- Người Là Ai Cũng được, Nhưng Giờ Ta Sắp Thành thần Nếu ngươi giết ta, Ngươi không sợ Thiên giới nổi giận sao..
- Bản Vương từng nói Là Gặp Thần Giết Thần, Ngươi nghĩ Ta sẽ sợ sao..
Ngạn Vương Cười khinh, Nhìn Hắn Thách thức..
- Hôm nay ngươi chết cùng Ta Đi...
Triệu Kim Bình bay đến một tay tạo Kiếm Chém Ngạn Vương thì Lập tức Dường như bị chặn lại, Phong Nguyệt Trần...
- Muốn Vương Ngạn Ly chết Phải hỏi Bổn Vương trước đã...
- Phong Nguyệt Trần, Tránh ra, Đây không phải là chuyện ngươi nên xen vào...
Ngạn Vương Bật lại chế độ của Ngạn Ly, Ánh mắt vô tội..
- Phong Nguyệt Trần, Hắn muốn giết ta, Ngươi biết ta đang Bị thương mà không thể Đánh Đơn độc được... Ngươi phải giúp ta...
Triệu Kim Bình Nhăn mày, Ngạn Vương lừng danh một thời sao thay đổi nhanh vậy, Lúc nảy Còn Rất uy nghiêm mà...
Phong Nguyệt Trần Nhìn Cô một hồi, Vẫn là Vương Ngạn Ly, Vẫn Ánh mắt đó nhưng sao Hắn cảm thấy Có gì đó rất lạ...Hắn Sờ đầu Cô.. Cười Nhẹ nói..
- Ngươi yếu đến vậy rồi sao...
Ngạn ly Hất tay Hắn ra, Tên này Vẫn không thể nói lời tốt được mà..
- Vương Gia Sợ thua vậy đứng phía sau ta đi..
Ngạn ly bước đến phía trước, Tần Vương đen mặt, Hôm nay lại còn dám thách thức ngài... Ngài với tay Tóm vai cô, văng Về phía sau, Cười cay đắng nói.
- Xem Vương Nguyên đi..
Ngạn Vương khẽ cười, Nhìn Hắn Rất giống Một người Cố Nhân của Ngài nên Ngài cứ muốn chọc, Có lẽ đây là sở thích mới của Ngạn Vương A.
Đến Gần Vương Nguyên, Sắc mặt Cậu đỡ hơn một chút, Quả Nhiên Tái Sinh đơn có khác... Tái Sinh lại cơ thể,...
Tần vương so tài với Thành Chủ, Ngạn Vương Xem xét vương nguyên, Ánh mắt Vương Nguyên Hơi cử động...Một Khuôn mặt quen thuộc nhưng đầy xa lạ....
- Nguyên Ca...
- Cô nương... Là...
- Nguyên Ca, Ta là Vương Ngạn Ly đây, Tiểu Ngạn...
Chưa nói xong Vương Nguyên bật dậy lập tức, Khác hẳn lúc nảy còn Trong rất khoẻ mạnh nữa..
- Tiểu Ngạn,.. Không phải, Cô nương đừng Nói giỡn, Ngạn Nhi không Xinh đẹp cũng như không lớn như vậy, Mái tóc cũng không phải màu đỏ.. Nên nói thật đi Cô là ai..
Ngạn Vương thở dài, Vương Nguyên vẫn nhiều chuyện như vậy, Cô dùng phép thuật Chuyển mái tóc Sang Màu Đen, khẽ cười nói.
- Ca, Ba năm trước Ta đưa Ca ra ngoài Huyễn Cảnh, Ba Năm Tất nhiên Mọi thứ sẽ thay đổi không ít,... Vậy Ca Không nhận ra Tiểu Ngạn Nữa sao...
Ánh mắt Ngạn Ly U uất, Cứ Như Là Đang khóc, Nguyên cũng không dám tin, đây thật sự là muội muội Của cậu năm đó Sao..
- Tiểu Ngạn... Thật sự là muội sao..
Vương Nguyên Vui đến Gần khóc, Đưa tay Lên Ôm Ngạn ly thì Ngạn ly bị Ai đó tóm về phía sau...
- Đừng Xem bổn vương là người không tồn tại...
- Tần, Tần Vương..
- Ngạn, triệu Kim Bình Sắp chết rồi kìa, Ngươi muốn làm gì làm đi, Đừng Câu dẫn người khác trước mặt Bổn Vương...
- Đó Là Ca ca ta mà....
- Cũng không được...
Nguyên Ngạc Nhiên, sao tần vương Trông cứ như rất thân vậy, Dù là Sư đồ cũng đâu cần thân thiết như vậy...
_____________
Triệu Kim Bình đang Nằm một chỗ trên người đầy máu, Tần Vương đúng là Nặng tay thật mà, Không biết nhẹ tay một chút sao...
- Triệu Kim Bình, Thái Thanh Thành đã bị diệt sạch rồi, ngươi Để ta tiễn một đoạn đến Gặp Diêm Ca Ca của ta...
- Không... không... Ngạn vương... Sư phụ ta là... Mặc Tử Quân ngươi dám giết ta sao,.. Ta còn có Ảnh Quân kiếm.., Sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi...
Ngạn Vương một tay Vung về phía Hắn cứ như một lưỡi kiếm Mà Cắt đứt đầu hắn..
- Phong Nguyệt Trần, Nhờ ngươi đưa Nguyên Ca về nhà...
Thấy Cô Cằm đầu Triệu Kim Bình bước đi, Ngài Vội Nắm tay cô kéo lại..
- Ngạn, Ngươi muốn đi đâu.
- Hoàng Cung..
- Cần Bổn Vương giúp hay không..
- Có, Giúp ta đưa Nguyên Ca về Vương phủ..
Ngài gật đầu, Buôn tay Cô ra, Ánh mắt Khác hoàn toàn lúc nảy, trông rất U buồn..
- Ngạn, Ngươi có thật là Vương Ngạn Ly mà Ta từng quen sao..
Ngài Biết Cô đang ở cạnh ngài, rất rất gần nhưng sao lại Cảm thấy, Ngài Không thể Chạm đến Cô được nữa, Cô cứ như là một người Hoàn toàn khác nhưng lại không biết khác ở đâu...
- Phong Nguyệt Trần, Ta Tất nhiên mãi là Vương Ngạn Ly...