếp bước lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK