Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay tại лhayhȯ


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Trong tiệm café dưới lầu.


Hạ Tử Hy cùng Vinh cẩm ngồi bên trong, sắc mặt Hạ Tử Hy nhìn vô cùng không tốt.


“Vinh tiên sinh, cảm ơn ông đã đến đây ngày hôm nay!” Hạ Tử Hy lên tiếng cảm ơn.


Vinh Cẩm nhìn cô, cười nhẹ: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, huống hồ tôi cũng chỉ tin tưởng vào cô cùng Mục Cảnh Thiên, còn những người khác tôi đều không tin tưởng!”


Hạ Tử Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.


Vinh Cẩm nhìn cô: “Sắc mặt cô cũng không quá tốt, có phải không nghỉ ngơi tốt vào ban đêm hay không?”


Hạ Tử Hy cúi đầu, nhìn ly cafe trước mặt mình, suy nghĩ không ờ phương diện này: “Máy bay cho đến hiện tại vẫn chưa có bất kỳ tin tức này, tôi làm sao có thể nghỉ ngơi được chứ?”


“Cô đừng quá lo lắng, sớm muộn gì cũng có tin tức!” Vinh cẩm an ủi.


Hạ Tử Hy gật đầu.


“Bên phía sân bay có người quen của tôi, bọn họ báo rằng cũng đang tìm kiếm, có khả năng đã hạ cánh ở nơi nào đó, dù sao chỉ cần có tin tức, tôi nhất định sẽ


thông báo cho cô đầu tiên!” Vinh Cẩm nói.


Nghe đến đây, Hạ Tử Hy ngẩng đầu: “Thật sao?”


“Còn đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết rõ, dù sao chỉ cần có tin tức tôi nhất định sẽ thông báo cho cô biết!”


Hai ngày gần đây, không hề có chút tin tức tốt nào được truyền ra, dựa theo thông tin của bọn họ, thời gian càng dài, hi vọng càng ít, hiện tại nghe đến đây, cô cũng không biết mình đang có tâm trạng như thế nào, chỉ hi


vọng, Mục Cảnh Thiên sẽ gặp được kỳ tích, làm một người may mắn…


Hạ Tử Hy gật đầu: “Được, vậy thì phải làm phiền ông rồi!” Hạ Tử Hy trịnh trọng nói.


Vinh Cẩm gật đầu, Hạ Tử Hy lại một lần nữa chìm vào im lặng, Vinh Cẩm cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, cũng chỉ có thể nhìn cô như vậy.


Buổi chiều, Hạ Tử Hy đến bệnh


viện thăm Mục lão thái thái, cho đến khi nhận thấy cảm xúc của bà đã dần ổn định lại, cô lúc này mới yên tâm trở về.


Đến buổi tối, Đô Đô cũng chạy đến.


Sau khi biết được chuyện của Mục Cảnh Thiên, Đô Đô liền bảo A Thuật đưa cô đến đây.


Sau khi bước vào, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Hạ Tử Hy, cô liền biết rằng Hạ Tử Hy đã từng khóc qua.


“Tiểu Hy…” nhìn thấy đôi mắt


ửng đỏ của cô, liền biết rằng cô ấy đã khóc.


“Cậu tại sao lại đến đây?” Hạ Tử Hy không chút sức lực lên tiếng hỏi.


Đô Đô bước vào trong, đóng cửa, Hạ Tử Hy một lần nữa quay về ghế sofa ngồi im.


Đô Đô bước đến nhìn cô: “Mình vừa biết chuyện, cho nên đến đây thăm cậu…Tiểu Hy…” nhìn Hạ Tử Hy lúc này, nhất thời không biết nên an ủi cô như thế nào.


“Mình không sao cả!” Hạ Tử Hy miễn cưỡng mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn ừng đỏ.


Có điểm nào là ổn chứ?


“Cậu có chuyện gì hay không, mình đều có thể nhận ra, Tiểu Hy, trước mặt mình, cậu không cần phải kiên cường như vậy…” vừa nói, liền vươn tay ôm chặt lấy Hạ Tử Hy.


Cuối cùng, Hạ Tử Hy vẫn không kìm lòng được liền bật khóc.


ôm chặt lấy Đô Đô, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Đô Đô,


cậu có biết hay không? Nếu như anh không còn nữa, mình không dám nghĩ đến, trên thế giới này nếu như không còn người đàn ông tên là Mục Cảnh Thiên nữa thì mình sẽ như thế nào…”


“Mình không cách nào tưởng tượng được, nếu như không có anh ấy, cuộc sống của mình sẽ như thế nào nữa!” Hạ Tử Hy vừa khóc vừa nói.





***


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK