Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay tại лhayhȯ


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nếu như không phải nhờ vào ba của anh, có lẽ công ty hiện tại đã thuộc về người khác rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.


Nhắc đến chuyện này, khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười, khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng sương mỏng: “Muốn đoạt lấy công ty của anh, cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh này không…”


Hạ Tử Hy nhìn anh, vươn tay, ôm


chặt lấy anh.


Cảm nhận được sức lực của cô, Mục Cảnh Thiên cúi đầu nhìn thấy đôi mắt của cô nhíu lại: “Như thế nào? Em buồn ngủ rồi sao?”


Hạ Tử Hy nhắm mắt gật đầu: “Đúng vậy, buồn ngủ…”


Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn lấy cô: “ừ, cũng đã khuya rồi, đi ngủ đi!”


“Vâng!


Theo ánh đèn phòng ngủ vừa tắt, Hạ Tử Hy cũng rất nhanh thiếp


ngủ, chỉ là cánh tay ôm lấy Mục Cảnh Thiên chưa từng buông ra nữa phần.


Còn Mục Cảnh Thiên cũng ôm lấy cô, những ngày này, cuối cùng cũng đã được một giấc ngủ ngon.


Ngày hôm sau,


Sáng sớm, Mục Cảnh Thiên rất nhanh đã tỉnh ngủ, khi anh tỉnh dậy, Hạ Tử Hy vẫn đang ngù say, anh mặc dù không biết những ngày này đã xảy ra chuyện gì,


nhưng anh có thể khẳng định được một việc chính là, vào những ngày anh mất tích, cô nhất định đêm không yên giấc.


Cũng giống như anh, biết rõ cô đang lo lắng cho mình, cũng không cách nào yên giấc.


Nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của cô, sau đó nhấc người ngồi dậy.


Sau khi thay quần áo, Mục Cảnh Thiên liền bước ra ngoài.


Khi anh vừa bước ra ngoài, lúc này cũng nhìn thấy cánh cửa bên


kia đang mở ra, Ngưng Tích cũng đang từ trong phòng bước ra ngoài.


“Chào buổi sáng Cảnh Thiên!” Ngưng Tích nhìn anh lên tiếng chào hỏi.


“Cô như thế nào lại dậy sớm như vậy?” Mục Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.


Ngưng Tích mỉm cười, nét thanh xuân lan tỏa khắp nơi: “Tôi có thói quen ngủ sớm dậy sớm!”


Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Xuống lầu ăn sáng thôi!”


Ngưng Tích gật đầu, khi vừa chuẩn bị bước xuống, đột nhiên nhớ đến chuyện khác: “Đúng rồi, daddy muốn anh gọi điện thoại cho ông ấy, hình như có chuyện gì đó cần tìm anh, có điều đêm qua cũng đã muộn rồi, cho nên tôi cũng không làm phiền anh!”


Mục Cảnh Thiên sau khi nghe xong, gật đầu: “Được, tôi biết rồi!


Sau đó, hai người bước xuống lâu.


Dì Lý sớm đã chuẩn bị bữa sáng Ngưng Tích cùng Mục Cảnh Thiên cùng ngôi xuông ăn sáng.


“Đợi lát nữa anh có đi đến công ty không?” vừa ăn sáng, Ngưng Tích liền nhìn anh hỏi.


Mục Cảnh Thiên tuỳ tiện cầm lấy tờ báo, nghe câu hỏi của cô, tuỳ tiện gật đầu: “Đúng vậy!”


“Vậy…tôi có thể đi cùng anh hay không?” Ngưng Tích hỏi.


Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi: “Cô muốn đến công ty làm gì?”


“ở nơi này tôi cũng không quen ai cả, không lẽ cứ ở lì trong nhà hay sao?”


“Nếu cảm thấy nhàm chán, có thể chơi game, lên mạng!”


Ngưng Tích bĩu môi nói: “Được thôi!”


***


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK