Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Hạ Tử Hy mỉm cười bước đến gần: “Bà nội!”
“Ngày hôm đó ờ bệnh viện cũng không có thời gian nói chuyện đàng hoàng với cháu, hiện tại cho bà nội xem thử cháu, ôi giời ơi, cháu ốm đi rồi!” Mục lão thái thái đau lòng nói, tình yêu thương dành cho Hạ Tử Hy chỉ tăng không giảm.
“Những ngày này vẫn ổn!”
Lúc này, Mục lão thái thái liền quay sang nhìn Mục Cảnh Thiên:
“Tên tiểu tử này, nếu như cháu còn khiến Tiểu Hy tức giận, vậy thì cũng không cần gọi ta là bà nội nữa, bà không có đứa cháu nội như cháu!”
Mục Cảnh Thiên nhướng mày: “Bà nội, cháu hôm nay đã đồng ý với cô ấy một điều khoản không công bằng, chỉ thiếu việc ký tên nữa thôi!”
“Vậy cháu đã kí tên hay chưa?” ”… chưa ký!”
Mục lão thái thái quay đầu nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, cháu
nên bắt Cảnh Thiên ký tên, sau đó công chứng, xem xem tên tiểu tư này còn dám khiến cháu tức giận hay không!”
Mục Cảnh Thiên:
Đây thật sự là bà nội ruột của anh sao?
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên ngồi một bên, sau đó mỉm cười gật đầu: “Ý kiến hay, cháu quay về sẽ thực hiện!”
“Bà nội ủng hộ cháu!” hai người cùng nhau đứng trên một chiến tuyến.
Mặc dù nhìn thấy hai người cùng một chiến tuyến, nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại vui vẻ mỉm cười, cảm giác này thật tốt.
Lúc này, Mục Trăn một bên lên tiếng: “Đúng vậy Tiểu Hy, nếu như Cảnh Thiên ức hiếp cháu, cháu cử nói với chúng ta, ngàn vạn lần đừng như lần này, không nói tiếng nào đã bỏ đi, chúng ta sẽ rất lo lắng!”
Hạ Tử Hy gật đầu, thái độ bình thản nhưng đúng trọng tâm: “Vâng, cháu biết rồi, chuyện lần này cũng do cháu thiếu suy nghĩ, xin lỗi đã khiến mọi người lo
lắng.”
“Nói xin lỗi cái gì chứ, chúng ta là người một nhà, không cần xin lỗi, đúng rồi đứa bé đã được mấy tháng? Có cảm thấy khó chịu hay không? Bác đã cho người chuẩn bị chút thức ăn dành cho phụ nữ mang thai, cháu lát nữa nhớ ăn nhiều một chút!” Mục phu nhân nói.
“vẫn chưa đến một tháng, hiện tại cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là thích ngủ mà thôi!”
“Vừa mang thai chính là như vậy,
càng về sau sẽ càng tốt, hiện tại nên ăn nhiều một chút, dinh dưỡng cho trẻ trong ba tháng đầu rất quan trọng!” Mục phu nhân nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý!”
“Được rồi, được rồi, ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói!” Mục lão thái thái lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ.
Trong phòng ăn, một Mục lão thái thái, một Mục phu nhân cộng
thêm Hạ Tử Hy, nội dung trò chuyện của ba người toàn là những việc cần chú ý khi mang thai, còn Mục Trăn cùng Mục Cảnh Thiên ngược lại tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hoàn toàn không có cách nào chen lời, hai người bọn họ dù sao cũng là người không chuyên, chỉ đành im lặng dùng cơm.
Đều nói ba người phụ nữ một sân kịch, lời nói này không giả chút nào, sau khi ăn cơm ba người bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện, đa số đều là Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân nói, Hạ Tử Hy chỉ lắng nghe sau đó ghi
nhớ.
Còn Mục Trăn ngược lại gọi Mục Cảnh Thiên cùng nhau bước lên phòng sách trên lầu.
“Ba, tìm con có việc gì sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Ngồi đi!”
Mục Cảnh Thiên liền ngồi xuống đối diện ông.
“Việc giữa con cùng Ngưng Tích, ba cũng đã nghe nói qua, hiện tại con đã suy nghĩ phải làm như thế nào chưa?” Mục Trăn hỏi.
Nhắc đến Ngưng Tích, nụ cười trên khuôn mặt Mục Cảnh Thiên lập tức biến mấy, khuôn mặt yêu nghiệt hiện lên một tầng mơ màng: “Ngưng Tích vì con mới lâm vào cảnh như hiện tại, con không cách nào đẩy trách nhiệm, chỉ đợi sau khi cô ấy khỏe lại sẽ đưa cô ấy về Malaysia!”
Nghe câu trả lời này của anh,
Mục Trăn gật đầu.
“Hiện tại, cũng chỉ có thể như vậy, con phải nhớ rõ! Cá cùng tay gấu đều không thể cùng đạt được!”
“Ba, con từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến một chân đạp hai thuyền, điều con muốn từ trước đến nay chỉ duy nhất một mình Tiểu Hy, còn về Ngưng Tích, con đối với cô ấy chưa từng có suy nghĩ đó!” Mục Cảnh Thiên vô cùng khẳng định nói.
Đối diện với một người vì nguyên nhân xuất phát từ bản thân anh trở thành một người khiếm khuyết, hơn nữa cô ấy còn không ngại nguy hiểm cứu anh, anh làm sao có thể làm tuyệt tình đến như vậy.
“Con không có, không có nghĩa
Ngưng Tích không có, đạo lý lâu ngày sinh tình con cũng nên hiểu, huống hồ tâm tư của con bé, con có lẽ cũng nhận ra được!” Mục Trăn nói, dù cho làm khó, nhưng vẫn phải đưa ra sự lựa chọn, đây mới là cách làm tốt nhất.
Mục Cảnh Thiên thoáng ngây người, ngước mắt nhìn Mục Trăn, cuối cùng anh chỉ đành gật đầu: “Con biết, cho nên con muốn cùng Tiểu Hy kết hôn!”
Mục Trăn có chút sửng sốt, nhớ đến Hạ Tử Hy hiện tại đang mang thai, nếu như còn không kết hôn, đợi đến khi bụng càng
lớn thì thật sự cũng không tiện tổ chức hôn lễ.
Hơn nữa, nếu như vậy cũng có khả năng có thể chặt đứt ý niệm của Ngưng Tích.
“Đây cũng là một cách không tồi!” Mục Trăn đồng ý gật đầu.
“Con muốn cùng Tiểu Hy kết hôn, không phải vì suy nghĩ này, mà vì cô yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy ở bên nhau, bất kể thời gian địa điểm, dù vì bất kỳ chuyện gì, cô ấy cũng là vợ của con, đây là chuyện không cách nào thay đổi được!” anh thật sự sợ Hạ Tử Hy
một lần nữa lại rời xa anh, cho nên trừ cách này anh thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Mục Trăn nhìn Mục Cảnh Thiên, ông gật đầu: “Ba đã hiểu, nếu đã như vậy, vậy thì cứ dựa theo cách của con mà làm, nhưng ba phải nhắc nhở con một điều, cho dù làm bất kỳ chuyện gì đều phải có chừng mực!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Con biết rồi!”
Chủ đề nói chuyện của hai người lập tức im lặng, lúc này Mục
Cảnh Thiên đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn sang Mục Trăn: “Đúng rồi, Tiêu Nhạc là ai? Ba có quen người này không?”
Khi nhắc đến cái tên Tiêu Nhạc, chân mày Mục Trăn liền nhíu chặt, nhìn sang Mục Cảnh Thiên, trên khuôn mặt tràn ngập sự không tin được: “ Con như thế nào lại hỏi chuyện này?”
Khi nhắc đến cái tên Tiêu Nhạc, chân mày Mục Trăn liền nhíu chặt, nhìn sang Mục Cảnh Thiên, trên khuôn mặt tràn ngập sự không tin được: “ Con như thế nào lại hỏi chuyện này?”
“Tò mò, tùy tiện hỏi mà thôi!” Mục Cảnh Thiên tùy tiện nói, ánh mắt âm thầm quan sát ông, rất rõ ràng trên khuôn mặt Mục Trăn hiện lên nét kinh ngạc, Mục Cảnh Thiên có thể khẳng định, ông ấy nhất định có quen người tên Tiêu Nhạc này.
Cho nên Mục Trăn nhất định biết được chuyện gì đó, chỉ là không
nói cho anh biết mà thôi.
“Con từ đâu nghe được cái tên này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK