Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Hai người kia gật đầu: “Đúng vậy, chuyến bay đêm nay, ông bà chuẩn bị xuất phát đến sân bay rồi!”
“Vậy xin hỏi căn phòng của hai người đã có ai thuê hay chưa?” Đô Đô hỏi.
“Vẩn chưa, thời gian quá gấp rút, vẫn chưa kịp!”
“Vậy…có thể cho cháu thuê hay không?” Đô Đô lập tức hỏi.
Hai ông bà liền nhìn Đô Đô hỏi:
“Nhưng cháu không phải đang sống ở lầu trên hay sao?”
“Cháu…thật ra cháu giúp bạn cháu thuê, hai người một người ở lầu trên, một người ở lầu dưới, như vậy cũng dễ dàng chăm sóc nhau hơn!” Đô Đô cười nói.
Nhắc đến chuyện này, hai ông bà liền mỉm cười: “Nếu như vậy, vậy thì hai ông bà cũng yên tâm, vẫn có người giúp chúng tôi coi nom nhà cửa!”
Đô Đô mỉm cười: “Vậy có thể cho cháu thuê hay không?”
“Tất nhiên có thể rồi, giao cho cháu, bà cũng rất yên tâm!” bà lão nói.
Đô Đô mỉm cười: “Tiền thuê bao nhiêu, cháu hiện tại đưa cho bà!”
“Không, không cần, không gấp!” bà lão đưa chìa khóa cho Đô Đô, “Có cháu giúp trông nom nhà cửa, ông bà cũng yên tâm phần nào!”
“Dù như thế nào cũng phải đưa cho bà!” vừa nói, Đô Đô liền rút tiền ra.
“Dương tiểu thư, không gấp gáp,
đợi đến khi chúng tôi quay về thành phố A, cháu đưa lại cho chúng tôi cũng không muộn!”
Đô Đô lật ra túi tiền, bên trong cũng không có bao nhiêu tiền mắt, ngẩng đầu nhìn bọn họ, có chút ngại ngùng mỉm cười nói: “Có được không?”
“Tất nhiên có thể rồi, chúng tôi tin tưởng vào cháu!”
Đô Đô mỉm cười nói: “Vậy cảm ơn hai ông bà!”
“Là chúng tôi cảm ơn cháu mới đúng, nếu không căn nhà này
phải giao cho người khác, đến lúc đó chúng tôi cũng không yên tâm!”
“Bà cứ yên tâm, người bạn này của cháu nhất định sẽ giữ gìn cần thận!” Đô Đô mỉm cười nói, trong lòng suy nghĩ, trên đời này còn nhiều người tốt đến như vậy, cô còn có thể may mắn đến nhường nào.
“Vậy được, chìa khóa nhà giao cho cháu!”
“Cảm ơn bà!” Đô Đô mỉm cười nói.
Sau đó, hai vợ chồng già liền rời khỏi, Đô Đô còn đặc biệt tiễn hai người bọn họ xuống lầu, sau khi biết được hai người bọn họ một năm sau mới quay trở lại, cô cũng không cần phải tiếp tục tìm căn hộ mới.
Sau khi tiễn hai người bọn họ rời khỏi, Đô Đô liền trực tiếp bước lên lầu, tay cầm chìa khóa, đặc biệt vui mừng, như thế nào cũng sẽ trông nom thật kĩ căn hộ của hai người bọn họ.
Đô Đô khi quay trờ về, A Thuật lúc này cũng đã trở về nhà, hơn nữa còn chuẩn bị tươm tất bữa
tối.
“Em trở về rồi!” Đô Đô nói.
A Thuật đưa mắt nhìn cô: “Như thế nào lại về muộn như vậy?”
“Sau khi tan ca trực tiếp đến cửa hàng, cho nên lúc này mới quay trờ lại!” Đô Đô nói, sau đó thay dép đi trong nhà rồi vào trong rửa tay.
Ngồi xuống bàn, nhìn A Thuật đã làm xong cơm, cô cũng không khách sáo bắt đầu ăn, Đô Đô lúc này mới phát hiện ra, thì ra A Thuật làm cơm ngon hơn cả cô.
“Không nghĩ đến, anh làm thức ăn lại ngon đến như vậy!” Đô Đô khen ngợi.
A Thuật mỉm cười, cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK