Hai ngày tiếp theo cho dù Thiên Minh có liên lạc như thế nào thì cũng bằng không.
Nhiều lần muốn nhờ Quốc Tuấn chuyển máy nhưng cô vẫn cự tuyệt.
Trong cô giờ đây rất hỗn loạn, Vân Anh luôn suy nghĩ liệu rằng anh có lừa dối cô không? Và tại vì sao anh lại để cho Hạ My lần này hết lần khác xuất hiện trước mặt cô vậy chứ? Có phải tất cả đàn ông trên thế gian này đều không thật lòng.
Liệu rằng cô có trao nhầm trái tim cho nhầm người không?.
Vân Anh cứ thế buồn bã rồi tự dằn vặt bản thân trong mớ suy nghĩ tiêu cực ấy.
Hôm nay là ngày cả đoàn của cô phải quay về thành phố và hôm nay cũng chính là sinh nhật của cô.
Vân Anh vừa buồn vừa lo, không biết khi lúc về đến nhà cô sẽ nói với anh những gì đây.
Nên im lặng hay là chất vấn tại sao.
Vân Anh rất khó nghĩ.
Suốt quãng đường cũng chỉ im lặng không mở lời.
Về đến trường cũng đã nửa chiều.
Cô lại không dám gọi anh ra đón.
Cứ một mình đứng đó nghĩ suy, bỗng từ phía sau Tuấn Khương bước lại vỗ nhẹ vai của cô.
" Không định về nhà sao?"
" Ừ.
Chắc vậy!"
Tuấn Khương cũng ngao ngán bởi cái sự ương bướng của cô.
Cậu lắc đầu đầy bất lực.
Bỗng có một chiếc xe đậu bên lề đường và người bước xuống là Triết Thành.
Anh vội đi lại chỗ của Vân Anh và cậu.
" Anh không bận à?" - Tuấn Khương hỏi.
" Hôm nay chỉ đi dự hội thảo nên về sớm nên tính qua rước em nè"
" Anh làm như em còn con nít vậy" - Tuấn Khương lãnh đạm đáp.
Triết Thành cũng đành bất lực trước cái tôi của thằng em.
Anh nhìn qua Vân Anh.
" Thiên Minh, cậu ta không đến đón em à?"
" Em không có báo" - Giọng Vân Anh thoáng chút buồn.
" Cũng chiều rồi.
Anh đưa hai đứa đi ăn nha, xong anh đưa em về" - Triết Thành trân thành ngỏ ý.
Vân Anh cũng chẳng thể khước từ nên đành gật đầu đồng ý.
Anh lái xe đưa hai cô cậu đến một nhà hàng rồi cùng nhau dùng bữa.
Còn về Thiên Minh.
Lúc này anh đang cùng người đại diện của VI bàn bạc hợp đồng.
Do công ty dạo này đang có dự án lớn thêm việc phải ổn định nội bộ trong công ty nên Thiên Minh bận đến khủng khiếp.
Một ngày có khi chỉ có thời gian dùng được một bữa, tối hôm trước lại còn phát sốt nhưng cũng chỉ có thể tự chăm sóc cho bản thân do thế anh đã quên bén luôn sinh nhật của cô.
Thời gian này anh hầu như là thả mình vào công việc một phần là muốn quên đi những rắc rối trong chuyện tình cảm.
Triết Thành lúc này đã đưa Tuấn Khương về nhà trước.
Lúc này chỉ còn có anh và Vân Anh trên xe.
Cô cứ đưa ánh mắt nhìn xa xăm mà không thèm để ý xung quanh.
" Thiên Minh mấy ngày nay cũng lo cho em lắm đấy!" - Triết Thành cất lời.
Vân Anh ngồi bên cạnh nghe anh nhắc đến Thiên Minh thì liền quay sang nhìn.
Anh mắt cũng biểu đạt lên sự ngạc nhiên.
" Trong tình yêu thì ít nhiều cũng có hiểu lầm, giận hờn.
Anh biết em và Thiên Minh có khuất mắt.
Anh hiểu anh chỉ là người ngoài cuộc vốn sẽ không hiểu hết sự tình nhưng với tư cách của một người anh trai anh vẫn muốn em trân trọng người trước mắt" - Triết Thành nhẹ nhanf khuyên răn.
" Với tư cách một người anh trai sao? Chẳng phải lúc trước còn bảo sẽ đập chậu cướp hoa sao? Sao bây giờ lại dễ dàng buông bỏ thế?" - Vân Anh phun ra một câu nói đùa
" Lúc trước chỉ là đùa với em chút thôi.
Chứ anh mà tin lời nói của em khi xưa thì quả là ngốc.
Mà cho dù bây giờ anh có tình cảm với em thì đã sao, vốn dĩ trái tim của em cũng đâu còn chỗ cho anh vào" - Triết Thành khẽ cười, ôn tồn nói.
Vân Anh chỉ cười nhạt rồi im lặng.
Bỗng Triết Thành lấy ra một hộp quà nhỏ rồi đưa cho cô.
Vân Anh to mắt ngạc nhiên.
" Hôm nay là sinh nhật em mà, cứ nhận đi"
Vân Anh cười tươi gật đầu cảm ơn rồi mở thử xem trong đó có gì.
Thì ra là một cái móc khóa nhưng đặc biệt là nó được làm bằng gỗ và được khắc tên của cô lên đó.
" Anh tự làm sao?"
" Đúng vậy.
Tuy tay nghề không giỏi nhưng cũng không quá xấu nhỉ?"
" Thế này thì đã đẹp lắm rồi, cảm ơn anh nhiều"
Triết Thành cười nhẹ rồi tiếp tục lái xe.
Còn Vân Anh thì cầm chặt cái móc khóa mà lại nghĩ đến Thiên Minh.
Năm ngoái giờ này là anh đang dẫn cô đi ăn, tổ chức sinh nhật cho cô.
Vân Anh cực kỳ nhớ những hành động ấy, vừa nghĩ lại vừa mỉm cười.
Triết Thành nói đúng, một người như Thiên Minh quả là cũng chẳng còn ai như vậy, hơn hết quen nhau 2 năm yêu nhau 1 năm có khó khăn nào mà họ chưa gặp qua chứ.
Vân Anh tự an ủi chính mình.
" Anh ghé tiệm bánh ngọt giúp em nha" - Vân Anh vui vẻ nhờ Triết Thành.
Anh cũng cười tươi đồng ý.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cô, Vân Anh cũng muốn hôm nay có thể xóa bỏ mọi khuất mắt của cả hai và cũng có thể cùng anh đón một buổi sinh nhật.
Lúc này, Thiên Minh cũng vừa từ công ty trở về.
Anh măth mỏi ngã người ra ghế sofa nằm nghĩ.
Một lúc sau định bước trở về phòng thì Hạ Trâm và Hạ My lại vừa đến.
Hạ Trâm hôm đó biết anh và Hạ My cãi vả nên hôm nay muốn hai người làm hòa.
Một người là anh trai một người là bạn thân, Hạ Trâm đứng giữa cũng rất khó xử.
" Em đến đây có gì không?"
" Không có gì thì đứa em gái này không được tới nhà anh sao? Anh thật là phũ phàng đấy" - Hậ Trâm giả vờ trách móc.
" Em nên nhớ là em có chồng rồi đấy! Đừng có trẻ con như thế, sau này còn làm mẹ người ta nữa nên trưởng thành chút đi" - Thiên Minh nhẹ giọng khuyên bảo
" Em chỉ đùa chút thôi.
Em lên phòng thờ thắp nhang cho hai bác nha.
Anh và Hạ My cứ từ từ nói chuyện đi nha" - Cô nói rồi thì liền chạy đi mất.
Hạ Trâm muốn cho hai người có thể tự nói chuyện giải quyết với nhau.
Thiên Minh vẫn lạnh nhạt, nhìn Hạ My rồi cũng chỉ biết thở dài.
" Em có gì muốn nói không?" - Anh vẫn nhẹ giọng.
" Em...em " - Hạ My ấp úng.
" Không có gì thì em cứ ngồi đây chơi.
Lát Hạ Trâm xuống anh sẽ đưa hai đứa về" - Anh nói rồi thì cầm áo vest của mình bước đi.
Hạ My thấy anh bước đi thì vội vàng chạy lại ôm anh từ phía sau.
Đầu của cô tựa vào lưng của anh.
" Thiên Minh! Em thật sự rất yêu anh.
Anh có thể đón nhận tình cảm của em thật không?"
Anh rất ngỡ ngàng bởi hành động của cô.
Thiên Minh thở dài một hơi.
" Tình cảm của em tôi không thể đón nhận.
Em cũng hiểu rõ là trong lòng của tôi chỉ có Dương Vân Anh thôi mà.
Nếu đến một kẻ nóng tính, gia trưởng như tôi em cũng động lòng thì sao không thấy Thái Phương cũng quá đỗi tuyệt vời.
Hạ My tôi chỉ xem em là em gái" - Anh nói rồi từ từ nới lỏng vòng tay của cô ra.
Hạ My không cam tâm, tình cảm đơn phương bấy lâu nay anh cũng chỉ xem cô là em gái.
Quả thật là khiến cô không thể nào chấp nhận được.
Hạ My bất chấp nắm chặt lấy bàn tay, kéo anh đứng đối diện với cô rồi nhón người trao cho anh một nụ hôn, nụ hôn này cô đã muốn bày tỏ suốt 15 năm nay.
Thiên Minh thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lúc này Vân Anh cũng vừa về đến nhà, tay còn cầm hộp bánh kem hí hửng đi vào.
" Em về rồi đây" - Vân Anh vừa đi vừa nói nhưng chân vừa đặt đến bậc thềm thì cảnh tượng trước mắt làm cho Vân Anh hoang mang.
Hiện rõ trước mắt cô là cảnh anh và Hạ My đang hôn nhau thắm thiết.
Trong lòng Vân Anh lúc này như sụp đổ, cái bánh trên tay không tự chủ mà rơi xuống.
Nghe thấy tiếng động Thiên Minh mới ngước nhìn, thấy Vân Anh đang đứng đấy hai hàng nước mắt đang rơi thì anh liền vội đẩy Hạ My ra.
" Vân Anh" - Anh gọi tên cô nhưng Vân Anh lại cười lạnh một cái, nước mắt lại lăn dài trên má
Danh Sách Chương: