Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Mục Cảnh Thiên cũng nhìn Hạ Tử Hy, mặc dù anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn Hạ Tử Hy, ngược lại nhíu chặt, đối với Hạ Từ Hy mà nói chính là một sự trách cứ.


“Chính là do em kéo chị Tử Hy đi chụp hình, chị ấy không muốn đi, chỉ trách em…” Ngưng Tích không ngừng tự trách bản thân.


Mục Cảnh Thiên ngược lại kéo cánh tay cô: “Được rồi, không cần nói thêm bất kỳ điều gì, anh dẫn em đi thoa thuốc!” vừa nói,


liền kéo Ngưng Tích rời khỏi.


Còn chính vào lúc này Đô Đô liền chạy đến, nhìn thấy Mục Cánh Thiên kéo tay Ngưng Tích rời khỏi, một miệng đầy đồ ăn ra sức nhai ngấu nghiến, đôi mắt sáng cũng ra sức mở to.


Nhìn bàn tay đỏ ừng của Ngưng Tích, mặc dù không nhìn thấy nhưng cô cũng đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.


“Mục Cảnh Thiên…” Đô Đô sau khi nhai xong thức ăn liền quay sang nhìn cô: “Các người…” ánh mắt của cô nhìn về phía Hạ Tử


Hy đang đứng bên ngoài ban công, lập tức chạy đến trước mặt cô: “Tiểu Hy, cậu như thế nào rồi?”


Hạ Tử Hy nhìn cô lắc đầu.


Lúc này, ánh mắt Đô Đô nhìn về phía cánh tay của Hạ Tử Hy:


“Bàn tay của cậu như thế nào rồi? Như thế này mà còn nói là không có chuyện gì?”


Biết rằng Đô Đô lo lắng cho bản thân mình, Hạ Tử Hy liền mỉm cười nói: “Mình không sao cả!”


Đến lúc này, Hạ Tử Hy vẫn còn


có thể mỉm cười, Đô Đô mới thật sự cảm thấy lo lắng.


Một màn này e rằng bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận được.


Người đàn ông mình yêu lại dẫn theo một người con gái khác đi thoa thuốc, mặc dù không lên tiếng trách mắng, nhưng hành động như vậy đã đủ làm người khác đau lòng rồi.


“Tiểu Hy…” Đô Đô nhìn cô, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ trách bản thân cô vừa rồi chỉ chuyên tâm an uống, đem chuyện này quên mất, đến nơi


này chính là phòng bị tiểu yêu tinh kia.


Hạ Tử Hy nhìn Đô Đô tặng cho cô một nụ cười yên tâm: “Mình thật sự không sao cả, cậu không cần phải lo lắng!”


Nhưng thật sự không sao chứ?


Hạ Tử Hy thật sự đã luyện được bách độc không nhập rồi sao?


Cô biết rằng cô không thể tức giận, cho dù vì đứa trẻ trong bụng cũng không thể tức giận.


“Tiểu Hy, cậu tại sao lại không nói


cho tên khốn kia việc cậu mang thai hay không? Nếu như cậu nói ra, tình huống sẽ không giống như hiện tại!” Đô Đô lo lắng hỏi.


“Ý của cậu chính là muốn mình dùng đứa trẻ này để níu kéo anh ấy hay sao?”


Đô Đô: “…mình không phải có ý này!”


Hạ Tử Hy mỉm cười: “Được rồi, cậu giúp mình lấy túi xách nhé!”


Nhìn thấy Hạ Tử Hy, Đô Đô chỉ đành bất lực gật đầu: “Được, vậy thì cậu chờ một chút!” sau đó, Đô


Đô liền xoay người đi lấy túi xách cho Hạ Tử Hy.


Nhìn bốn phía, cô càng nghĩ càng tức giận, thật sự không nên quá tham ăn!


Khi cô lấy được chiếc túi xách của Hạ Tử Hy, trên ban công đã không còn bóng dáng của Hạ Tử Hy.


Đô Đô ngây người, sau đó chạy đến nơi vẫn không tìm thấy người.


“Tiểu Hy…” cô quan sát bốn phía, căn biệt thự rộng lớn như vậy


sớm đã không còn bóng dáng của Hạ Tử Hy.


Cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng mà không cách nào tìm được cô.


Nhìn thấy tam thiếu đang đứng một bên, Đô Đô không nhịn được chạy sang: “Các người, các người cỏ thấy Tiểu Hy đang ờ đâu không?”


Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân còn có Mạc Thiệu Thần, ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu: “Có phải đã đi lên lầu nghỉ ngơi hay không?”


Nếu như thật sự lên lầu nghỉ ngơi, cô ấy cũng không cần phải tách cô ra như vậy, Đô Đô hiện tại mới phản ứng lại, Hạ Tử Hy muốn cô đi lấy túi xách chính là muốn tách cô ra.


Nếu như thật sự là như vậy, Đô Đô càng thêm lo lắng.


Chính vào lúc này, Mục Cảnh Thiên cùng Ngưng Tích từ bên trong bước ra.


“Em thật sự không sao cả!”


“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!” Mục Cảnh Thiên nhàn nhạt lên


tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK